Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 6: Đồng Hồ Tình Nhân (1)



Lúc Giang Quân về tới nhà, Viên Soái đang ở đó tổng vệ sinh, đem ga giường của cô kéo xuống. Giang Quân nhìn thấy tấm ga giường liền đỏ mặt tía tai, tay chân luống cuống chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn. Hai người họ trước kia thường giúp đỡ nhau dọn dẹp phòng ốc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nhặt lấy quần áo của cô từ trong tấm ga giường nhăn nhúm ném vô rổ quần áo.

"Đại tiểu thư của anh, có thể giúp anh một tay không, xem em đã biến căn phòng thành cái gì?" Viên Soái lau mồ hôi, cởi nút áo sơmi xuống, "Ăn cơm chưa?" Thấy Giang Quân lắc đầu, hắn thở dài, "Anh cũng chưa ăn, em nấu đi, anh chuẩn bị để làm spaghetti."

"Dì Kim đâu? Hôm nay sao dì ấy không đến dọn dẹp?"

"Cháu ngoại dì ấy mấy hôm nay không được khỏe, bất quá mà đến, sẽ thành tay làm miệng nói. Anh lau sàn giặt quần áo rồi, lát em nấu cơm phơi quần áo, chén thì cùng rửa, công bằng rồi chứ? Nhanh tay bắt đầu, tranh thủ cho xong."

Giang Quân vẫn cảm thấy khó xử, nhưng lại không biết nói gì, nghĩ lại hai người họ trước kia cũng như vậy, cũng không cảm thấy có việc gì, nhưng sao hôm nay cứ cảm thấy có chút bất an không rõ?

Giang Quân dọn thức ăn ra xong, Viên Soái tốc độ ngồi vào bàn, gắp một miếng thịt lớn trong chén sốt, lắc lắc trước mặt Giang Quân: "Tay nghề của ngài hôm nay xuống quá, miếng thịt này có thể đem đi kho với hột vịt rồi."

Giang Quân cũng biết hôm nay cô hơi bất thường, đầu tiên là dưa chuột cắt khối thành cắt lát, thịt bầm nhuyễn thành thịt cắt khối. Cô đương nhiên sẽ không nói với Viên Soái nguyên nhân cô bất thường là do hắn, đành bịa bừa một cớ cho có: "Đừng có nhảm nhí, cắt thế nào thì cũng đều ăn vào bụng, hôm nay em bị mất một hợp đồng lớn, đừng có chọc em."

"Không phải cố ý để Thiến Hối đào tường sao? Nhưng cũng không tới mức đó, lần trước hợp đồng tổn thất còn lớn hơn, cũng không thấy em nhíu mày một cái."

Giang Quân nhìn gương mặt tươi cười của Viên Soái, có chút hoảng hốt, vừa tính nói gì đó, điện thoái Viên Soái vang lên, hắn nhìn thoáng qua, nháy mắt che micro lại dùng khẩu hình nói với Giang Quân: "Ba anh."

Giang Quân không nói nữa cúi đầu xuống ăn mì, Viên Soái cầm điện thoại ra ban công, kéo cửa không kín lắm, thoang thoảng có thể nghe thấy tiếng của hắn: "Trễ như vậy rồi sao ba còn không ngủ đi, con cũng cần ngủ mà. Xem lại cái gì, con mới 30 tuổi, thanh xuân niên thiếu, còn bôn ba nhiều năm... Thất tiên nữ hạ phạm cái gì con cũng không thấy... Tùy ba... Ba muốn tới đây thì tới, vé máy bay con trả... Lại chơi cờ với ai nữa? Ba của con, làm ơn đi, ba 62 tuổi, không phải đứa nhóc 26 tuổi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Giang Quân cảm thấy có chút bực bội, không có hứng ăn cơm.

Viên Soái nói chuyện điện thoại xong quay lại, thấy Giang Quân không ngoan ngoãn ăn cơm, mà lại ngồi cắn cắn sợi mì, giơ tay gõ vào ót cô một cái: "Cày lúa ngày đang lúc trưa, mồ hôi giọt xuống chân cây lúa(1). Không được lãng phí thức ăn."

(1) "Sừ hoà nhật đương ngọ

Hãn trích hoà hạ thổ"

- Trích Cổ Phong (Mẫn Nông) Kỳ 2

Lần gõ này không nặng, nhưng vẫn thành công chọc giận Giang Quân. Cô đẩy chén ra thở phì phì nói: "Không ăn nữa, em còn phải tăng ca. Anh ăn xong thì biến về đi, lát em dọn."

Viên Soái thận trọng ôn nhu nói với đóa hoa nào đó đang tức giận: "Ngài cứ bận việc của ngài, tiểu nhân không dám quấy rầy." Sau đó đổ nữa chén mì còn thừa của cô vào chén của mình, trộn đều rồi gắp ăn. Giang Quân tức mà không làm gì được, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đi vào thư phòng.

Bởi vì thường hay tăng ca, trong thư phòng luôn chuẩn bị một thùng đồ ăn vặt. Giang Quân khiều chân, ôm lấy bọc khoai tây lát nhai răng rắc một hồi vẫn thấy đói. Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, nhanh chóng đem khoai tây lát ném vào thùng rác dưới chân, ngồi lại ngay ngắn, tư thế chuẩn của nữ cường nhân.

"Mì thịt bò thơm ngon đây, khách quan có muốn một chén?"

Giang Quân cho dù oán khí đầy trời cũng bị chén mì này che lấp, vừa ăn vừa mắng trong lòng: "Ông trời thật không có mắt, Viên Viên ca ca, một người đàn ông tốt như vậy, sau này không biết sẽ bị mụ la sát nào chiếm lấy đây."

Viên Soái thấy cô ăn tới sắp lật ngược cả cái chén, không chừa lại chút gì, liền múc thêm một chén nữa cho cô, Giang Quân lau miệng nói: "Không ăn nữa, ăn nữa sẽ béo."

"Em có thể đổ đi, nhưng mà em gầy gò thế này, gió lớn một chút cũng có thể thổi bay xa hai dặm. Em nói xem em ăn cũng không ít, nhưng sao lại không có chút thịt nào."

Giang Quân để ý Viên Soái khi nói những lời này ánh mắt rõ ràng đảo qua ngực cô, chỗ này chính là tử huyệt của cô, hồi cao trung ăn bao nhiêu đu đủ cũng không lớn lên được. Hồi đại học còn cảm thấy tự ti, nhưng bây giờ thì không sao cả, Giang đại tiểu thư bước chân ra ngoài là dùng não chứ không phải ngực. Cô chỉ chỉ vào đầu mình: "Ăn vào sẽ chuyển hóa thành trí tuệ, anh là người phàm tục không hiểu đâu, dạng như em là hình mẫu phụ nữ thông minh ưu tú."

Viên Soái không nhịn được cười ha hả: "Vậy còn cái hộp độn cỡ lớn trong tủ của em là để làm gì? Anh sai rồi... Đừng nhéo má, ngày mai anh còn phải đi gặp giám đốc đầu tư."

Buổi sáng hôm sau, trong lúc Giang Quân thay quần áo thì nhận được tin nhắn của Viên Soái: Đôth nhiên có hẹn, tự mình lái xe đi làm đi. Tối nay có con bánh bèo cứ một hai tìm anh ăn cơm, lại phải làm phiền ngài đây đích thân xuất chinh.

Giang Quân do dự một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay kéo ngăn kéo quần áo ra, lấy ra hai miếng lót ngực đã lâu không dùng cẩn thận nhét vào áo lót, kéo tới kéo lui, chỉnh chỉnh sửa sửa, cuối cùng tự an ủi bản thân: "Ta đây không phải phàm tục, mà là xây dựng bồi dưỡng trong ngoài."

Bận bận rộn rộn cả một ngày, màn đêm vừa buông xuống Viên Soái đúng hẹn chờ dưới lầu. Giang Quân hôm nay tâm tình rất tốt, cứ nghĩ đến việc đi xử lý con bánh bèo vô dụng liền cảm thấy hưng phấn, hiệu suất công tác cũng cao hơn ngày thường mấy phần. Tan làm lúc đi ngang qua văn phòng của Du, cô liền nhanh chóng tăng tốc, sợ bị cái tên cuồng công việc này kéo lại tăng ca. Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại tới, cửa văn phòng Du đột nhiên kéo ra, ông chủ đại nhân đứng ngay cửa, mở miệng mắng: "Một đám phế vật! Juno, cô đang tính tan làm?"

Giang Quân bình tĩnh gật đầu, bước chân vẫn không ngừng: "Tôi có hẹn ăn cơm với khách."

"Cô đợi chút đã."

"Đợi không được, đã trễ rồi, lần sau rồi nói." Cô hiển nhiên là không muốn nhảy vào cái vũng nước đục này, tay vẫy còn chân chạy hết tốc lực.

Vừa ngồi vào xe của Viên Soái, Giang Quân dùng tay đỡ ngực thở dốc. May mà chạy lẹ, bằng không tối nay không biết phải tăng ca tới mấy giờ.

"Em làm gì vậy, gặp phải biến thái hả?"

"Chạy xe nhanh lên."

Viên Soái một bên khởi động xe một bên đánh giá cô: "Hôm nay đi đường của người phàm tục đi, người ưu tú thật không dễ làm, đúng là cao xứ bất thắng hàn (1)."

(1) Cao xứ bất thắng hàn: ý nói những người chức cao quyền trọng thường không tránh được đơn độc.:)

Giang Quân hung dữ mà trừng hắn: "Im đê, còn chèn ép em nữa em sẽ xuống xe."