Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 2-3: Tình yêu (3)



Đến cổng phía Nam, nhìn một vòng xung quanh, không thấy Thẩm Hầu đâu, Nhan Hiểu Thần đang định nhắn tin cho hắn thì một chiếc xe chạy tới trước mặt cô, cửa kính xe trượt xuống, Thẩm Hầu ngồi trên xe, nhìn cô ngoắc ngoắc, “Lên xe.” Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn hắn.

Hắn thò người ra, kéo gọng kính mát trễ xuống mặt, liếc nhìn Nhan Hiểu Thần: “Sao vậy? Còn muốn mình xuống xe, thân chinh đến mở cửa mời cậu lên à?”

“Không phải.” Nhan Hiểu Thần vội vội vàng vàng lên xe, “Mình tưởng cậu đi xe buýt tới đây, xe này ở đâu ra vậy?” Cô và Thẩm Hầu là cùng quê ở tỉnh, không phải dân Thượng Hải, không thể nào mua xe ở đây được.

Thẩm Hầu vừa đánh tay lái quay đầu xe, vừa nói: “Mình mượn của bạn.”

Nhan Hiểu Thần nhìn người đi đường qua cửa xe, nhẹ giọng nói: “Không chừng ngày mai sẽ có người nói Nhan Hiểu Thần tiếp cận với đàn ông có tiền”

Thẩm Hầu cười nhạo, “Cậu cũng đi để ý mấy lời nói đó à?”

Thái độ của hắn đột nhiên làm cho Nhan Hiểu Thần có chút dũng khí, hỏi hắn một câu mà từ lâu đã rất muốn hỏi, “Vậy cậu nghĩ lời vừa rồi có đúng không?”

“Bạn học bàn tán sau lưng cậu à?”

“Đúng vậy.”

“Mình có chính kiến riêng, làm sao tin lời của họ được?”

“Ý của cậu là cậu tin tưởng chính mình đến vậy à? Cậu nghĩ mình là loại người gì?”

“Là sinh viên giỏi.”

Nhan Hiểu Thần có chút thất vọng, rốt cuộc không biết chính mình muốn nghe được cái gì nữa.

Thẩm Hầu hỏi: “Vậy cậu nghĩ mình là người thế nào?”

“Mình không biết.”

“Không biết mà nói thích mình? Rốt cuộc cậu có hiểu cái gì gọi là yêu thích không vậy?”

Nhan Hiểu Thần lập tức vừa ngượng vừa ấm ức, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Tuy rằng cô đã thổ lộ với hắn, nhưng mà lúc đó là tin nhắn, là qua cái màn hình điện thoại, không phải là người thật việc thật ngồi đây!

Thẩm Hầu liếc mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, có vẻ như hắn không nghĩ là tới tuổi này rồi, còn có người xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng, hơn nữa, lại là người mà từ trước tới giờ làm cho hắn luôn hình dung ra một người máy không có cảm xúc có tên Nhan Hiểu Thần.

Hắn sửng sốt một chút, nhe răng vui sướng cười rộ lên, cực kỳ vui vẻ tiếp tục hỏi “Cậu thích mình ở điểm nào?”

Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm cái gì đó thật to che cái mặt lại, “Cậu có thể đừng bàn đến vấn đề này nữa, được không vậy?”

“Không thể! Mau chóng trả lời mình! Cậu thích mình ở điểm nào?”

Nhan Hiểu Thần ấp úng nói: “Mình thật sự không biết, dù sao chính là cậu rất tốt, cậu nói chuyện làm việc, đều rất tốt!”

Thẩm Hầu có chút nóng bừng mặt, tim đập nhanh, nhưng tư thái vẫn rất tùy tiện, giọng nói vẫn rất lưu manh, “Vậy cậu thích mình từ khi nào? Lúc nào thì cảm thấy mình tốt?”

Nhan Hiểu Thần sửng sốt, dường như cô nhớ ra gì đó, mặt không còn đỏ nữa, mím chặt môi, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Hầu nhận thấy nét mặt Nhan Hiểu Thần cũng đã thay đổi, hắn không còn tươi cười nữa, sắc bén hỏi lại: “Miệng thì nói thích, vậy mà chính cậu còn không biết ngoài “rất tốt” ra, còn điểm gì nữa?”

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn dòng người và xe cộ như nước chảy không ngừng, chậm rãi nói: “Mình không biết, khả năng của mình chỉ có bấy nhiêu thôi, chỉ biết đối với cậu thật tốt.”

Suốt quảng đường còn lại, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần không nói chuyện nữa, hắm im lặng tập trung lái xe. Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Hầu trực tiếp dẫn Nhan Hiểu Thần đến khu bán đồ dành cho công chức để tìm một bộ cho cô, Nhan Hiểu Thần vừa đi vừa nhìn ngắm khu mua sắm rộng lớn, có chút hoa mắt, không biết chọn từ đâu.

Thẩm Hầu nói: “Cậu không đặc biệt thích nhãn hiệu nào à? Nếu không để mình chọn giúp cậu.”

Nghe được hắn giúp cô chọn lựa, Nhan Hiểu Thần như trút được gánh nặng, “Không có, cậu quyết định dùm mình đi!”

Vì đi vào buổi sáng, trong giờ làm việc, nên trung tâm mua sắm rất ít người, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần đi đến một cửa hàng, hai nhân viên bán hàng chạy ra nhiệt tình chào đón, mời họ tự nhiên xem qua.

Thẩm Hầu chọn một bộ quần áo, bảo Nhan Hiểu Thần mặc thử. Cô chưa nhìn qua kiểu dáng đã ngó đến thẻ giá, là 999 đồng, cô nhìn Thẩm Hầu thì thầm nói: “Không được, giá siêu cao!”

Nhân viên bán hàng đi tới, tươi cười niềm nở nói: “Nếu các bạn thích, có thể mặc thử, tất cả hàng hóa đang giảm giá 50%, đến cuối tháng có đợt giảm giá đặc biệt nữa, tổng cộng là giảm giá hai lần.”

Nhan Hiểu Thần nghe qua, yên tâm phần nào, khách sáo nói: “Tôi muốn thử bộ này.”

Nhân viên bán hàng chọn cho Nhan Hiểu Thần một chiếc áo sơ mi thật hợp, rồi dẫn cô đến phòng thử đồ.

Sau khi mặc xong, cô đi ra ngoài, là một bộ Tây phục tiêu chuẩn, vô cùng kín đáo, nhìn rất chuyên nghiệp. Nhan Hiểu Thần nghĩ sẽ cho Thẩm Hầu xem qua, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, trực tiếp đi tới trước gương.

Nhân viên bán hàng đi đến giúp cô sửa sang lại quần áo, khen ngợi nói: “Rất đẹp, rất vừa với bạn.”

Bộ Tây phục này khéo thu gọn phần eo, nhìn rất vừa mắt, có lẽ thợ may là một người rất tinh tường tỉ mỉ, Nhan Hiểu Thần bản thân cũng cảm thấy rất thích.

Cô quay sang hỏi Thẩm Hầu: “Cậu thấy thế nào?”

Hắn nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, chưa trả lời thế nào, đã đưa thêm cho cô hai bộ khác, “Thử thêm hai bộ này nữa xem sao.”

Nhan Hiểu Thần đang thử quần áo, thì có một chị gái tóc dài khoảng 25-26 tuổi đi đến, nhìn cô vài lần, cầm một bộ cô đang thử lên, xem qua thẻ giá. Một nhân viên thì đang tiếp điện thoại, một nhân viên khác thì đang cúi đầu chỉnh trang lại y phục cho Nhan Hiểu Thần nên nhất thời không ai tiếp đón chị ta, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Đang giảm giá đó chị.”

Chị ta lập tức cười, “Thật sao?”

Nhan Hiểu Thần chỉ chỉ nhân viên bán hàng, cô ta đứng lên nhìn thấy vị khách kia, giống như có một chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói chuyện, ngẩn ngơ đứng nhìn.

Thẩm Hầu ho khan một tiếng, cô ta liền nói: “Đúng, đang giảm giá tất cả.”

Chị gái tóc dài kia lập tức đi chọn quần áo, vừa lấy đồ, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho bạn bè.

“Lần trước mày thích một bộ quần áo phải không? Đang giảm giá đấy! Giảm giá hết, nhanh đến mua đi…Cái gì? Không tin là đang giảm giá à? Tao đang ở đó đây này…Đúng rồi, ngay tại đó luôn! Phải! Phải! Mày mau mau gửi tin nhắn cho mấy đứa khác biết đi, kêu tụi nó nhanh qua đây mua, hết bây giờ đó!”

Cô nhân viên bán hàng mặt biến sắc, Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cô không sao chứ?”

Cô ta miễn cưỡng trả lời, “Không có gì, tôi hay bị tuột huyết áp, có chút choáng váng. Cô chọn được bộ nào rồi?” Tổng cộng Nhan Hiểu Thần thử hết bốn bộ, ưng ý nhất bộ thứ ba, đó cũng là bộ được giảm giá đặc biệt, giảm đến 4 lần so với giá ban đầu.

Cô nói với Thẩm Hầu: “Bộ này được không?”

Thẩm Hầu nói: “Được.”

Lúc tính tiền Nhan Hiểu Thần đem áo sơ mi trả lại, “Tôi không cần sơ mi.”

Nhân viên bán hàng vừa đem sơ mi đi đến giá treo thì nhận được chuông báo có tin nhắn, cô ta xem qua một lúc, cười quay đầu lại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Áo sơ mi này bạn mặc rất hợp, thật sự không cần sao? Áo này cũng được giảm giá đặc biệt đấy, giảm gấp đôi!” Cô ta đánh máy tính, “Là giảm còn 39 đồng.”

Nhan Hiểu Thần có chút do dự, chi tiêu quá 30 đồng rồi, nhưng hôm nay nhờ Thẩm Hầu mà tiết kiệm được tiền đi lại, chắc không đến nỗi nào.

Vẫn còn phân vân, Nhan Hiểu Thần quay lại hỏi Thẩm Hầu, “Cậu cảm thấy thế nào? Mình có cần cái áo sơ mi đó không?”. Xi𝓷 hãy đọc 𝒕r𝘶yệ𝓷 𝒕ại ﹙ 𝒕r ù𝓶𝒕r𝘶yệ𝓷.V𝙉 ﹚

Thẩm Hầu đang cắm cúi chơi điện thoại, trả lời qua loa: “Mình không phải tủ đồ của cậu! Tự cậu quyết định đi!”

Cô nhân viên bán hàng thuyết phục Nhan Hiểu Thần, “Bạn xem, cái áo này chất liệu rất tốt, giá cả lại rất phải chăng, bạn mua đi!”

Nhan Hiểu Thần nghĩ bỏ qua thì thật uổng nên vội nói: “Vậy tôi lấy!”

Chị gái tóc dài ôm một đống quần áo đi ra từ phòng thử đồ, vui vẻ hớn hở nói với Nhan Hiểu Thần: “Giá rất là hời, sao em không mua thêm vài bộ?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện tại em chỉ cần một bộ.”

Từ trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đem túi đồ đã xếp gọn cẩn thận đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô cầm lấy túi đồ, cùng Thẩm Hầu đi ra đến cửa thì gặp 3 người bạn của chị gái tóc dài vừa chạy tới, nhân viên bán hàng nói: “Hoan nghênh quý khách!”, Nhan Hiểu Thần cảm thấy biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ, mặt mếu như muốn khóc vậy.

Thẩm Hầu nói với Nhan Hiểu Thần: “Cậu có muốn đi xem thêm một chút không?”

“Không cần đâu.”

Hắn lấy xe, đưa Nhan Hiểu Thần về trường học.

Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay rất cảm ơn cậu!”

Thẩm Hầu đang muốn nói chuyện thì di động vang lên, hắn nhìn thoáng qua, không muốn bắt máy, nhưng mà nó cứ vang lên không ngừng, cuối cùng hắn cũng bắt lên nghe. Thẩm Hầu không nói tiếng nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, càng về sau, hắn hết kiên nhẫn mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi! Bao nhiêu cũng được, tính hết cho tôi đi!”

Thẩm Hầu cúp điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Hai người bạn của mình tranh cãi chuyện tiền bạc, mình cũng bị kéo vào.”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

Thẩm Hầu cười lắc đầu: “Không có gì! Chỉ là giúp họ hòa hoãn thôi mà.”

Nhan Hiểu Thần thấy hắn không lo lắng gì, nên cũng không tiện hỏi nhiều.

Trở lại trường thì đã hơn một giờ chiều, căng tin chẳng còn gì để ăn, ký túc xá đúng lúc lại không có ai ở nhà, chỉ cần kiếm cớ nói với dì gác cổng vài câu vậy là nam sinh có thể đi vào ký túc xá nữ.

Nhan Hiểu Thần dẫn Thẩm Hầu vào ký túc xá, “Mình nấu mì cho cậu ăn!”

“Được.”

Ngụy đồng có một cái nồi nấu điện nhỏ, bình thường mọi người trong phòng hay dùng nó để nấu mì, bây giờ trời đã trở lạnh, trong phòng bọn họ còn trữ lại mấy quả trứng gà với một ít rau xanh.

Nhan Hiểu Thần lấy ra một gói mì, đánh một quả trứng, thêm một ít rau xanh, vậy là có một tô mì ngon lành bốc khói nghi ngút sau khi được lấy ra từ nồi điện.

Thẩm Hầu nếm một ngụm, “Thật là, con gái bọn cậu đúng là biết hành hạ, nhưng mà con trai bọn mình tự nguyện cho hành.” Bởi vì bếp điện hơi nhỏ, nên mỗi lần chỉ nấu được một gói mì, sau khi nấu cho Thẩm Hầu xong cô mới quay ra nấu cho mình, hắn vẫn chưa chịu ăn mà lại ngồi chờ. Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao cậu không ăn đi? Mì ăn liền để nguội ăn không ngon.”

“Mình chờ cậu ăn cùng luôn.”

Chỉ là một câu nói bình thường thôi nhưng Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó cồn cào, tay nhất thời thiếu chính xác, gõ trứng mãi mà không vỡ.

Thẩm Hầu cười ha ha: “Cậu lại đỏ mặt! Ba năm học cùng với cậu, mình lần đầu phát hiện thì ra cậu dể đỏ mặt như vậy.”

Nhan Hiểu Thần tự giễu, “Tự mình cũng vừa phát hiện ra hôm nay thôi.”

Hai người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào nồi nấu điện, chờ mì chín. Trong không khí tràn ngập hương vị mì ăn liền, có một chút gì đó ấm áp. Nhan Hiểu Thần hơi sửng sốt, bao lâu rồi cô không có lại loại cảm giác này? Nếu tính kỹ, cùng lắm chỉ mới hơn ba năm, nhưng cô lại cảm thấy đã lâu lắm rồi, như cả một đời vậy.

“Mì chín rồi kìa.” Thẩm Hầm nhắc nhở Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần loay hoay tắt điện, cười nói: “Được rồi! Ăn thôi!”