Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 10: Diễn tập phòng cháy chữa cháy (5)



Giang Miểu hít sâu một hơi, tim hơi nhói lên. Cô thấp giọng hỏi: “Nói chuyện gì cũng được à?”

Kỷ Viêm yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên xoay người đi đến bình nước rồi cúi người rót một ly nước.

“Không thể nói chuyện trái pháp luật.” Người đàn ông nghiêm túc nói. Anh bước tới, đưa cho cô ly nước đầy: “Uống đi.”

Cô cầm lấy, đồng thời ngước lên nhìn anh.

Ánh nắng nóng rực ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính, chiếu vào từng ngóc ngách trong phòng, khiến làn da trắng nõn của cô như phủ lên một tầng hồng nhạt.

“Tôi sẽ không đâu.”

Cô ngoan ngoãn uống nước. Nuốt dòng chất lỏng lạnh lẽo xuống, sau đó đặt ly lên đầu giường, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt đoan trang: “Tôi là công dân ba tốt, luôn tuân thủ luật pháp.”

Đội trưởng Kỷ mím môi, không hiểu sao anh lại muốn dán lên mặt cô một bông hoa đỏ như phiếu bé ngoan rồi xoa đầu để thể hiện sự khích lệ.

Anh mở miệng, chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng hô đầy nội lực vang lên ngoài cửa khiến hai người sợ hết cả hồn.

“Báo cáo.”

Người lính cứu hỏa trong tư thế quân nhân chuẩn mực đứng bên ngoài, đưa tay chào anh. 

Kỷ Viêm cau mày: “Nói.”

“Đội trưởng Kỷ, hiệu trưởng đang tìm anh, muốn anh tổng kết cuộc diễn tập hôm nay.”

Điều anh không thích nhất chính là gặp gỡ các quan chức, không kiên nhẫn hỏi: “Giang Mục đâu?”

Trên mặt người lính cứu hỏa da ngăm đen lướt qua ý cười. Anh ta khẽ ho một tiếng: “Báo cáo, anh Giang chưa đứng dậy được, chân còn yếu.”

Kỷ Viêm chế nhạo: “Không có tiền đồ.”

Anh quay đầu nhìn Giang Miểu đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đây.”

Tuy tiếc nuối, nhưng cô gái nhỏ vẫn hiểu chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ. Cô gật đầu đáp: “Được.”

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì. Anh xoay người, vội vàng rời đi cùng người lính cứu hỏa chạy tới báo tin.

Tiếng bước chân dồn dập từ từ biến mất trong hành lang. Cả thế giới đã yên tĩnh trở lại.

Cô nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của mình. Tiếng rung động hỗn loạn trong lồng ngực, dồn dập mà mãnh liệt. 

Cô vén chăn lên, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh đã sưng lên thành cái bánh bao, bên trên dán miếng thuốc dán ngay ngắn.

Giang Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười ra tiếng.

Điên rồi.

Cuối ngày hôm đó, Giang Miểu không chờ được bác sĩ mà thay vào đó là vẻ mặt hóng hớt của Lý Thần. Cô ấy đã dùng sức của chín trâu hai hổ đưa cô lên taxi, hộ tống cô về nhà.

Lý Thần rất tò mò chuyện xảy ra trong phòng y tế, nhưng Giang Miểu lại rất kín miệng, cô ấy nói mỏi cả miệng, đến nỗi sắp bốc khói tới nơi nhưng vẫn chẳng cạy được gì.

Cho đến khi đưa người đến cửa chung cư, Lý Thần miệng khô lưỡi cũng khô. Cô ấy bực mình đánh cô một cái: “Con nhóc thúi kia, cậu bị người ta cho ăn bột câm à? Miệng gì mà kín thế.”

Giang Miểu mỉm cười, thân thiện dẫn đường cho cô ấy: “Vào ngồi một lát, uống chén trà cho thông giọng…”

Lý Thần dùng ngón tay chọc chọc vào trán Giang Miểu, thuận tay nắn bóp mặt cô ấy, mềm mại thanh tú. Không biết chăm sóc thế nào, hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà làn da vẫn còn mọng nước, khiến cô thật sự rất ghen tị.

“Trà thì miễn.”

Lý Thần nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay, cậu ngoan ngoãn dưỡng bệnh, mau chóng khỏe lại. Tớ không thể đối phó với các vị tiểu tổ tông trong lớp cậu lâu đâu.”

“Cảm ơn cậu.” Giang Miểu cúi người chân thành cảm ơn.

Lý Thần cười xấu xa, làm mặt quỷ với cô: “Muốn cảm ơn tớ à, nếu vậy thì cậu nói cho tớ biết, cậu và anh quân nhân kia đã phát triển đến bước nào rồi đi?”

Cô đỏ mặt, ậm ừ vội nói sang chuyện khác: “Chuyện đó… Hôm nay cậu vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm tí đi.”

Lý Thần thấy mặt cô đỏ bừng, rõ ràng cô gái nhỏ da mặt mỏng, lời nói đến miệng đành nuốt lại, không truy hỏi nữa. Sau khi dặn dò thêm vài câu, Lý Thần mới uốn éo eo nhỏ xoay người rời đi.

Sau khi vất vả tiễn vị “Phật” này đi. Giang Miểu thả người nằm trên sô pha, hít sâu một hơi, trái tim rốt cuộc cũng trở về chỗ ban đầu. Cô ngây người một lúc, đột nhiên ngồi thẳng người, ôm trái tim đang rung động, háo hức gọi cho Mạt Lỵ.

Sau hai tiếng bíp dài, cô nghe thấy một giọng nói lười biếng từ đầu bên kia: “Alo”.

Giang Miểu lắp bắp: “Tớ… Tớ đã gặp anh ấy.”

Đêm qua Mạt Lỵ chơi bời đến sáng, sau đó ngủ một giấc cho đến giờ, đầu óc còn choáng váng, nghe cô nói lại càng đau đầu.

“Ai?”

“Người đàn ông lần trước tớ gặp ở nhà hàng lẩu ấy.”

Mạt Lỵ vò vò mái tóc rối bù bước xuống giường, giọng nói khàn khàn: “Trùng hợp vậy à?”

Cô uống một ngụm nước, lau vệt nước ở khóe miệng rồi nói đùa: “Là người dán quảng cáo ở trên cầu, hay là lái xe thuê?”

Giang Miểu bực bội khi nghe cái giọng quái gở của cô ấy. Cô dịu giọng nói: “Cậu nói chuyện cho đàng hoàng, tớ không đùa đâu.”

Mạt Lỵ lấy điếu thuốc, châm lửa rít một hơi thật sâu: “Cậu nói, tớ nghe.”

Năm phút tiếp theo, cô đã dùng vốn từ vựng phong phú để kể cho cô ấy nghe mọi chuyện xảy ra vào buổi chiều.

Giang Miểu vừa dứt lời, Mạt Lỵ cũng dụi điếu thuốc. Cô ấy đứng dậy đi đến cửa sổ, đột nhiên kéo rèm cửa ra, khiến ánh sáng chói chang nóng bỏng bên ngoài chiếu lên người. Cô ấy nheo mắt, “Ồ” lên một tiếng.

“Nói như vậy, anh ta đúng là người tham gia quân ngũ.”

Giang Miểu gật đầu như giã tỏi. Đúng lúc lời nói muốn lướt qua cổ họng, đầu bên kia nhịn không được hỏi liên hồi.

“Vậy thì… Cậu có biết gì về anh ta không? Bằng cấp, lương hàng năm, tài sản đứng tên, cậu có biết những thứ này không?”

Cô sững sờ trước những câu hỏi, chậm rãi chớp mắt: “Tớ…”

Lời nói Mạt Lỵ sắc bén: “Tớ hỏi hơi tục nhưng mà, hộ khẩu của anh ta ở đâu? Gia đình có mấy người? Bố mẹ làm nghề gì?”

Cô gái nhỏ há miệng thành “0”, hoàn toàn trợn tròn mắt. Vài giây sau, cô yếu ớt nói: “Tớ… Tớ không nghĩ nhiều như vậy…”

Kỳ thật Giang Miểu cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi nói về chủ đề này. Nếu lúc đó không có người đến tìm anh, hai người có thể yên tĩnh trò chuyện, sau đó cô sẽ hiểu anh hơn. Không phải như bây giờ, ngoại trừ tên và công việc của anh, còn những cái khác, hỏi một mà đã có ba cái không biết.

Mạt Lỵ thở dài một hơi, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức: “Cậu không biết gì hết. Cậu đang diễn tiết mục thiếu nữ mới biết yêu cho tớ xem đấy à. Chị ơi, chị là vị thành niên 16 tuổi chắc?”

Giang Miểu cố cãi lại: “Nhưng những gì cậu nói, tớ không quan tâm.”

“Thế cậu quan tâm cái gì?”

“Dáng người? Kích thước? Hay kỹ thuật trên giường?”

Mạt Lỵ bị chọc cười: “Nếu tiêu chuẩn của cậu là như thế, tớ cảm thấy rất đáng tin cậy.”

Giang Miểu đỏ mặt. Các từ ngữ mơ hồ nhạy cảm như kích thước, dáng người, cô chưa từng dám nghĩ đến, một khi đã nghĩ là không thể dừng lại.

Khi cô rúc vào ngực anh, lúc ngước mắt lên, cô có thể thấy đường cong thô cứng của hàm dưới cùng với yết hầu nhô lên trượt lên trượt xuống, gợi cảm không thể tả.

Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay chai sần cọ vào làn da trắng nõn như ngọc, tuy hơi đau nhưng độ ấm khó tả lại khiến người ta cảm thấy an tâm.

“Miểu Miểu?”

Cô gái nào đó vẫn đang chìm đắm trong thế giới đầy ngượng ngùng của mình không thể tự thoát ra. 

Mạt Lỵ hét lên: “Giang Miểu!”

“Hả?”

Giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, cô lắp bắp hỏi lại: “Sao, sao vậy?”

Mạt Lỵ dừng lại một giây, giọng nói đột nhiên cao lên như phát hiện ra một châu lục mới: “WTF, cậu thật sự nghĩ vậy đấy à?”

Giang Miểu bị hỏi đến nỗi phát hoảng: “Tớ hơi buồn ngủ, cúp trước nha.”

“Cậu thử cúp coi?”

“Cậu nói rõ cho tớ, có phải tên lính cứu hoả kia đã cho cậu uống thất tâm tán, làm cho thần trí cậu không tỉnh táo, điên điên khùng khùng rồi không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Cô gân cổ cãi lý: “Cậu đừng có coi anh ấy là người xấu.”

Mạt Lỵ khinh miệt hừ một tiếng. Cô ấy xoay người vào bếp, lấy một chai bia trong tủ lạnh, dùng răng khui nắp, vừa uống vừa nói: “Tên gì, nói đi, tớ sẽ giúp cậu điều tra gốc gác nhà anh ta. “

Giang Miểu im lặng không nói.

“Miểu Miểu?”

“Tút tút tút…”

Mạt Lỵ cầm điện thoại ngây người.

“Mẹ kiếp, xxxxxx…”

Giang Miểu bị thương không nặng, dưỡng thương mấy ngày đã trở lại trường học.

Cuộc sống của cô vẫn trôi qua bình đạm như nước. Chỉ là, thỉnh thoảng nhìn thấy hai đứa nhỏ đánh nhau hôm trước, cô sẽ mơ hồ nhớ đến buổi trưa nóng bức đó, người đàn ông mặc đồng phục rằn ri chỉnh tề, mày rậm mắt đen, khí chất anh hùng ẩn hiện giữa hai lông mày.

Cô không hỏi thăm tin tức của anh. Lúc bình tĩnh lại, cô đã suy nghĩ kỹ, những gì Mạt Lỵ nói không hề tục chút nào, cô chỉ gặp anh hai lần cũng chẳng biết gì về anh.

Bất kỳ mối quan hệ nào, nếu không có sự thấu hiểu làm nền tảng, mà đó chỉ là những rung động nhất thời, cuối cùng cũng bị hiện thực đánh bại.

Vì vậy, cô đã âm thầm đưa ra một quyết định.

Thuận theo tự nhiên, duyên phận là ý trời, không nên miễn cưỡng, cứ xuôi theo mọi thứ. 

Nếu gặp lại, cô sẽ không buông tay.