Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 21: Chạy bộ đêm (1)



Ăn cơm xong, Giang Miểu ngoan ngoãn đến phòng y tế tìm bác sĩ quân y lấy thuốc. Tuy hiệu quả không đáng kể nhưng động tác của cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Buổi chiều huấn luyện thể lực là chạy 1500 mét. Không phân biệt nam nữ, cạnh tranh trên cùng một nội dung.

Các giáo viên nữ kêu la ầm trời. Buổi trưa là lúc mặt trời chói chang nhất, có bôi kem chống nắng dày đến đâu cũng vô ích, dang nắng một chút sẽ đen, sạm da thì sẽ xấu. Phụ nữ yêu cái đẹp đương nhiên không chịu nổi sự tra tấn này rồi.

Kết quả là khi vừa mới xuất phát còn có thể miễn cưỡng xếp thành một hàng ngay ngắn, thẳng tắp tiến về phía trước. Nhưng khi chạy chưa được 200 mét thì các giáo viên nữ đã viện đủ lý do để bỏ cuộc, nào là té ngã, nào là lảo đảo không vững. Không bao lâu, bọn họ được đến dưới gốc cây đa mát mẻ như ý muốn.

Trên đường đua, một giáo viên nam có thể lực tốt lao lên dẫn đầu, theo sau là tốp ba tốp năm. Giang Miểu, cô gái duy nhất còn lại trong sân, cho dù có dồn hết sức lực cũng không thoát khỏi vận mệnh đội sổ.

Đến ranh giới tám trăm mét, các thầy giáo lần lượt rời khỏi đường đua, ban đầu đội ngũ có hơn năm mươi người, cuối cùng chỉ còn lại hai mươi người.

Vết thương trên chân Giang Miểu được mồ hôi nóng rực súc rửa hết lần này đến lần khác, giống như rắc muối thô lên vết thương. Mỗi khi tiến lên một bước, cảm giác nhói buốt lại tăng thêm. Dù vậy, cô vẫn không nghĩ tới việc bỏ cuộc, chạy không được thì dừng lại, nghỉ ngơi đủ rồi cắn răng chạy tiếp.

Khóe môi người đàn ông trên bậc thang mím chặt, đôi mắt ẩn hiện dưới vành mũ, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng mảnh mai thở hổn hển suốt quãng đường.

”Đội trưởng.”

Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Viêm đưa mắt qua nhìn thì thấy nụ cười xấu xa của Giang Mục. Anh thu hồi tầm mắt, duy trì tư thế tiếp tục dõi theo.

Giang Mục nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó “Ồ” một tiếng, trăm lần suy nghĩ rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Em nghe Lộc Bạch nói cô giáo Giang trong đội em là cháu ngoại của đội trưởng Ngô. Việc này là thật ư?”

Kỷ Viêm không quay đầu: “Ừ.”

Giang Mục nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại, cảm thán nói: “Anh nói xem ông Ngô là người nghiêm khắc lạc hậu, không ngờ cháu gái lại thuần khiết dịu dàng như vậy, thật hiếm thấy.”

Người đàn ông không chút để ý liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu có ý gì vậy?”

Câu nói nhẹ nhàng lướt qua tai, khiến sống lưng cậu ta phát lạnh. Cảm thấy gió lạnh từng cơn, Giang Mục lập tức túng quẫn: “Không dám, không dám. Em nào có ý gì.”

Dứt lời còn quay mặt đi, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù không bị ông Ngô bóp chết trong mơ thì cũng bị Thiết Sa Chưởng đánh từ lúc sống sờ sờ đến chết. Em chán sống…”

(*) Thiết Sa Chưởng: tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có.

Kỷ Viêm cau mày: “Cái gì?”

“Không, em chuẩn bị đi chỉnh đốn đội ngũ đây.”

Tên này lúc nào cũng lảm nhảm, anh đã sớm quen, xua xua tay rồi cũng mặc kệ cậu ta.

Khi tầm mắt lần nữa quay lại đường đua thì cô gái nhỏ đã xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua vạch đích, vinh hạnh giành được vị trí cuối cùng.

Anh nhìn cô bước từng bước tới bóng râm, đặt mông ngồi xuống đất, mặt đỏ bừng như quả cà chua rửa trong nước, hai tay đỡ lấy cái cằm nhỏ nhắn, cả người ngẩn ngơ.

Người đàn ông nhìn vô cùng chăm chú, trong lúc lơ đãng vô tình va vào ánh mắt cô. Lòng anh chợt run lên, làm ra vẻ xoay người. Khi anh cúi đầu xuống, một nụ cười nhàn nhạt lướt qua khóe môi.

Vào một đêm mùa hè, ánh trăng trong như nước, bầu trời đầy sao.

Khu ký túc xá của lính cứu hỏa cách sân thể dục không xa, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được những gì đang diễn ở nơi đó.

Kỷ Viêm rửa mặt, vừa mới leo lên giường đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngay trong sân thể dục, vừa gần vừa xa, vừa nhẹ vừa nặng nề.

Anh mặc áo thun đơn giản và quần đùi, đứng trên hành lang nhìn về phía cách đó không xa, ánh trăng chiếu rọi sân thể dục xanh mướt. Khi bóng dáng nhỏ nhắn lướt qua giữa các tán cây, anh liếc mắt một cái đã nhìn cô gái hành động chậm chạp nào đó.

Anh xoay người về phòng lấy thứ gì đó, sau đó cắm đầu cắm cổ lao xuống lầu. Nhưng khi anh vừa đi tới cầu thang, cửa phòng bên cạnh mở ra, để lộ vẻ mặt thiếu đòn của Giang Mục: “Đội trưởng, giờ này rồi mà còn chạy bộ đêm à?”

Độ trưởng Kỷ không hoảng không loạn: “Cùng chạy không?”

“Không, em đi ngủ đây, anh cứ từ từ mà chạy.”

Anh chẳng có thời gian để ý tới cậu ta, bước nhanh xuống lầu. Đến khi hàng hiên không còn tiếng bước chân, Giang Mục chậm rãi dựa vào hành lang, tiện tay ngoắc ngón tay về phía Lộc Bạch đang hóng hớt trong phòng.

Chờ Lộc Bạch ngây ngô đi tới, duỗi đầu liền nhìn thấy bóng dáng đội trưởng đang chạy chầm chậm trên sân thể dục.

Giang Mục tấm tắc cảm thán: “Không hổ danh là đội trưởng Kỷ, độ nhạy bén về việc nắm bắt thời cơ thật khiến người khác kinh ngạc.”

Lộc Bạch khó hiểu sờ sờ đầu: “Anh ấy bị mộng du hả?”

Giang Mục lười liếc mắt xem thường: “Tớ nói nè, cậu không ngửi được mùi khác thường à?”

Ánh mắt Lộc Bạch ngó dáo dác: “Hình như có, lại hình như không có.”

“Đến rồi đến rồi.”

Cậu ta khí phách quàng lấy cổ Lộc Bạch, ôm người đến trước mặt, cười thần bí nói: “Thầy Giang sẽ dạy học miễn phí, làm một đợt phân tích chuẩn xác toàn diện cho con.”

“Tớ hỏi cậu, chúng ta theo đội trưởng bốn năm, cậu cảm thấy… Nhân duyên của anh ấy với phụ nữ thế nào?”

Lộc Bạch không chút nghĩ ngợi: “Tương đối tốt. Theo tớ biết, ngẫu nhiên đếm cũng có năm sáu người.”

“Cậu nghĩ lại đi, Vi Vi, con gái duy nhất của Chính uỷ(*) Chu. Người ta là nghiên cứu sinh du học nước ngoài về, chân dài, mặt trái xoan, tóc dài chấm eo mượt như tơ lụa. Theo đuổi đội trưởng cũng hơn hai năm rồi, nhưng mỗi lần cô ấy xuất hiện thì thái độ của đội trưởng của chúng ta ra sao?”

(*)Chính uỷ:  viết tắt từ Chính trị ủy viên, là danh xưng của các cán bộ chuyên trách đại diện quyền lãnh đạo chính trị của nhà nước (hoặc chính đảng) trong quân đội, thực hiện quyền giám sát chính trị đối với các chỉ huy quân sự và lãnh đạo công tác giáo dục chính trị trong quân đội.

Lộc Bạch suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi: “Ừm, à, hả?”

“Chính xác, anh ấy luôn hờ hững với người ta, mặt mũi Chính uỷ còn chưa nể, huống chi là những người phụ nữ khác. Nhưng hôm nay ở nhà ăn, cậu nghe được anh ấy nói không?”

“Hôm nay?”

Lộc Bạch cố hết sức nhớ lại cảnh tượng trong nhà ăn, câu nói dịu dàng của đội trưởng “Em không sao chứ?” Bên ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng.

“Chẳng lẽ…”

Giang Mục đáp lại bằng ánh mắt khẳng định.

“Hôm qua đội trưởng đột nhiên bảo tớ đi đưa nước giải nhiệt, còn dùng lời lẽ chính đáng nói là cháu gái của đội trưởng Ngô. Lúc ấy tớ đã cảm thấy hơi có gì đó mờ ám rồi, cậu nói xem anh ấy máu lạnh như vậy, sao tự nhiên lại tốt bụng thế được?”

Giang Mục vỗ vai cậu ta, bày tỏ sự động viên với con người chậm chạp này. Bỗng chốc chuyển chủ đề, cậu ta tiếc nuối nói: “Sớm biết đội trưởng thích kiểu người như vậy thì lúc trước tớ đã bảo em họ tớ mua phấn kẻ mắt của Carslan cho mắt to lên rồi. Khiến anh ấy mê chết không đền mạng.”

Lộc Bạch cười lạnh đáp lại: “Còn cặp ngực kia thì sao? Cậu cũng bảo cô ấy thu nhỏ lại à?”

Giang Mục giơ tay ra đánh vào người Lộc Bạch: “Mẹ nó, cậu cứ nhìn chăm chăm vào bộ ngực, tớ cho cậu nhìn nè… Cho cậu nhìn…”