Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 37: Biến thái



Sấm chớp rền vang, vạn vật đều bị trận cuồng phong thổi qua làm nghiêng ngả xiêu vẹo. Mưa mỗi lúc một dày, tựa như vết mực đậm vô hạn nặng nề tô lên tận chân trời.

Rõ ràng là buổi chiều sáng sủa lại giống như ngày tận thế bị bao trùm trong bóng tối vô hạn, trong không khí bốc lên một tầng hơi nước như khói như mây.

Một chậu nước lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, đổ từ đầu xuống toàn thân, Giang Miểu đang ngủ mê man hoảng hốt tìm về được một chút ý thức. Cô vẫn nửa tỉnh nửa mê, chật vật trợn mắt nhìn lại, tất cả những thứ hiện lên trước mắt đều giống như ngọn nguồn khởi đầu của cơn ác mộng.

Cô nằm trên một chiếc giường nhỏ ẩm ướt, lúc thử cử động cơ thể, mới phát hiện hai tay mình đã bị trói, cơn ớn lạnh quét qua cơ thể, sợ hãi đến mức không dám thở.

Có người nào đó đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng ngóng về hướng dưới tầng. Nhìn bóng lưng gầy giơ xương ấy, cô biết hắn là ai, nhưng lại không biết hắn muốn làm gì.

Loại cảm giác sợ hãi không rõ ràng, y như đang thực hiện một giao dịch chết chóc với ma quỷ. Cô vô cùng lạnh và sợ hãi, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô biết, cho dù có sợ hãi thì cũng không nên lãng phí sức lực vào việc khóc lóc vô dụng.

Hắn quay đầu lại, cười híp mắt nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”

Cả người Giang Miểu đã ngấm lạnh, áo đầm bị thấm nước ướt sũng, lộ ra da thịt hồng nhạt. Hình ảnh người phụ nữ ướt đẫm, luôn ánh lên vẻ dâm dục, khiến cho người khác không ngừng tưởng tượng xa xăm đến thần hồn điên đảo…

Hắn mỉm cười đến gần, nhẹ nhàng ngồi bên giường, cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, nhu tình như nước, toàn bộ vẻ dịu dàng và  tự tại nơi đáy mắt sâu thẳm, nồng đậm đến mức không thể tan ra.

Hắn ta run rẩy vươn tay ra, ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô. Giang Miểu chán ghét né tránh. Hắn không giận, từ tốn thu lại bàn tay.

“Miểu Miểu, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này, cô ngủ trên giường của tôi, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể tôi… tựa như chúng ta chặt chẽ hòa quyện lại thành một, như vậy thật tốt.”

Giang Miểu khiếp sợ rụt cổ lại, nghẹn ngào mở miệng: “Thầy Lục, bây giờ còn chưa muộn đâu, thầy dừng tay lại đi.”

“Dừng tay?”

Hắn ta như đang nghe chuyện cười, nếp nhăn nơi khóe mắt chồng lên nhau, ánh mắt si mê đảo qua cơ thể cô, nhất là hai điểm trước ngực như ẩn như hiện. Cổ họng hắn ta khô kinh khủng, đôi mắt vốn dĩ vẫn còn tỉnh táo sáng sủa, trong nháy mắt đã bị bao phủ một mảng đỏ tươi.

“Tôi chỉ muốn có được cô, sau đó chúng ta cùng chết, cho dù đến địa ngục, cô vẫn là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi…”

Những lời yêu thương kinh tởm kết hợp cùng gương mặt u ám đến khủng khiếp của hắn ta, thật sự làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Cô có chút không thể tin nổi, chầm chậm và nặng nề bật ra vài từ: “Thầy, điên, rồi.”

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, thiếu đi nụ cười che giấu, sự gian ác từ trong xương cốt bao phủ lên toàn bộ gương mặt hắn ta.

Hắn ta bình tĩnh nhìn cô vài giây, con ngươi bỗng chốc trợn tròn, bất thình lình tát cô một cái, khiến trước mắt cô nổi lên cả sao vàng, suýt chút nữa chảy cả nước mắt. Hắn ta thở dồn dập, nghiến răng nghiến lợi rống giận.

“Cô, cái đồ phụ nữ đê tiện này, tôi đối với cô hoàn toàn là thâm tình, cô lại coi tôi như người vô hình, có cũng được không có cũng chẳng sao. Tôi đã vì cô mà đánh đổi nhiều như thế. Cô có nghiêm túc nhìn thấy trái tim tôi không? Rõ ràng là tôi yêu cô trước, dựa vào đâu mà để cho người đàn ông khác nhanh chân cướp lấy?”

Bàn tay hắn ta đột nhiên vươn đến phần ngực nhạy cảm của cô, Giang Miểu cố gắng hết sức tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của hắn. Hắn ta bị thái độ kháng cự của cô làm cho tức đến bạo tạc, một tay dùng lực bóp lấy cần cổ thanh mảnh của cô.

“Phụ nữ đều là thứ dâm đãng, vợ trước tôi cũng vậy, cho nên ả phải chết. Cô cũng thế, bọn lính cứu hỏa đã cám dỗ cô đến u mê, đê tiện.”

Hắn ta bóp càng mạnh, khuôn mặt cũng dần trở nên dữ tợn hơn: “Anh ta có to không? Chơi cô sướng không? Nói cho tôi biết!”

Không khí trong não cô từ từ loãng ra, cảm giác áp bức ngột ngạt đã ép cô đến bờ vực của cái chết, gương mặt sưng lên tím tái, bờ môi mỏng trắng bệch.

Hắn thấy mí mắt cô trắng bệch, dựa vào một chút lý trí cuối cùng cũng buông lỏng tay. Giang Miểu thở ra một hơi, bắt đầu ho khan kịch liệt, vành mắt đỏ ửng cả lên.

Vẻ mặt hắn ta hoảng loạn nhìn cô, bất chợt tay chân trở nên luống cuống.

“Miểu Miểu, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, làm đau cô rồi…”

Thái độ xin lỗi chân thành đến vậy, giống hệt như vẻ mặt của những gã đàn ông bạo hành gia đình trong vở kịch cầu xin ở lại, chỉ có kẻ ngu si mới tin tưởng, bọn họ thật sự hối cải.

Giang Miểu cố gắng trấn áp nhịp thở của mình, lý trí nói cho cô biết, loại đàn ông này không nên kích động bằng ngôn từ.

Cô có niềm tin rằng Kỷ Viêm chắc chắn sẽ tới cứu cô. Cho nên, nếu như muốn tự cứu bản thân, cô bắt buộc phải đủ bình tĩnh, vậy mới có thể làm cho bản thân giống như ác ma Chu Tuyền, mới có thể tạo ra cho bản thân nhiều thời gian để cầu cứu viện.

“Tôi không sao.” Cô cố gắng hết sức nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Lục Ôn vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô thì không khỏi mỉm cười, xuất phát từ một chút áy náy, hắn ta vươn tay ra thử thăm dò đỡ cô dậy. Giang Miểu không né tránh, nửa dựa vào đầu giường.

Cho đến lúc này, cô mới nhìn rõ nội thất trong căn phòng. Một cái giường, một cái bàn, ba bức tường, một cửa sổ, còn có hai thùng chứa các vật thể không xác định trong góc phòng, còn lại thì không còn gì nữa.

Một mùi hăng nồng xộc lên chóp mũi cô, cô cau mày lại, cực kỳ buồn nôn.

“Tôi muốn cho cô xem thứ này, nhìn xong chắc chắn cô sẽ hiểu rõ tâm ý của tôi.”

Vừa nói, hắn ta đi tới bức tường đối diện cô, bên trên được che phủ bằng vải trắng, hắn ta quay người lại cười u ám với cô, bàn tay nhẹ nhàng kéo miếng vải xuống, bức tường treo đầy ảnh chụp thình lình xuất hiện trước mắt.

Hai mắt Giang Miểu trợn tròn, kinh ngạc, cảm giác sợ hãi cũng vì thế mà quấn chặt cô không chừa một kẽ hở. Ngập tràn cả bức tường, toàn bộ đều là ảnh chụp cô.

Ảnh toàn thân từ khoảng cách xa, ảnh chụp bộ phận cơ thể ở khoảng cách gần, ảnh đặc tả bàn chân nhỏ nhắn của cô là chiếm đa số, chỉ riêng ảnh đi tất lụa mỏng màu đen mỗi mùa thu mùa đông đã chiếm hơn một nửa, ảnh nơi tư mật là đáy quần được phóng đại lên mấy lần treo ở chính giữa.

Giang Miểu lớn lên trong môi trường lành mạnh, lần đầu tiên không thể chân thật hơn cảm nhận được cái gọi là “tâm lý biến thái”.

“Thích không?”

Lục Ôn thoả mãn với vẻ mặt kinh ngạc của cô, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình: “Những thứ này đều là đặc biệt chuẩn bị cho cô đó, tác phẩm hoàn hảo nhất.”

Giang Miểu đã sợ đến mức thở không ra hơi, cô hoảng loạn nhìn hắn ta, trái tim như muốn nhảy khỏi cơ thể, nhịp đập mãnh liệt không dứt trong lồng ngực.

Hắn ta từng bước từng bước quay lại đến trước giường, chậm rãi móc ra một con dao gấp sắc nhọn từ trong túi áo, lưỡi dao trắng sáng, giống như những chiếc răng nanh khổng lồ của một con thú dữ đang tức giận.

Cơ thể Giang Miểu cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút, sợ hãi nhìn lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh mình, chuyển đến vải vóc mỏng manh. Một khắc kia, dường như cô ngửi được mùi vị của tử thần.

“Thầy muốn làm cái gì?” Giọng cô trở nên run rẩy.

Hắn nhẹ nhàng cười: “Tôi muốn làm cái gì, cô không biết sao?”

“Miểu Miểu, cô là món quà thượng đế ban tặng cho tôi, tôi nên bóc ra để thể hiện lòng biết ơn, lại dùng trái tim để thưởng thức hương vị của cô…”

Giang Miểu thả chậm hơi thở, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Sao phải như vậy? Chúng ta từ từ đến không được sao?”

Lục Ôn u ám cười cười: “Người trước chơi trò này với tôi, đến nay cũng chưa tìm thấy hết thi thể, cô cũng muốn thử sao?”

Hô hấp Giang Miểu cứng đờ, đầu óc đã hoàn toàn ngưng hoạt động.

Đôi mắt hắn đỏ rực kéo chiếc nơ bướm đang cản trước lồng ngực cô ra, si mê nhìn vòng ngực tròn trịa trắng ngần ấy, bầu sữa dính nước tựa như tăng thêm mấy liều độc dược, càn rỡ làm cháy rực lòng người.

“Không phải cô thích lửa sao?”

Ánh mắt của hắn chuyển về phía hai chiếc thùng màu nâu trong góc phòng, giọng nói phảng phất như đi ra từ cõi âm.

“Đừng sốt ruột, tôi sẽ cùng cô, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của cô.”

Giang Miểu bình tĩnh lại, nhịp đập trái tim đã hoàn toàn không thuộc về cô nữa. Rốt cuộc cô cũng nhớ ra mùi hương vừa quen thuộc lại vừa khó ngửi ấy đến cùng là cái gì.

Là xăng.