Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 45: Bắt nạt



Sinh nhật qua được vài hôm, mỗi ngày Kỷ Viêm đều dành chút thời gian nhắn Wechat hoặc gọi điện cho Giang Miểu. Tuy cô gái nhỏ không nói ra, nhưng lúc nói chuyện lại không nhịn được có phần hơi oán trách.

Có lúc đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên anh còn nhận được thông báo ra quân, thế là vội vàng cúp máy. Sau đó nếu cả đêm anh không gọi về, cô lại lo lắng đến mức không ngủ được. Người đợi ở nhà đau lòng hơn cả người xung trận.

Thoáng cái đã đến giữa tháng, cô lái xe đến nhà bà ăn tối như thường lệ. Bàn ăn thịnh soạn nhưng vì trong lòng cô lo lắng nên ngay cả món thịt kho Thượng Hải mà mình thích nhất cũng chỉ gắp hai miếng rồi buông đũa.

Bà sống đã sống hơn nửa đời người, liếc mắt nhìn một cái là biết có chỗ nào đó không đúng. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng của cô gái nhỏ đã bị sương mù giăng kín, trông vô cùng bơ phờ.

Bà thử hỏi: “Bé con, bà ngoại làm đồ ăn không hợp khẩu vị của con à?”

Lúc này Giang Miểu lấy lại tinh thần, lắc đầu phủ nhận, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng nhắc: “Rất ngon ạ.”

Bà liếc mắt đã hiểu ra: “Có chuyện gì sao? Con nói cho bà nghe đi…”

Giang Miểu cụp mắt, bị bà hỏi một câu như thế, tâm trạng vốn chán nản nay lại càng có cảm giác muốn chìm thẳng xuống đáy vực.

Bình thường lúc nào cô cũng mang vẻ mặt tươi cười, dù trong lòng khó chịu cũng không nói ra. Ngay cả khi nói chuyện phiếm với Mạt Lỵ, cô cũng không dám nói những việc liên quan đến Kỷ Viêm.

Chủ yếu cũng là vì cô bạn thân theo phe mẹ Giang. Con nhóc kia bây giờ đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, không chút nào hài lòng với Kỷ Viêm, nói anh ngoại trừ vẻ ngoài thì không còn gì khác.

Thực tế Giang Miểu cũng không để ý những người xung quanh nghĩ sao về anh. Anh tốt như thế nào sao bọn họ biết được? Vậy nên mặc kệ người thân bạn bè cố gắng khuyên nhủ ra sao, cô vẫn giữ vững ý chí, không hề dao động.

Giang Miểu nghĩ đến đây, nhỏ giọng hỏi: “Bà, lúc trước ông ở tiền tuyến, bà có lo lắng, mất ngủ không?”

Bà sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó, lòng đầy nghi hoặc nhưng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Thường thì có, nhưng quen là được rồi.”

“Trước kia ông thường hay ở trong quân đội, thời gian ở cùng bà đã ít lại càng ít hơn, nhiều năm trôi qua, bà không oán trách và tủi thân ư?”

Nghe cô nói lời này, khoé môi của bà thoáng mang ý cười, giống như đang nhớ lại những kỷ niệm thú vị, cảm khái nói: “Hồi đầu có giận dỗi chứ, về sau cũng biết nên làm thế nào. Người ấy là do mình cố chấp theo đuổi, suy cho cùng không thể bắt ông ấy buông bỏ cái lý tưởng mà ông ấy theo đuổi được.”

Bà vui vẻ phất tay, trên khuôn mặt hiện lên sắc hồng hạnh phúc: “Huống chi, ngay từ đầu bà biết rõ tính chất công việc của ông ấy, nếu cảm thấy uất ức, ngoại trừ chấp nhận thì chỉ có từ bỏ… Thế nhưng, khi cháu yêu một người, không thể yêu mặt này rồi ghét bỏ mặt khác của người ta được, cái đó không gọi là yêu mà là ham muốn chiếm hữu ích kỷ. cũng phải nói, tính cố chấp của ông ngoại, cháu cũng thấy rồi đấy, sao có thể dễ dàng bị người khác chi phối. Bà biết mình không thể rời khỏi ông ấy, nên đương nhiên chỉ có thể chọn cách chấp nhận.”

Bà nói chân thành: “Nếu muốn cuộc tình có được kết cục viên mãn thì phải có một người chịu nhường bước thỏa hiệp. Nếu cứ lấy cứng đối cứng, sớm hay muộn cũng sẽ tan rã.”

Giang Miểu cái hiểu cái không mà gật đầu, có lẽ vì tuổi của cô vẫn còn nhỏ, trong một thời gian ngắn rất khó hiểu được những lời này.

Câu cuối “Phải có một người chịu nhường bước thỏa hiệp thì mới có thể viên mãn”, đã khiến cô nghe theo lòng mình.

Trên đường về nhà, Giang Miểu lẩm nhẩm lại lời của bà ngoại rất nhiều lần. Đầu óc đột nhiên nóng lên, cô lái xe đến trước đội phòng cháy chữa cháy Diêm Thành. 

Cô dừng xe bên đường, cầm điện thoại do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nhắn một tin Wechat. Nhắn tin xong, lòng cô vẫn chưa yên ổn, không biết anh có ở trong không? Cũng không biết anh có đang bận không nữa?

May là chỉ chờ một lát, đầy dây bên kia nhanh chóng gọi lại. Giang Miểu sốt sắng nhận máy, anh thở hổn hển, nói “Chờ anh một chút” rồi cúp máy.

Khoảng vài phút sau, phía trước tòa nhà rộng lớn xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao ngất. Giang Miểu không kịp nghĩ nhiều, mở cửa xuống xe. Người đàn ông chạy thẳng đến, cô gái nhỏ vội chạy tới đón, nhưng không thắng kịp nên đã ngã nhào vào lòng anh.

Đã vào cuối thu, người đàn ông mặc quân phục ngắn tay tiến hành huấn luyện ban đêm. Lúc này trời bắt đầu trở lạnh, làn gió lạnh như băng nhẹ nhàng thổi qua cánh tay trần trụi của anh, nhưng anh không hề thấy lạnh chút nào.

Cô gái nhỏ ôm chặt thắt lưng của anh, hoàn toàn xem nhẹ mùi mồ hôi trên người anh, chỉ cảm thấy cơ thể ấm nóng kia như muốn hòa tan cả cô. Hai người ôm nhau mà không nói gì. Đội trưởng Kỷ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ánh mắt nhìn cô đầy thâm trầm, khó nén được dục vọng mãnh liệt trong lòng. Suy cho cùng, đây cũng là đội phòng cháy, dù có không nhịn được thì cũng không được làm gì quá đáng.

“Sao em lại đến đây?” Anh thấp giọng hỏi, âm cuối thật ấm áp.

Giang Miểu đắm chìm trong hơi thở của anh, chần chứ hồi lâu cô mới chịu ngẩng đầu nhìn anh, đôi con ngươi đen bóng lóe ánh nước: “Nhớ anh.”

Kỷ Viêm hé miệng cười, thân mật nhéo má của cô, rồi lại thấy áy náy: “Xin lỗi em, khoảng thời gian này bận quá, không có thời gian đến thăm em.”

“Không sao.” Giang Miểu thật sự thấy thỏa mãn, cười đến híp cả mắt: “Em đến gặp anh cũng được, anh không chê em phiền là tốt rồi.”

“Làm gì có… Là vinh hạnh của anh.”

Cô gái nhỏ vui sướng cọ cọ vào lồng ngực anh, tựa như làm nũng nói: “Lần sau em nhớ anh thì lại đến tìm anh được không?”

Kỷ Viêm nhìn nét cười tươi đẹp kia, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế hôn lên chóp mũi đỏ bừng của cô: “Em vui là được, mà trước khi đến, tốt nhất nên gọi điện thoại cho anh, anh sợ em mất công đi một chuyến.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Hai người cười với nhau, ăn ý không nói lời nào, quý trọng từng phút từng giây, chỉ lẳng lặng ôm nhau.

Giang Miểu không nỡ buông tay, chỉ cảm thấy buông tay ra thì rất lâu rất lâu nữa không được nhìn thấy anh. Cô nhớ anh đến phát điên, không biết đã bao lần mơ thấy dáng vẻ tuấn tú và tư thế oai hùng phóng khoáng của anh khi mặc quân trang.

Rất lâu sau, Kỷ Viêm cẩn thận lên tiếng: “Đêm đó… em đợi anh rất lâu nhỉ? Miểu Miểu, anh xin lỗi, anh… ưm…”

Giang Miểu kiễng chân, dùng môi ngăn những lời anh muốn nói. Lúc hôn lên, cô cảm thấy nơi đáy lòng ngọt như nếm mật, nhưng tốt xấu gì đây cũng là nơi quân sự trọng yếu, cô không dám tiến xa hơn. Hôn trộm xong thì hai má cô hồng hồng, ngoài miệng lại than thở: “Đêm đó đã qua rồi, em không để trong lòng, sau này anh cũng đừng nhắc lại.” 

Lúc này Đội trưởng Kỷ mới thả lòng: “Em không tức giận là được.”

Lúc này, đằng sau có người lớn tiếng gọi anh. Kỷ Viêm ôm vai cô, quyến luyến không rời, chỉ đành lùi ra sau một bước: “Anh phải đi vào rồi.”

Giang Miểu bĩu môi không thuận theo: “Nhanh vậy sao?”

“Bên trong có một đội đang chờ anh huấn luyện, không về là lơ là nhiệm vụ.”

Cô gái nhỏ cụp mắt, giọng buồn buồn: “Dạ.”

Kỷ Viêm cụp mắt cười, bị dáng vẻ giận dỗi trách móc của cô làm cho ngứa ngáy trong lòng. Anh cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi cô: “Như vậy được chưa?”

Cô gái nhỏ thầm vui vẻ: “Vẫn chưa đủ.”

“Lần sau bù lại cho em nhé.”

Anh sờ đầu cô an ủi, đợi cô gái nhỏ nở nụ cười mới vội vàng chạy vào bên trong.

Giang Miểu đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng nhanh chóng biến mất, trên khóe miệng vẫn còn lưu lại độ ấm của anh. Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt, ngây ngốc vui vẻ một hồi lâu rồi mới chậm chạp quay về xe.

Từ đêm đó thành công ‘nạp điện’, Giang Miểu đã quét sạch mây mù trong mấy ngày qua, triệt để nghĩ thông suốt lời của bà ngoại, không còn xoắn xuýt chuyện yêu đương không tính là nồng nhiệt như bình thường giữa hai người nữa. Bởi vì cô biết, Kỷ Viêm đang làm tất cả mọi thứ có thể trong phạm vi khả năng của anh.

Mặc kệ mỗi ngày bộn bề ra sao, anh đều dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho cô, đôi khi chỉ nói vài lời nhưng cô đã rất thỏa mãn.

Một ngày nọ, buổi tối Kỷ Viêm rời đội trở về, gọi điện thoại cho Giang Miểu như thường lệ.

“Anh có bị thương không?”

“Không có.”

“Lần nào cũng nói như thế, có quỷ mới tin anh.”

Người đàn ông vừa tắm rửa xong, trên người mặc một cái áo ba lỗ bó sát màu đen, cô gái nhỏ ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang lải nhải trách anh che giấu vết thương. Người đàn ông bỗng nhiễn cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng gửi yêu cầu gọi video sang.

Đợi một lúc mới kết nối được, anh ngồi ở bên giường xoa mái tóc ẩm ướt, cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ đang trốn trong chăn, lộ ra cánh tay trắng mềm và cái đầu nhỏ đáng yêu.

Đội trưởng Kỷ nhướng mày, không hiểu sao lại trông hơi lưu manh: “Trốn kỹ thật, hửm?”

Cô gái nhỏ hồng đôi má, tránh khỏi ánh nhìn nóng bỏng của anh: “Anh không nói sớm để em còn chuẩn bị một chút.”

Người đàn ông nở nụ cười: “Chuẩn bị cái gì?”

“Nói sớm thì em sẽ không mặc bộ này.” Giọng Giang Miểu nhỏ dần: “Ít vải quá…”

Đội trưởng Kỷ chững chạc đàng hoàng nói: “Cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy.”

“Nè.”

Cô nhóc xấu xa trừng anh, nhưng ánh mắt lại đảo qua cơ bắp phập phồng ở nửa người trên của anh, không có can đảm nhìn lại lần hai. Người đàn ông chầm chậm hỏi: “Không muốn nhìn anh hả?”

Cô mềm giọng: “Muốn.”

Giọng của anh trầm xuống, dẫn theo chút mập mờ: “Không phải em trách anh không nói thật ư? Em đã không tin anh thì anh cởi hết để em kiểm tra được không?”

Hô hấp của cô gái dần nhanh hơn, cổ họng như nghẹn lại: “Được.”

Kỷ Viêm bị chọc cười, chọc ngón tay vào màn hình: “Nhóc con mỗi ngày đều nghĩ lung tung.”

Giang Miểu buồn bực bĩu môi: “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi.”

Người đàn ông thu lại ý cười, bị gò má phiếm hồng của cô câu hồn đi mất: “Ừ, là anh muốn bắt nạt em.”

Ánh mắt của anh còn nồng nhiệt hơn bao giờ hết, cổ họng khô khốc: “Ngay bây giờ, rất rất muốn.”