Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 46: Tác thành



Một tháng bình yên lại trôi qua, Yên Thành đã bước vào cuối thu. Gió lạnh tiêu điều thổi qua, toàn bộ đường phố dày đặc lá cây khô, thật sự là một cảnh đẹp thê lương.

Công việc của Kỷ Viêm vẫn luôn bận rộn, đôi khi còn chẳng có đủ thời gian cho một buổi hẹn hò ngọt ngào giữa hai người. Đối với Giang Miểu, khi nhớ anh thì chỉ cần gặp anh trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cô đủ mãn nguyện rồi, không dám đòi hỏi quá nhiều.

Tất nhiên, cô luôn hiểu rằng hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn, thà rằng cứ giữ nguyên như vậy ngay từ ban đầu có khi sẽ ít mất mát hơn, ngược lại còn tạo ra sự ngạc nhiên thú vị. 

Đến giữa tháng 12, theo tính toán thì hai người đã nửa tháng không gặp nhau rồi.

Không biết có phải anh bận tối ngày hay không mà ngay cả thời gian liên lạc với cô cũng ngày càng ít đi, có khi ba bốn giờ sáng mới nhận được tin nhắn WeChat của anh, báo rằng mình vẫn đang an toàn.

Sáng sớm hôm sau, Giang Miêu thức dậy, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn súc tích trên màn hình điện thoại, cô không biết nên đau lòng hay là thất vọng.

Tóm lại, đó là lần đầu tiên cô không lựa chọn trả lời tin nhắn ngay lập tức. Cô im lặng ngồi trên giường một lúc lâu, trong lòng đầy phiền muộn nặng nề khiến cô cảm thấy khó thở.

Rõ ràng trái tim đã cảnh cáo bản thân không nên tức giận, nhưng những lời nhắn ấy cứ mãi quẩn quanh trong lòng khiến cho cô gái nhỏ cuối cùng vẫn không thể xuống nước trước được.  

Cô giận mấy ngày liền, không quan tâm đến anh, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Vào đêm thứ năm, Giang Miểu từ thư viện trở về nhà. Vừa lúc bước lên tầng, cô bị một người đàn ông đã đợi rất lâu từ đằng sau kéo lại. Ngay lúc cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô sững sờ một lúc, vẫn chưa thực sự tỉnh táo lại.

Trong ánh sáng mờ mờ, gương mặt của người đàn ông hiện lên như được phủ một lớp màng lọc, đôi mắt đen láy nhuốm màu sương trong veo như làn nước trong vắt.

Động tác của anh không hề thô bạo. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, anh không nhúc nhích cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn cô thật sâu.

Rõ ràng là một người đàn ông chững chạc, thế nhưng ngay khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của anh, cô lại cảm thấy những rối rắm trong lòng anh đang từ từ lộ ra một cách vô cùng ấm áp.

Ngoài mặt, cô gái giả vờ như đang cố gắng tránh thoát khỏi anh. Người đàn ông tốt tính ấy mặc kệ để cô giãy giụa, và khi cô đã mệt rồi, anh mới nắm lấy tay cô, phả hơi thở nóng hổi vào tóc cô, đầu ngón tay nóng rực nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc sau đầu cô. 

Giọng anh trầm khàn, anh nói, “Anh sai rồi, đừng giận anh nữa.”

Âm thanh trầm ấm đó như xuyên qua da thịt nóng hổi của cô gái, cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói, “Ừ”.

Chàng trai nghiêng đầu, môi vừa lướt qua tai cô thì cô đã mẫn cảm rùng mình một cái, tai trở nên đỏ bừng.

Dưới ánh sáng nhu hòa, đội trưởng Kỷ nhìn thấy gò má ửng hồng của Giang Miểu. Anh mím môi cười cười, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô không chút lưu tình. Giang Miêu phản ứng rất chậm, rụt người né tránh. 

Người đàn ông nhíu nhíu mày: “Trốn anh à?”

Giang Miêu ngượng ngùng đẩy anh, lầm bầm: “Ai bảo anh tới?”

Dù cả hai tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng anh đã cố gắng tìm ra được cách dỗ dành cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô. Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cô đứng không yên, cô thở dốc, cắn môi quay người đi. Người đàn ông đột nhiên dùng sức kéo cô về phía mình, anh ôm cô lùi lại hai bước, tránh đi ánh đèn tối mờ. Trong bóng tối, anh đẩy cô vào tường rồi hôn lên một cách thô bạo.

Anh hôn một cách vội vàng, hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng. Một tay ôm sau gáy cô, đầu lưỡi nóng bỏng hung hăng khuấy động cắn vào lưỡi cô khiến cô cảm thấy tê dại.

Chỉ vài giây sau đó cô đã hoàn toàn ngoan ngoãn, mắt hơi nhắm lại phối hợp với nụ hôn cực kỳ hung hãn của anh.

Cho đến khi anh hết hơi mà dừng lại, cô liền mềm nhũn áp vào ngực anh. Môi anh hôn áp lên chóp mũi cô: “Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”

Cô rũ mắt xuống, ậm ừ: “Nói dối.”

Kỷ Viêm cười khẽ, “Anh nói dối chỗ nào, vừa rồi anh thể hiện chưa đủ tốt sao?”

Giang Miểu đỏ mặt, nhón gót cắn vào cằm anh, đến khi trên đó in dấu răng cô mới thỏa mãn, “Anh lúc nào cũng như vậy, chỉ cần dỗ chút là em đã xuôi rồi.”

“Ai bảo cô gái của anh luôn tốt bụng và hiểu chuyện như vậy chứ …” 

Cô gái nhỏ được dỗ dành nhưng vẫn nhịn không cười ra tiếng.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Không giận nữa được không? Giáng Sinh này anh sẽ xin nghỉ phép để bù đắp cho em.”

Giang Miểu hai mắt sáng ngời, hưng phấn nhảy dựng lên, “Thật sao?”

“Thật mà.”

“Đừng để em lại phải leo cây nữa đó.”

“Sẽ không đâu.”

“Được.”

Cô mỉm cười, hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân thổi hơi nóng lên tai anh, “Anh không vào nhà em ư?”

Kỷ Viêm nở nụ cười xấu xa, “Đây có được tính là đang dụ dỗ không?”

Cô xấu hổ đánh anh một cái. Người đàn ông nói, “Tối nay thì không được rồi, anh đã lén lút chạy ra đây với em, nên anh phải quay trở lại ngay.”

Giang Miêu nhíu mày, “Ồ.”

Anh cắn vành tai vẫn còn ửng đỏ của cô, “Đừng lo lắng, cố đợi vài ngày nữa nhé.”

Cô gái nhỏ thở gấp sau khi bị trêu chọc, “Anh lại giở trò lưu manh …”

“Ưm…”

Người đàn ông lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn non nớt của cô, cắn cắn vài cái, giọng nói ngày càng trầm hơn, “Lưu manh không chờ được nữa rồi…”

“Ưm ưm…”

Nơi hành lang yên tĩnh, tiếng nước răng môi quyện vào nhau vô cùng bùi tai.

Giang Miểu đếm từng ngày một chờ đến lễ Giáng Sinh sắp tới. Hằng đêm, cô lại lăn mình trên giường tưởng tượng đến một số hình ảnh đầy xấu hổ.

Cô đã nghĩ đến rồi, cô sẽ không đi đâu vào ngày lễ Giáng Sinh cả. Cô sẽ chỉ ở nhà với anh, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau rửa bát, cùng nhau xem tivi …..ừm… và … cùng nhau đi ngủ.

Thời gian nghỉ phép của anh quá quý giá, cô luôn cảm thấy chỉ có ở cùng nhau suốt cả  24 giờ thì mới không uổng phí.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô lại bất giác nở một nụ cười ngốc nghếch. Trong một lần gặp mặt ở quán bar nhỏ của Mạt Lỵ, cô ấy đã trêu chọc cô không thương tiếc, còn cười cô là “đồ trẻ con”.

Giang Miêu không thèm quan tâm đến cô ấy, cắn ống hút uống nước nho với tâm trạng thoải mái.

Mạt Lỵ liếc mắt, “Tớ nói này, tên lính cứu hỏa đó có phải đã bỏ bùa cậu rồi không?”

Cô không trả lời lại, vẫn vui vẻ rung rung chân.

Mạt Lỵ không nhìn nổi dáng vẻ đó của cô nữa, đành phải đổi chủ đề, “Cậu định ăn Giáng Sinh thế nào? Đám bạn tớ mới từ nước ngoài về, ai cũng đẹp trai, gia cảnh lại tốt, để tớ giới thiệu cho cậu nhé?”

Giang Miểu không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, “Giáng Sinh tớ đã có hẹn rồi.”

“Với ai?”

Giang Miêu im lặng không trả lời.

Mạt Lỵ cười mỉa mai, “Sao thế, chú lính cứu hỏa rốt cuộc cũng có thời gian rảnh cho cậu rồi à?”

“Anh ấy không già, đừng có gọi anh ấy là chú.”

Mạt Lỵ khinh thường, “Vậy gọi là gì? Bác? Ông?”

Giang Miêu tức giận, cô biết Mạt Lỵ có thành kiến với Kỷ Viêm nên có nói thế nào cô ấy cũng không hiểu. Cô dứt khoát không nói chuyện nữa, xoay người bỏ về trước. Mạt Lỵ hét to sau lưng cô: “Cậu dễ dàng bỏ qua thương tổn nhỉ, sinh nhật lần trước như vậy vẫn chưa đủ khắc cốt ghi tâm sao? Chẳng lẽ phải để người ta làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác thì cậu mới chịu nhận ra mình ngu ngốc và đáng thương thế nào ư?”

Cô gái nhỏ không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời đi, chỉ là từ đáy lòng thầm tự nhủ: “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, ít nhất là lần này, nhất định sẽ không.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày lễ Giáng sinh đã đến. Đêm hôm trước, anh tiếc nuối nói cho cô biết anh chỉ được nghỉ phép có nửa ngày. Mặc dù tinh thần Giang Miêu có hơi suy sụp, nhưng cô vẫn rất mong chờ nửa ngày đó.

Sau buổi trưa, anh gửi tin nhắn WeChat bảo với cô rằng anh đã bắt đầu đi và sẽ đến nơi sau nửa tiếng nữa. Giang Miêu nghe vậy liền thay quần áo và trang điểm, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ anh. 

Đồng hồ trên tường trôi qua từng giây.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô nhìn điện thoại di động vẫn đang im lặng trên tay rồi nhìn sang cánh cửa, trong lòng không khỏi lo lắng. Trong thoáng chốc, một cảm giác sợ hãi không tên bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.

Cô bình tĩnh đợi thêm nửa tiếng nữa, gửi tin nhắn WeChat nhưng không ai trả lời, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.

Giống như vào đêm sinh nhật của cô khi ấy, tiếng bíp dài ở đầu bên kia của điện thoại tựa như một thanh kiếm sắc bén đã được mài dũa xuyên thẳng qua lồng ngực cô vậy.

Buổi chiều hôm đó, Giang Miểu không nhớ nổi mình đã gọi đi bao nhiêu cuộc điện thoại và gửi đi bao nhiêu tin nhắn WeChat. Mãi đến tận khi hoàng hôn buông xuống, cô cầm chiếc di động vô cùng lạnh lẽo trên tay, nhìn ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ, tủi thân muốn khóc nhưng lại chẳng thể rơi được giọt lệ nào. 

Mặc dù trong lòng cô hiểu rõ, anh một lần nữa lỡ hẹn có thể là vì công việc hoặc những việc khác quan trọng hơn. Nhưng còn cô thì sao?

Dường như tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn so với cô. Cô cần phải biết nhẫn nhịn, phải quen với chờ đợi, phải quen với thất vọng, phải quen với việc mỗi lần từ vui sướng trở thành buồn bã.

Cô tự nhủ với chính mình rằng không nên đòi hỏi nhiều, nhưng cho dù cô có đòi hỏi ít hơn đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị anh ngó lơ.

Đúng lúc này, điện thoại “ting ting” rung lên hai lần, đáy lòng cô bỗng chốc lóe lên một tia sáng, nhưng khi nhìn thấy tên người gửi thì cô lại rơi vào vũng lầy thất vọng lần nữa.

Tin nhắn do Mạt Lỵ gửi tới,  đó là một đoạn video ngắn về một đám người trong quán bar nhỏ. Người ở đó sắc mặt ửng hồng kề sát vào nhau nâng ly uống rượu, so với căn phòng quạnh quẽ của mình thì tất cả mong đợi của cô đều giống như một trò cười, chỉ có mình cô mong mỏi đợi chờ giống như một đứa trẻ.

Năm phút sau, cô hoàn toàn từ bỏ việc chờ đợi, xách chiếc túi nhỏ lên, đi giày cao gót bước ra ngoài.

Khi cô xuất hiện trước cửa quán bar của Mạt Lỵ với khuôn mặt nguội lạnh như tro tàn, Mạt Lỵ lại tròn mắt ngạc nhiên. Trước khi cô ấy định đi tới hỏi đôi câu thì Giang Miểu đã đặt mông ngồi xuống một chỗ nơi góc vắng người, ngẩng đầu lên, ánh mắt chết lặng phun ra bốn chữ, “Tớ muốn uống rượu.”

Mạt Lỵ: “???”

Nửa giờ sau, cô gái nhỏ lần đầu tiên vô tình nếm được mùi rượu đã ngã gục trên chiếc ghế sô pha nhỏ. Mạt Lỵ thở dài nhìn cô gái đang say rượu bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chân mày nhíu chặt, dường như cả trong mơ cô ấy cũng chẳng hề vui vẻ.  

Mặc dù Giang Miểu không nói gì nhưng cô có thể đoán được tại sao bạn mình lại tự dưng bất thường như vậy.

Cô gọi một người phục vụ trong quầy bar cõng Giang Miểu về phòng nghỉ ngơi. Vào lúc cô hạ tay muốn lấy túi xách của Giang Miểu thì điện thoại không ngừng rung lên.

10 giờ tối, Kỷ Viêm lê bước ra khỏi cổng bệnh viện.

Gió lạnh ban đêm thổi qua, não bộ của anh dần trở nên rõ ràng.

Đầu ngón tay anh lướt qua túi quần, chạm vào vật cứng. Lúc này anh mới sực nhớ ra sự tồn tại của chiếc điện thoại di động và …buổi hẹn ngày hôm nay của mình.

Khi anh lấy di động ra xem, đúng như dự đoán, hàng đống cuộc gọi và tin nhắn WeChat của cô gửi đến. Anh buồn bực thở dài, vươn tay ấn khóe mi, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. 

Anh gọi điện cho Giang Miểu, nhưng hồi lâu vẫn không có người trả lời. Khi anh lên xe chuẩn bị đến nhà cô thì đột nhiên điện thoại được kết nối.

Nhưng người trả lời điện thoại không phải là cô, giọng điệu cũng không tốt, là giọng nữ sắc bén đầy tức giận. Anh bình tĩnh hỏi vị trí rồi vội vàng đi tới.

Trước quầy bar, Mạt Lỵ đầy khí thế hung dữ dựa vào tường, tâm trí cô hiện giờ chỉ muốn xé nát người đàn ông cao lớn này thành từng mảnh.

Khoảng mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên vệ đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc đồ da sẫm màu bước ra khỏi xe, đi thẳng về phía cô.

Tay cầm điếu thuốc của Mạt Lỵ run lên. Dưới ánh đèn vàng, dáng vóc của người đàn ông kia gần như hoàn mỹ, khuôn mặt cũng phải nói là hạng nhất, còn đẹp hơn rất nhiều so với đám đàn ông phù phiếm hư vinh trong quán rượu. Người đàn ông này thực sự tỏa ra khí chất đầy chính trực mà giản dị. 

Trong chốc lát, cô đột nhiên hiểu ra lý do khiến Giang Miểu mê mẩn anh đến vậy.

Thử hỏi có cô gái trẻ nào đang độ xuân thì có thể cưỡng lại được sự cám dỗ tột độ này, tất nhiên trong số này không thể kể đến cô, cô đã gặp qua rất nhiều kiểu người rồi. 

Mặc dù tận đáy lòng cô khá tán thưởng, nhưng vẻ kiêu ngạo nên có trên khuôn mặt là điều không thể thiếu. Cô châm thuốc, nhẹ nhàng hít vào rồi khiêu khích hỏi người đàn ông, “Anh là Kỷ Viêm à?”

Người đàn ông gật đầu, xem ra anh không có ý chào hỏi cô, chỉ ngắn gọn hỏi: “Giang Miểu đâu?”

Vẻ mặt anh lạnh lùng, Mạt Lỵ cũng chẳng thua kém, giọng điệu kỳ quái trêu chọc, “Nghe nói đội trưởng Kỷ bộn bề nhiều việc, sao vậy, đột nhiên nhớ ra bản thân mình còn có một cô người yêu à?”

Kỷ Viêm nhìn xuống cô, lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Giang Miểu đang ở đâu?”

“Uống say rồi, đang nghỉ ngơi trong đó.”

Người đàn ông nhìn quầy bar ồn ào, khẽ cau mày nói: “Cảm ơn.”

Khi Kỷ Viêm nhấc chân định bước vào thì Mạt Lỵ đột ngột chặn anh lại, nói, “Là bạn thân nhất của Giang Miểu, tôi nghĩ mình cần hỏi anh một số việc.”

Kỷ Viêm quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, “Cô nói đi.”

“Anh có nghiêm túc với cô ấy không, hay chỉ là chơi đùa?”

Người đàn ông nhỏ giọng đáp: “Tôi không rảnh chơi đùa với người khác.”

Mạt Ly chế nhạo, “Anh khiêm tốn quá rồi. Một người đàn ông như anh mà lại đi lợi dụng sự ngây thơ của một cô gái và giẫm đạp lên sự chung thủy thật lòng của người ta chỉ để chơi đùa, điều này chẳng phải là quá hà tiện hay sao?”

Đôi mắt Kỷ Viêm sắc lạnh, cảm thấy lời nói của cô gái này rất cay nghiệt, nhưng anh không hiểu được sự thù địch của cô đến từ đâu.

“Cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Kỷ Viêm nhìn vào mắt của cô, Mạt Lỵ không chút sợ hãi nói, “Đây không phải là lần đầu tiên. Anh có biết cô ấy đã mong chờ ngày hôm nay từ bao lâu rồi không? Thế mà anh đột nhiên biến mất không nói một lời nào, coi người ta như một kẻ ngốc bị anh mang ra lừa gạt. Anh cảm thấy như vậy rất thú vị phải không?” 

“Lần trước cũng vậy, cô ấy đợi anh cả đêm sinh nhật, khóc sưng hết cả mắt, đã vậy lại còn phải ân cần chu đáo nghĩ cho công việc của anh. Anh làm chức vụ cao quý gì, nguyên do quan trọng gì mà lại đi gây khó dễ với một cô gái như vậy?”

Người đàn ông sững người một giây rồi buột miệng hỏi: “Sinh nhật của cô ấy?”

Mạt Lỵ không thể tin được, nói, “Anh thật sự không biết hay là đang giả bộ vậy?”

Kỷ Viêm im lặng, anh chợt nhớ ra đêm hôm đó sau khi anh tạm thời ra ngoài gọi điện, giọng nói nghẹn ngào của cô ở bên kia điện thoại rõ ràng là đang khóc. Nhưng tại sao cô lại không nói với anh rằng hôm ấy là sinh nhật mình? 

Có lẽ cô không muốn anh phải phân tâm, sợ việc của bản thân mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Anh khẽ nhắm mắt, không thốt lên được lời nào. Cho đến bây giờ Kỷ Viêm mới thực sự hiểu rằng, tất cả sự bao dung của cô đều xuất phát từ việc tủi thân hy sinh chính mình, là cô luôn đặt anh lên hàng đầu.

Vì muốn tác thành hết thảy cho anh, từ lâu cô đã hạ mình chẳng bằng hạt bụi.