Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 8: Diễn tập phòng cháy chữa cháy (3)



Mặt Giang Miểu trắng bệch. Cô biết người mà cô ấy nói là ai, gần như buột miệng thốt ra: “Cậu đừng nói bậy.”

Lý Thần vui vẻ hớn hở, nhéo gương mặt trắng nõn của cô: “Lo gì chứ, cũng đâu phải người đàn ông của cậu đâu.”

“Lý Thần.” Hiếm khi thấy khuôn mặt và giọng điệu của Giang Miểu nghiêm túc thế này, Lý Thần vòng tay trước ngực, gần như nhìn cô bằng con mắt khác: “Hai người biết nhau à?”

Giang Miểu im lặng.

Quen biết ư? Có lẽ… miễn cưỡng tính là quen.

Cô biết tên anh, đã từng ngồi ăn cơm với anh, anh còn cố ý gắp thịt bò cho cô…

Mặc dù, anh đã sớm quên cô như quên một người dưng qua đường.

Nghĩ đến thái độ lạnh lùng xa cách của anh ban nãy, cô cụp mắt, chợt cảm thấy cô đơn không nói nên lời.

“Không quen.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Lý Thần cười mập mờ, ngón tay nhẹ chọc chọc mũi cô: “Sắp khóc rồi mà còn cãi bướng.”

Giang Miểu chưa từng yêu đương, không giấu được gì, lại càng không biết cách che giấu cảm xúc.

Cô ủ rũ đẩy tay cô ấy ra rồi ngồi vào bàn, giả vờ mở sách giáo khoa, trông có vẻ như đang nghiêm túc soạn bài.

Lý Thần biết da mặt cô mỏng nên không nói gì nữa. Trước khi đi, cô ấy lơ đãng liếc nhìn bàn làm việc, che miệng cười, sau đó cúi người nói: “Cô giáo Giang, cô cầm sách ngược rồi.”

Giang Miểu đỏ mặt. Thật xấu hổ.

Vào lúc 2 giờ chiều, cuộc diễn tập chữa cháy của trường tiểu học Trung tâm Diêm Thành chính thức bắt đầu.

Khu phòng học khói ngùn ngụt, chuông cảnh báo inh ỏi vang lên ngay lập tức. Giáo viên chủ nhiệm của từng lớp đều làm tròn trách nhiệm của mình, hướng dẫn học sinh dùng khăn ướt che mũi và miệng, cúi người đi vào lối đi an toàn, dùng tay bám vào tường rồi lần lượt đi xuống cầu thang.

Đám khói nghi ngút như hiện trường vụ cháy thật. Suy nghĩ của trẻ con còn non nớt nên rất dễ bị hoảng sợ và bồn chồn trong môi trường khắc nghiệt. Mặc dù giáo viên của nhiều lớp và những người lính cứu hỏa đã cố gắng an ủi bọn nhỏ, nhưng vẫn có vài đứa trẻ nhát gan khóc lóc suốt chặng đường, khiến cho hàng ngũ đang sắp xếp ngay ngắn lập tức trở lên lộn xộn.

Các học sinh nhao nhao chạy loạn xạ xuống cầu thang. Giang Miểu đang dẫn lớp đi ngang qua tầng ba, nghe thấy lầu trên ồn ào, cô lớn giọng nhắc nhở bọn nhỏ đứng dựa vào tường, tránh cho học sinh cuối cấp chen chúc nhau chạy xuống gây ra sự giẫm đạp không thể cứu vãn.

Cô gào thét trong làn khói trắng dày đặc. Không cẩn thận hít phải vài luồng khói, hốc mắt đỏ hoe vì bị sặc.

Khi một học sinh cuối cấp lao xuống cầu thang, sợi dây thun trên đồng phục cậu bé tình cờ vướng vào tay một học sinh khác, khiến người ở đằng sau cũng bị kéo theo xuống.

Giang Miểu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay của đứa trẻ kia, theo quán tính ngã về trước hai bước. Khi giày cao gót chạm xuống bậc thang thì bị trượt, cả người ngã thẳng xuống đất, lăn hai vòng rồi đập vào tường. Đứa bé được cô ôm chặt trong ngực, may là không bị thương.

“Cô ơi, cô ơi.” Bé học sinh nữ vừa khóc vừa lớn tiếng gọi cô.

Đầu cô choáng váng, toàn thân đau nhức, gót giày bị gãy, mắt cá sưng to như trứng ngỗng. Người lính cứu hỏa giữ trật tự dọc đường tình cờ gặp cảnh này, đầu tiên cúi người kiểm tra vết thương cho cô, sau đó bật bộ đàm báo cáo tình hình với cấp trên.

“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nam có lực vang lên sau lưng. Người lính cứu hỏa chào kiểu quân đội với anh, giọng nói đứt quãng, Giang Miểu mơ hồ nghe thấy hai chữ “Có cô giáo bị thương.”

Người đàn ông cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiếc giày cao gót bị hỏng, khóe môi mím lại. Anh nhỏ giọng chỉ đạo điều gì đó. Người lính cứu hỏa nhận lệnh, vội vã đi xuống cầu thang.

Kỷ Viêm ngồi xổm xuống, nhìn Giang Miểu đang dựa vào tường: “Chân cô bị thương à?”

Tầm mắt mờ mịt, đôi mắt dưới vành mũ sắc bén sâu thẳm, khiến người ta có cảm giác áp bức, hít thở không thông.

Chiếc váy trắng của cô gái dính đầy bụi, bàn tay tuỳ tiện lau mặt, vết bẩn dính lên tạo ra sự đối lập với làn da trắng mịn như tuyết.

Cơn đau từ mắt cá chân đánh úp lại, đôi mắt hạnh ướt dầm dề chằm chằm nhìn anh, giống như chú nai con bị bắt nạt.

“Ừm.”

Người đàn ông cụp mắt nhìn cô vài giây rồi đột nhiên đưa tay về phía cô. Giang Miểu hít một hơi, rụt cổ trốn về sau, không ngờ bàn tay to lại nhẹ nhàng đặt lên chân cô, hai ngón tay dùng sức ấn lên chỗ sưng đỏ.

Giang Miểu suýt nữa khóc thành tiếng, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đau quá.”

Kỷ Viêm quan sát một lúc, sau đó thu tay lại, khẽ nói: “Không ảnh hưởng đến xương cốt.”

Nói đến đây, anh nhẹ nhàng vặn gót đôi giày cao gót bị hư rơi bên góc tường, đặt nó bên cạnh cô: “Chọn giày mang thì phải tuỳ dịp, nếu có gì xảy ra, thì người khó chịu sẽ là chính bản thân mình.”

Đôi mắt anh không có độ ấm, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc. Dù có ấm áp đến đâu, lời nói ra khỏi miệng cũng như dội một gáo nước lạnh khiến người ta nản lòng.

Giang Miểu không đáp, cũng cúi đầu không nhìn anh.

Máy bộ đàm trên người anh thỉnh thoảng phát ra tiếng người ồn ào. Kỷ Viêm trầm giọng đáp lại, mắt không rời khỏi cô.

Làn khói trên đầu dần tan biến, các học sinh trong buổi diễn tập đã rời khỏi tòa nhà dạy học với tốc độ ánh sáng. Chỉ còn lại hai người bọn họ trên hành lang trống trải.

Qua một lúc lâu, đội trưởng Kỷ khẽ thở dài, cúi đầu hỏi cô: “Cô đi được không?”

Giang Miểu gật đầu: “Có lẽ là được.”

Người đàn ông nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo lên. Trong tay anh, cô cảm thấy mình như một con thú bông bằng nhung, dễ dàng được kéo lên.

Cô miễn cưỡng đứng vững, nhưng khi thử tiến lên một bước, bàn chân bị thương lại không thể dùng sức, còn phải chịu cơn đau đớn như xé da cắt thịt. Chân cô mềm nhũn, một giây trước khi khuỵu xuống, người đàn ông đã ôm ngang cô vào trong lòng.

Giang Miểu trừng lớn đôi mắt tròn xoe, giọng nói đứt quãng: “Anh… làm gì vậy?”

Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Tiết kiệm thời gian.”