Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 9: Diễn tập phòng cháy chữa cháy (4)



Ngực anh rắn chắc, cánh tay lại cứng hơn đá khiến cô không thể nhúc nhích được.

Chân người đàn ông như đạp gió, bước vững vàng xuống lầu, giống như trọng lượng cơ thể trên tay anh gần như bằng không, không hề ảnh hưởng đến những động tác khác của anh.

Hai người xanh trắng đi xuống tầng một. Vừa ra khỏi khu dạy học đã gặp phải ánh mắt của giáo viên và học sinh toàn trường.

Giang Miểu buồn rầu, hiện tại ý nghĩ muốn chết cô cũng đã có rồi. 

Cô từ từ xoay mặt vào lòng anh, chóp mũi khẽ đụng ngực anh, cọ cọ như có như không.

Quần áo mùa hè mỏng manh, hai người ở gần nhau như vậy khiến cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Hàm dưới người đàn ông căng chặt, anh bình tĩnh hỏi: “Phòng y tế ở đâu?”

Cô chỉ vào cái tòa nhà nhỏ cách đó một trăm mét: “Ở đằng kia.”

Khoé môi đội trưởng Kỷ khẽ run lên, anh không nói gì nữa.

Phía sau có một nam một nữ vội đuổi theo. Kỷ Viêm bị hai người cản đường, buộc phải dừng lại. Lý Thần mặt đầy lo lắng trừng mắt nhìn Giang Miểu, vừa tức giận vừa đau lòng.

“Sao lại bị ngã?”

“Tớ bảo cậu đổi giày mà cậu không nghe. Bọn trẻ nghịch ngợm chạy loạn cả lên, cậu từng tuổi này rồi còn muốn chơi với tụi nó hả?”

“Ôi, sưng lên cả rồi, có đau không?”

Còn người kia thì bày ra thái độ ngược lại.

Lục Ôn đẩy gọng kính, đôi mắt sau tròng kính chậm rãi phát ra ánh sáng lạnh lẽo, gương mặt gầy gò, xương gò má hiện rõ, nụ cười lạnh lùng đến khó tả.

“Đội trưởng, diễn tập vừa mới kết thúc, lát nữa hiệu trưởng chắc chắn sẽ tìm anh, anh cứ để cô giáo Giang lại cho tôi chăm sóc đi, tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng y tế.”

Anh ta dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Tôi có quen với bác sĩ ở đó.”

Kỷ Viêm lạnh lùng nhìn Lục Ôn đang cười, ánh mắt đột nhiên nhìn vào đôi bàn tay đang buông thõng bên người của anh ta không biết từ lúc đã nắm chặt, gân xanh nổi lên vô cùng đáng sợ.

Anh ta nhạy bén phát hiện Kỷ Viêm đang dò xét, hai tay tự nhiên giấu ở phía sau, trên mặt vẫn tươi cười niềm nở.

Kỷ Viêm nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức, tôi đi rất nhanh.”

Sắc mặt Lục Ôn thay đổi, ý cười ở khoé môi bỗng cứng đờ.

Ở bên cạnh, Lý Thần quái gở nói thêm vào: “Thầy Lục à, thầy đừng có cố nữa. Hai cánh tay của đội trưởng người ta rắn chắc, còn thầy là da bọc xương, nhìn xa là giúp người, nhưng nhìn gần thì là hại người, không khéo cô giáo Giang lại bị thương thêm lần nữa đấy. “

Lục Ôn mím chặt môi, không nói gì nữa.

Anh ta nhìn chằm chằm tấm lưng cường tráng của người đàn ông, còn có bắp chân trắng nõn thon thả buông xuống dưới khuỷu tay kia. Dưới ánh mặt trời, chúng trắng tinh như tuyết, trong tựa như ngọc. Anh ta si mê nheo mắt chiêm ngưỡng, trong miệng khô khốc muốn chết.

Khi người đàn ông đẩy cửa phòng y tế ra, trong phòng không có ai.

Kỷ Viêm vững vàng đặt cô xuống giường, tiện tay điều chỉnh độ cao của chiếc gối cho cô. Cô nhấc người lên, nằm lên những chiếc gối chồng lên nhau, thoải mái thở dài.

Kế hoạch ban đầu là đưa người đến rồi rời đi, nhưng anh lại không thấy bóng dáng bác sĩ đâu. Để người bị thương ở một mình trong phòng, nói chung là không ổn.

Trước mắt anh bỗng hiện lên đôi mắt u ám của người đàn ông lúc nãy, kỳ lạ là nó lại khiến người ta thấy rất khó chịu.

Anh ngồi trên chiếc sô pha nhỏ bên giường bệnh, yên lặng chờ cùng cô.

Máy liên lạc nội bộ “rè rè” kêu lên, hai chữ “Đội trưởng” sắp bị hét đến vang trời. Kỷ Viêm im lặng không trả lời, nhưng thấy cô cau mày, anh lạnh giọng nói: “Tới liền.”

Anh lưu loát tắt bộ đàm, cả thế giới lại rơi vào im lặng. Giang Miểu cắn môi, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh phải trở về đơn vị à?”

Đội trưởng Kỷ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ở một mình được không?”

Cô gật đầu: “Được.”

Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô một lúc rồi đột nhiên đứng thẳng dậy. Cô cho rằng anh muốn rời đi, nhưng không ngờ anh chỉ xoay người đi đến tủ thuốc sau đó quay lại giường bệnh, cầm thêm một bình xịt giảm đau, miếng dán lưu thông máu và tan máu bầm.

Kỷ Viêm cao to đứng sừng sững ở mép giường, chỉ tư thế đó cũng khiến người ta sợ sệt. Cho nên khi anh cứng nhắc cầm lấy bàn chân bị thương của cô, cô thoáng né tránh vài lần.

“Đau à?”

Đôi mắt anh đen láy, hơi cau mày. Giang Miểu ngây ngốc lắc đầu, ý nghĩ bay về phía chân trời.

Bàn chân cô gái nhỏ nhắn, mềm mại nằm trong lòng bàn tay anh, dùng một tay là nắm trọn hết.

Khi tầm mắt anh di chuyển đến mắt cá chân, một cục sưng to đáng sợ nằm ngay trên đó, xung quanh bao phủ bởi tơ máu đỏ thẫm.

Anh hơi cúi người, vẻ mặt tập trung xịt thuốc giảm đau. Hơi lạnh phun lên miệng vết thương khiến cô phải cắn răng, miệng hít khí.

Kỷ Viêm cụp mắt nhìn cô, cái mũi nhỏ và đôi mắt to tròn đang nhắm chặt, khóe mắt ươn ướt, mái tóc dài bù xù, trên cằm có vết bẩn đen đúa, giống như một cô bé ăn xin lang thang nơi đầu đường.

Sau cơn đau thấu xương, Giang Miểu cẩn thận ngước mắt lên nhìn nhưng lại vô tình va vào ánh mắt anh. Cô há miệng thở dốc, sau đó mím môi, muốn nói lại thôi.

“Cô muốn nói gì?” Người đàn ông hỏi.

Cô cụp mắt, im lặng hai giây, tim đập điên cuồng, cả người nóng bừng. Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp chết một cách bất đắc kỳ tử thì lại căng da đầu nói ra.

“Kỷ Viêm, tôi nhớ rõ anh.”

Đôi mắt của người đàn ông lướt qua tia sáng yếu ớt, gần như là ý cười, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng. Cô lại nói: “Tôi tên là Giang Miểu.”

“Tôi biết.”

Sắc mặt đội trưởng Kỷ không thay đổi, từ từ xé góc miếng dán muốn dán lên chân cô, nhưng cô gái nhỏ lại không hợp tác mà cử động hai cái, khi cơn đau ập đến cô cố nén nước mắt.

Giang Miểu hít hít mũi, nhàn nhạt nói: “Anh cũng nhận ra tôi, vậy tại sao còn…”

Lời nói đột ngột dừng lại nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc người đàn ông hiểu ý cô. Anh nhẹ đè chân cô lại, cẩn thận dán miếng dán lên, đồng thời nghiêm túc trả lời cô: “Nói chuyện cũng nên để ý đến hoàn cảnh, hay là cô thích có người vây xem? “

Cô chớp mắt: “Còn bây giờ thì sao?”

Kỷ Viêm im lặng. Việc trên tay đã làm xong, anh kéo chăn đắp cho cô, sau đó cụp mắt nhìn cô, cong môi dưới, cố gắng nhịn cười.

“Cô muốn nói gì?”