Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 39: Ngoại truyện 02



Editor: Moe

Từ bé cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm đã nhận được muôn vàn cưng chiều của mọi người trong nhà. Ngoại trừ bố luôn nghiêm khắc với cậu, những người khác đều yêu thương cưng nựng cậu nhất nhà. Vì vậy cậu bé lúc nào cũng vui tươi hớn hở, tuy đôi lúc cậu bé sẽ chẳng vừa mắt bố mình tí nào.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm tên là Lâm Yến Trì, ở nhà gọi là Hô Hô.

Lên ba tuổi, Hô Hô bắt đầu đi nhà trẻ. Cậu bé tỏ ra có năng khiếu về ngoại ngữ từ khi rất nhỏ, chỉ cần nghe mọi người nói chuyện là cậu bé có thể nói được vài câu tiếng Anh và tiếng Tây Ba Nha. Chính vì điều này mà Lâm Hành Hành đã cho con trai học trường quốc tế.

Những ngày đi học ở nhà trẻ luôn rất vui vẻ, chỉ có một lần duy nhất là Hô Hô đánh nhau với bạn.

Nguyên nhân đánh nhau do trong lớp cậu bé có một cậu bạn tính tình rất hung hăng, lúc nào cũng cướp đồ chơi của mọi người trong lớp.

Lần này cậu bé kia càng quá đáng khi bắt nạt một cô bé mềm yếu nhất lớp. Hô Hô thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ cô bạn, cậu bé dựa vào những kỹ năng mà bố cậu đã dạy, nhanh chóng hạ gục cậu bạn hung hăng to gấp đôi người mình, khiến cậu bạn kia bị thương ở trán. Bố mẹ cậu bạn thấy con trai bị đánh u đầu bèn lập tức khiếu nại với nhà trường.

Mấy năm gần đây Vu Đằng vẫn kiên trì với công việc vẽ tranh, khó khăn lắm mới tìm được công việc mình yêu thích nên cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Tuy số tiền kiếm được không thể so với Lâm Hành Hành, nhưng cô cũng có lượng người hâm mộ nhất định trên diễn đàn, đồng thời cô còn ký hợp đồng với một công ty khá có tiếng trong nghề, cũng từ đây biến đam mê thành công việc chân chính. Lần này Vu Đằng ra nước ngoài để tham gia một sự kiện của công ty, thời gian cho chuyến đi là một tuần.

Hô Hô rất ảo não vì chuyện này, cậu bé ngồi phệt xuống cầu thang và thở dài. Tại sao mẹ cậu lại đi nước ngoài đúng lúc này cơ chứ? Nếu bố biết cậu bé bị nhà trường mời phụ huynh tới uống trà, bố nhất định sẽ tức giận.

Cậu chủ nhỏ vô cùng phiền muộn, ngay đến cặp sách cũng không cất, cậu bé ngồi ở cầu thang để suy nghĩ nên nói chuyện này như thế nào với bố, hay là cậu bé nhờ ông nội đi họp phụ huynh cho mình lần này nhỉ?!

Lâm Hành Hành vừa bước vào nhà liền thấy dáng vẻ sầu não của con trai, anh đã nghe ngọn nguồn mọi chuyện từ tài xế, nhưng anh vẫn muốn Hô Hô tự nói với mình.

Ở cái thời tầm tuổi Hô Hô, Lâm Hành Hành chuyên đầu têu mấy trò nghịch ngợm trong lớp, cho nên anh quá hiểu tâm lý bọn trẻ ở lứa tuổi này, khi biết Hô Hô đánh nhau và bị mời phụ huynh thì anh cũng không quá ngạc nhiên.

Cơm tối chỉ có hai bố con, bầu không khí trên bàn cơm rất yên ắng, Hô Hô ngồi mân mê bát cơm trong tay, cậu bé không có cảm giác ngon miệng gì cả.

Lâm Hành Hành gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, “Ngồi ăn cơm hẳn hoi.”

Hô Hô lập tức ngồi thẳng người, sau đó cầm thìa rồi xúc cơm để ăn.

Lâm Hành Hành buồn cười, anh gắp rau xanh cho con trai, “Ăn đi.”

Hô Hô hơi kén ăn, cậu bé cực kỳ ghét rau xanh, nhưng hôm nay có việc cần nhờ bố nên cậu bé không dám từ chối. Hô Hô cố gắng ăn hết rau xanh mà bố vừa gắp cho mình, sau đó còn chủ động tự gắp thêm hai miếng rau nữa.

Lâm Hành Hành không muốn con trai nhà mình ăn chay như thỏ con, anh bèn gắp thêm cho cậu bé một miếng sườn và mấy miếng cá.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Hành Hành lại bận rộn trong phòng làm việc. Từ khi Hô Hô chào đời, Lâm Hành Hành dần dần rút khỏi giới giải trí, thỉnh thoảng anh vẫn tham gia đầu tư một vài bộ phim truyền hình hoặc tiết mục giải trí hấp dẫn, nhưng anh không còn làm đạo diễn cho bất kỳ bộ phim nào nữa.

Mấy năm gần đây thân thể của bố Lâm cũng không còn khoẻ như xưa, cho nên anh thay bố mình tiếp quản gánh nặng công ty.

Lâm Hành Hành kết thúc cuộc họp buổi tối qua video thì mới có 9 giờ. Khi không có mẹ ở nhà, Hô Hô rất tự giác, cậu bé sẽ tự làm bài tập về nhà, sau đó xem hoạt hình khoảng nửa tiếng rồi đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo ngủ.

Cậu bé đẩy cửa phòng làm việc của Lâm Hành Hành, “Bố ơi.”

Cuối cùng cũng tới rồi… Lâm Hành Hành vẫy tay gọi con trai, “Lại đây ngồi với bố.”

Hô Hô lon ton chạy vào, cậu bé trèo lên ghế và ngồi đối diện với bố mình. Trong lòng cậu bé hơi e sợ, nhưng lại không hề thể hiện trên mặt.

Từ lúc Hô Hô hiểu chuyện, bố lúc nào cũng là người nghiêm khắc nhất nhà. Thỉnh thoảng cậu phạm lỗi, mọi người trong nhà đều bỏ qua cho cậu, chỉ có bố là sẽ nghiêm túc nói chuyện với cậu, chứ không hề nuông chiều.

“Bố ơi, con đánh nhau với bạn.” Hô Hô hơi cúi đầu, “Cô giáo bảo ngày mai mời bố lên văn phòng gặp cô.”

“Lâm Yến Trì.” Lâm Hành Hành mở miệng, “Tại sao con lại đánh nhau?”

Tuy Hô Hô còn nhỏ nhưng tư duy logic lại rất mạnh mẽ, cậu bé nhanh chóng kể rõ ràng chuyện cậu bạn cùng lớp bắt nạt bạn bè, đồng thời cũng kể chi tiết hai người đánh nhau như nào. Sau khi kể xong toàn bộ, Hô Hô cúi đầu nói, “Cậu ta đánh con trước, con biết rõ cậu ta không phải đối thủ của con, nhưng con vẫn đẩy cậu ta ngã lăn ra đất.”

Cậu bạn kia tuy to cao nhưng thể lực lại yếu, còn Hô Hô biết tận dụng lợi thế của mình, vì vậy cậu bé nhanh chóng hạ gục đối thủ chỉ trong vài cú đánh.

Trẻ con đánh nhau không tránh khỏi va đập, cậu bạn hung hăng toác một miếng da ở đầu liền khóc lóc ăn vạ để mọi người đều biết. Hô Hô thì bầm tím đầu gối, đã thế chân cũng bị cậu ta cào cho mấy vết, vậy mà cậu còn chưa thèm nói với ai đây này.

Lâm Hành Hành nhấc con trai lại gần rồi để cậu bé ngồi lên đùi mình, sau đó anh vén quần ngủ của cậu lên, “Con có đau không?”

Hô Hô gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đàn ông con trai không bao giờ kêu đau.”

Lâm Hành Hành bật cười: “Vậy giờ hai bố con mình đi tắm, sau đó bố sẽ bôi thuốc cho con.”

Lâm Hành Hành ôm Hô Hô đi về hướng phòng ngủ. Hô Hô ôm cổ bố, cậu bé thấp thỏm hỏi một câu, “Bố ơi, bố không mắng con ạ?”

“Tại sao bố phải mắng con, tại vì con đánh nhau ư?”

Hô Hô gật đầu.

“Lâm Yến Trì.” Mỗi lần nói chuyện quan trọng, Lâm Hành Hành luôn gọi thẳng tên con trai, “Trên đời này không phải chuyện nào cũng phân rõ trắng đen. Tất nhiên bố không phủ nhận có phương pháp xử lý tốt hơn cho vấn đề này. Nhưng nếu con thờ ơ khi nhìn thấy bé gái ấy bị bắt nạt thì bố mới tức giận. Để giải quyết vấn đề tốt hơn, đòi hỏi con phải không ngừng trưởng thành, học hỏi và khám phá. Nhưng đứng trên quan điểm giữa đúng và sai, bố phải nói với con rằng xuất phát điểm của con là đúng, tuy nhiên hành vi thì sai và cần phải ngăn chặn.”

Lâm Hành Hành nói rất nhiều, nhưng Hô Hô vẫn nghe hiểu những lời bố cậu nói.

Hô Hô ôm cổ bố rồi hôn “chụt” một cái lên má bố mình, sau đó cậu bé ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, hai gò má cũng hơi ửng hồng.

Giáo viên hẹn bố mẹ hai bên vào lúc 10h30 sáng. Thật ra trẻ con trong nhà trẻ nghịch ngợm rồi xô xát là chuyện không thể tránh được, chỉ cần nhỏ nhẹ nói chuyện và uốn nắn là được rồi, giáo viên cũng không muốn làm to chuyện.

Nhưng mẹ của Tiểu Vương lại không chịu để yên, lúc biết cậu bé bị thương ở trán, mẹ Vương đã đến làm ầm ĩ ở nhà trẻ và đón cậu bé về nhà để chăm sóc ngay buổi chiều hôm đó. Nhưng hơn mười giờ tối, mẹ Vương lại gọi điện mắng mỏ cô hơn một tiếng đồng hồ. Bây giờ còn chưa đến giờ hẹn, vậy mà mẹ Vương đã đến văn phòng làm việc rồi hạnh hoẹ cô.

Hôm nay mẹ Vương ăn mặc vô cùng lộng lẫy, chị ta mặc bộ sườn xám cổ điển để tôn lên dáng người thon thả, chiếc khăn bằng lông thú đắt đỏ choàng hờ trên vai, cổ tay và trên cổ đeo nhiều trang sức quý giá. Chị ta còn xách theo bên người chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn.

Tất nhiên một giáo viên vừa tốt nghiệp trường đại học danh giá, rồi vào làm cho nhà trẻ quốc tế như cô giáo Hứa sẽ chẳng thể nhìn ra chiếc túi của chị ta có bao nhiêu con số không.

“Mấy người là giáo viên mà vô trách nhiệm, sao có thể để trẻ con bị thương nghiệm trọng thế này!” Giọng điệu mẹ Vương hùng hổ doạ người, chị ta đưa ảnh chụp đến trước mặt hiệu trưởng, “Ông nhìn mà xem, con trai tôi bị phá tướng rồi đây này.”

Hiệu trưởng là một người đàn ông Anh Quốc lịch lãm, ông nói tiếng phổ thông khá là lưu loát, “Trước tiên chị Vương cứ ngồi xuống ghế đã. Đợi phụ huynh của em Lâm Yến Trì đến đây thì chúng ta…”

“Đợi cái gì mà đợi!” Mẹ Vương hếch mặt lên nói, “Ông có biết chồng tôi mỗi phút kiếm được bao nhiêu tiền không?! Bố mẹ Lâm Yến Trì làm cái gì mà giờ này còn chưa đến?! Mấy người gọi điện gọi bọn họ đến nhanh lên, bây giờ phải gọi ngay lập tức!”

Cô giáo Hứa thầm than trong lòng: Tuy chồng chị một phút kiếm được bội tiền, nhưng người ở đây là chị chứ không phải chồng chị! Hơn nữa thời gian hẹn là 10h30, chị ta tự mình đến sớm lại còn trách ai!

Than thì than như vậy, nhưng dưới áp lực của mẹ Vương, cô giáo Hứa vẫn phải gọi cuộc điện thoại này.

Sáng nay Lâm Hành Hành còn phải ghé qua công ty một chuyến, lúc đến nhà trẻ vẫn sớm hơn thời gian hẹn khá nhiều.

Lâm Hành Hành vừa mới đậu xe xong thì điện thoại đổ chuông, người gọi tới là cô giáo Hứa – Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Yến Trì.

“Xin chào cô giáo Hứa.”

Nghe thấy giọng nói của bố Lâm Yến Trì, cô giáo Hứa cảm động muốn rơi nước mắt, cô chỉ mong phụ huynh của bọn trẻ ai ai cũng biết phân rõ phải trái như người này, “Xin chào anh Lâm, chả là hôm nay chúng ta có hẹn ở văn phòng lúc 10h30, không biết hiện tại anh đã đến nơi chưa?”

“Tôi vừa đến nhà trẻ.” Lâm Hành Hành xách hai túi bánh tart trứng ra khỏi cốp xe, “Tôi có mua cho bọn trẻ một ít bánh tart trứng, có thể phiền cô giáo Hứa đưa cho bọn trẻ giúp tôi được không?”

Cô giáo Hứa nhanh chóng gật đầu, “Được được, bây giờ tôi ra liền, thật sự cám ơn anh!”

Mẹ Vương ở bên cạnh đương nhiên nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ. Thấy đối phương mang theo bánh tart trứng để thu mua lòng người, trong lòng chị ta thầm khinh bỉ, toàn mấy thứ đồ rẻ tiền tầm thường, có gì ghê gớm đâu!

Sau khi phụ huynh hai bên đến đầy đủ, cô giáo Hứa cũng dẫn Lâm Yến Trì và Tiểu Vương đến văn phòng.

Hai bạn nhỏ vừa học xong môn mỹ thuật, Tiểu Vương hung hăng đòi dùng màu vẽ của Hô Hô, nhưng cậu bé chưa dùng màu nước bao giờ nên quần áo bị dính đầy màu, ngay cả mặt cũng dính đầy màu sắc.

Mẹ Vương thấy con trai lem nhem toàn màu nước thì giọng điệu lập tức mềm xuống, chị ta ôm mặt con trai, “Cục cưng của mẹ làm sao thế này? Có phải Lâm Yến Trì lại bắt nạt con không?”

Hô Hô ngẩng đầu nhìn bố mình, cậu bé nói: “Cậu ta tranh cọ vẽ của con nhưng lại không biết dùng, cho nên mới bị như vậy.”

Từ nhỏ Hô Hô đã có cuộc sống giàu sang, tuy Lâm Hành Hành nghiêm khắc với con trai nhưng anh luôn cưng chiều cậu bé ở phương diện vật chất. Cho nên Hô Hô sẽ thờ ơ với mấy thứ đồ này và rõ ràng không bao giờ bắt nạt bạn chỉ vì mấy cây cọ vẽ.

Hô Hô bước tới gần bố, “Lần sau con muốn dùng giống loại của mẹ.”

Lâm Hành Hành xoa đầu con trai, “Được.”

Mẹ Vương nghe thấy thế thì không phục, “Mấy người cố ý phải không? Cọ vẽ kia của thương hiệu gì, tôi lập tức bảo người đi mua!”

Tiểu Vương gật đầu theo, “Mua, con muốn mua.”

Hiệu trưởng thấy nếu cứ tiếp tục đề tài này thì ngày hôm nay không thể giải quyết xong việc chính, ông bèn chủ động nhắc tới chuyện đánh nhau ngày hôm qua.

Nhắc tới đánh nhau, mẹ Vương lại càng nói nhiều, chị ta đẩy con trai lên phía trước, “Đây, anh nhìn đi, nhà các anh phải bồi thường tiền thuốc men và tiền thiệt hại về tinh thần cho con trai tôi.”

Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn trong tay người phụ nữ, sau đó anh quay sang nhìn Hô Hô, “Được thôi.”

Mẹ Vương không ngờ bố của Lâm Yến Trì lại dễ nói chuyện như vậy, chị ta đang định tiếp tục thì nghe thấy đối phương nói tiếp.

“Tôi cũng có hai yêu cầu. Thứ nhất, chúng ta hãy cùng xem lại camera để tìm ra nguyên nhân hai đứa trẻ đánh nhau, đồng thời tìm ra ai là người động thủ trước. Mặc kệ là con trai nhà ai, bên nào sai thì bên đó phải lên tiếng xin lỗi. Chúng ta là người lớn, phải làm gương cho trẻ nhỏ. Thứ hai….”

Lâm Hành Hành kéo ống quần của Hô Hô lên cao, lúc này mọi người mới biết thì ra Hô Hô mới là người thật sự bị thương trong khi đánh nhau. Đầu gối cậu bé tím bầm, cẳng chân bị mấy vết cào nhìn rõ cả vệt móng tay khiến người ta phải đau lòng. Giọng điệu Lâm Hành Hành không nhanh không chậm:

“Chúng tôi không cần các vị phải trả tiền thuốc men hay tiền tổn hại tinh thần cho con trai mình. Nhưng con trai các vị phải xin lỗi.”

Sau tất cả mọi chuyện thì chỉ cần một câu “xin lỗi” là giải quyết xong vấn đề.

Nhưng mẹ Vương không muốn như vậy, ngày hôm qua chị ta gây náo loạn ở đây, hiệu trưởng đã cho chị ta xem lại camera, cho nên chị ta biết camera không có lợi cho mình. Bây giờ nhìn thấy vết thương trên người cậu bé này, chị ta thật sự không thể tỏ ra ghê gớm như vừa nãy.

“Camera thì không cần xem, con trai anh bị thương ở chân, con trai tôi bị thương ở mặt. Nhìn kiểu gì thì cũng biết bên nào nghiêm trọng hơn, cho nên bên anh chỉ cần trả tiền thuốc men rồi con trai anh xin lỗi là chuyện này sẽ xong.”

Lâm Hành Hành bật cười, anh lấy di động và nói, “Nếu hoà giải thất bại, vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát. Mọi chuyện tiếp theo sẽ được tôi uỷ thác toàn quyền cho luật sư xử lý. Chắc chắn chúng tôi sẽ không nhượng bộ về việc bồi thường và xin lỗi trong chuyện vừa rồi.”

Người đàn ông trước mặt thật đáng sợ!

Trong đầu mẹ Vương lập tức hiện lên suy nghĩ này. Anh ta quá cứng rắn, mặc dù lời lẽ của anh ta rất lịch sự và nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ của người đàn ông này đều khiến chị ta phải chùn bước.

Mẹ Vương biết nếu mình làm lớn chuyện thì người chịu thiệt chính là chị ta. Bởi chồng chị ta vốn không đồng ý việc chị ta quá nuông chiều con trai. Nếu chuyện lần này phải lên đồn cảnh sát hoặc dính tới kiện tụng, chắc chắn chị ta sẽ bị chồng đuổi ra khỏi nhà.

Mẹ Vương ho nhẹ, sau đó chị ta đẩy vai con trai, “Con mau xin lỗi bạn.”

Tiểu Vương không muốn xin lỗi, thấy mẹ không đứng về phía mình, cậu bé lập tức bật khóc hu hu.

Mẹ Vương dỗ dành con trai rồi nói nếu ngày hôm qua không bị oan ức thì thằng bé sẽ không yếu đuối như thế này, có lẽ chuyện kia đã để lại ảnh hưởng về tâm lý. Mẹ Vương nói xong bèn ôm con trai đứng dậy rồi nhân cơ hội xin nghỉ với thầy hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, để con trai chị ta về nhà nghỉ ngơi.

Cô giáo Hứa còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành cung kính đưa hai mẹ con ra ngoài.

Ở bên này, Lâm Hành Hành cũng lịch sự chào hỏi hiệu trưởng, sau đó anh hỏi con trai, “Con có muốn xin nghỉ không?”

Hô Hô lắc đầu, “Con còn chưa vẽ xong.”

Cậu bé còn nhỏ nên không hiểu phẩm chất này rất đáng quý, Lâm Hành Hành vui vẻ ngồi xổm trước mặt con trai rồi hôn lên má cậu bé, “Vậy con trở lại lớp học đi. Buổi chiều bố sẽ tới đón con, chúng ta cùng đi công viên giải trí.”

Hô Hô gật đầu, cậu bé vui vẻ chạy lon ton về lớp.

Buổi chiều hai bố con ăn cơm ở bên ngoài, cơm nước xong xuôi là lúc Lâm Hành Hành thực hiện lời hứa.

Anh đưa con trai đến công viên giải trí, những hạng mục mà trẻ con có thể chơi đều có giá rẻ hơn người lớn, Lâm Hành Hành bèn cùng cậu bé chơi hết một lượt tất cả các trò chơi.

Hai bố con chơi vô cùng vui vẻ, Hô Hô mệt lả cả người, cậu bé nằm trong lòng bố rồi vòng tay ôm chặt cổ bố mình, hai mắt cậu bé mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn không quên nói, “Bố ơi, con vui lắm, dù không có mẹ ở bên cạnh nhưng con vẫn rất vui.”

Trước đây bố cậu lúc nào cũng nghiêm khắc, lần này mẹ cậu không có nhà, nhưng bố cậu lại rất tốt với cậu, điều này khiến Hô Hô vô cùng vui vẻ.

Lâm Hành Hành dùng áo khoác của mình để đắp cho con trai, anh cọ má lên trán con và nói, “Bố cũng rất vui.”

Anh nghĩ năm xưa bố mình nghiêm khắc như vậy, nhưng nội tâm ông có lẽ cũng giống anh bây giờ, luôn có một nơi mềm mại nhất dành cho con trai.

Lâm Hành Hành muốn truyền lại kinh nghiệm cả đời mình cho người đàn ông nhỏ bé trong lòng anh. Rồi một ngày nào đó trong tương lai, khi anh trở thành ông nội hoặc ông ngoại, anh sẽ đem hết những dịu dàng được giấu kín dưới vẻ ngoài nghiêm khắc khi ở trước mặt con trai hay con gái, để đặt lên cháu trai và cháu gái của mình.

Cũng giống như bố của anh, từ trước đến giờ ông luôn nghiêm khắc với anh và chị Giang Tình. Nhưng khi ở trước mặt Trác Trác và Hô Hô, ông chẳng bao giờ nghiêm khắc nổi với bọn nhỏ, dù bọn nhỏ có nghịch ngợm hay gây hoạ, ông vẫn bảo vệ và bênh chúng bằng một tình thương dịu dàng và kiên định.