Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 16: Triệu kiến người nhà mẹ đẻ



Sau khi tin tức truyền ra Liễm Thu vỗ tay tỏ vẻ khoái trá, "Tuy Lữ Mỹ nhân không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng Tôn Mỹ nhân này cũng thật đáng ghét, hôm thọ yến Thái hậu nương nương nàng ta vốn cũng chẳng có hảo ý gì với chủ tử. Hôm nay một người phải tĩnh dưỡng, một người bị ném vào Lãnh Cung đáng lắm."

Vãn Đông không nói gì, trầm tư một hồi mới mở miệng hỏi Khương Mạn, "Chủ tử, ngài cảm thấy chuyện này thật sự là do Tôn Mỹ nhân làm sao?"

Liễm Thu bày ra bộ mặt khó hiểu hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì? Quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương chẳng phải đã điều tra rõ ràng hết rồi sao? Chẳng lẽ cung nữ thiếp thân của Tôn Mỹ nhân lại vu oan chủ tử à?"

"Ta cũng không biết nữa, ta cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng." Vãn Đông nói.

Khương Mạn cũng cảm thấy chuyện này không giống như là Tôn Mỹ nhân làm, mà nàng ta giống như vật thế tội hơn, nhưng loại chuyện này không thể nói chắc được, "Bất kể chuyện này có thật sự do Tôn Mỹ nhân làm hay không thì đều không liên quan gì đến chúng ta."

Đúng là chuyện này không có quan hệ gì với Khương Mạn, nhưng chuyện kế tiếp thì không như vậy.

Nguyên lai gần đây tâm tình Lữ Mỹ nhân không tốt nên cố ý cầu xin Vĩnh An đế cho gặp người nhà, đây cũng không phải chuyện lớn gì, Vĩnh An đế trực tiếp đồng ý. Sau đó Hoàng đế lại nghĩ tới trong cung còn có ba phi tần nữa đang mang thai, cho nên cố ý truyền lời đặc chuẩn những phi tần đang mang thai có thể triệu kiến thân quyến.

Tin tức này đối với Quý Chiêu Dung cùng Tống Tu nghi mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa, nhiều lắm là thể hiện rằng Hoàng thượng đối với việc bọn họ đang hoài long tự có chút coi trọng, bởi vì chỉ cần phân vị từ Cửu tần trở lên thì mùng một và mười lăm hàng tháng đều có thể triệu kiến gia mẫu. Vì vậy việc này đối với Quý Chiêu Dung và Tống Tu nghi không mấy đặc biệt.

Nhưng đối với Khương Mạn thì không như vậy, từ sau khi nàng nhập cung chưa từng được gặp lại người nhà, tất nhiên nàng không để ý đến phụ thân và kế mẫu, nhưng nàng vẫn luôn muốn được gặp lại tỷ tỷ.

Cũng không biết bây giờ tỷ tỷ thế nào? Chắc hẳn tỷ ấy sống rất tốt, được gả cho người mình yêu, phu nhân Nghiêm gia lại là một người khoan dung, tỷ tỷ thông minh như vậy chắc chắn có thể khiến cuộc sống thêm tươi đẹp.

Mặc dù có thể đoán được, nhưng nàng vẫn mong được gặp tỷ tỷ, chính tai nghe tỷ tỷ nói sống rất tốt, để nàng cảm thấy nàng vào cung là có ý nghĩa.

Nhưng cho dù Khương Mạn có cuống cuồng nữa cũng vô ích, trước nàng phải chờ thái giám xuất cung truyền chỉ, sau đó tỷ tỷ phải đưa lệnh bài để nàng báo cáo với Quý phi nương nương, Quý phi nương nương đồng ý rồi nàng mới có thể định thời gian gặp mặt cụ thể.

Điều này khiến Khương Mạn phải đè tâm trạng háo hức mong được gặp tỷ tỷ xuống.

Bên kia thái giám tuyên chỉ cũng đã vào cửa Nghiêm gia, Nghiêm gia là một gia đình thương nhân, việc làm ăn của gia đình cũng không tệ, sau khi cưới được con dâu trưởng thông minh về thì việc làm ăn năm sau tốt hơn năm trước. Mặc dù như vậy nhưng ở Kinh thành nơi tụ tập các gia tộc quyền quý thì Nghiêm gia vẫn không đủ tầm.

Cho nên khi biết được thái giám mang thánh dụ đến phủ, người nhà Nghiêm gia ai nấy đều nhất thời sửng sốt, sau một phen náo loạn cuối cùng cũng biết nội dung của thánh dụ.

Con dâu trưởng của Nghiêm gia - Khương Phù sau khi biết tin em gái có thai thì lo lắng nhiều hơn vui mừng, nhét một hà bao thật to cho thái giám truyền chỉ rồi hỏi mấy câu về tình hình của em gái xong mới cung kính tiễn thái giám ra ngoài.

Chờ Khương Phù quay vào phủ thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt phức tạp. Cũng hết cách, mặc dù người của Nghiêm gia đều biết Khương Phù có một em gái đã tiến cung, Khương Phù hàng năm cũng sẽ nghĩ cách đưa cho em gái không ít bạc, nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến khi cô em gái này phong quang nhà mình có thể hưởng ké.

Bởi vì chính miệng Khương Phù cũng từng nói qua em gái mình tính cách đơn thuần, tiến cung cũng rất khó nhận được ân sủng, sợ là phải chết già ở phân vị Bảo lâm. Mà sự thật đúng là nhị tiểu thư Khương gia nhập cung bốn năm rồi mà chẳng có chút động tĩnh gì. Đến lúc mọi người trong Nghiêm gia trừ Khương Phù và phu quân Nghiêm Văn Hoa ra đều đã quên mất vị muội muội này thì nàng lại có thai, còn được Hoàng thượng đặc chỉ cho phép triệu kiến gia quyến.

Quan trọng hơn là vị này gặp chuyện tốt như vậy nhưng lại không nghĩ đến phụ mẫu mà là chị gái đã gả ra ngoài, tuy nói mẫu thân trong nhà chỉ là kế mẫu, nhưng cha vẫn là cha ruột đi.

Không nói trong lòng người của Nghiêm gia nghĩ thế nào, Khương Phù từ khi tiếp chỉ thì mấy đêm liền trằn trọc khó ngủ.

Cũng may sau mấy ngày nàng đệ lệnh bài người trong cung đã đến thông báo thời gian để nàng vào cung, càng may mắn hơn là thời gian gặp mặt là vài ngày nữa.

Từ sau khi quyết định thời gian để tỷ tỷ vào cung, Khương Mạn mỗi ngày đều ở trong cung đếm ngược thời gian để được gặp chị gái. Trong cuộc sống thời gian chờ đợi là thời gian khó chịu nhất, trước đây Khương Mạn ở trong cung mấy năm cũng không cảm thấy thời gian trôi chậm, nhưng mấy ngày này nàng cứ có cảm giác một ngày trôi qua mà như một năm.

Cuối cùng cũng đến ngày gặp mặt chị gái, hôm đó Khương Mạn thức dậy thật sớm rồi bắt đầu suy nghĩ đắn đo.

"Liễm Thu, ngươi thấy ta mặc bộ y phục này có ổn không, có giản dị quá không?" Khương Mạn mặc một thân váy màu xanh bạc hà nhìn tới nhìn lui, không đợi Liễm Thu mở miệng Khương Mạn đã tự trả lời: "Trông giản dị quá, Liễm Thu, ngươi đem bộ y phục màu đỏ nhạt ra để ta thử qua một lần."

Chọn xong quần áo, Khương Mạn lại bắt đầu chọn đồ trang sức, sau đó ngồi trước gương đồng bắt đầu kẻ mày thoa phấn, cuối cùng thoa nhẹ một lớp son lên môi.

Rốt cuộc cũng chuẩn bị xong xuôi, Khương Mạn cứ cách một lúc lại sai Tiểu Đậu Tử đi nghe ngóng xem chị gái đã vào cung chưa, đi đến đâu rồi?

Nàng cũng không muốn đợi trong nội điện, nếu không phải là mặt trời đang lên cao, mình lại đang mang thai, bây giờ ra ngoài rất nóng, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?

Liễm Thu cùng Vãn Đông cũng thuyết phục Khương Mạn.

"Chủ tử, ngài xem Tiểu Đậu Tử mới vừa nói, Nghiêm đại thái thái bây giờ còn chưa bước qua Ngọ Môn, còn lâu mới đến Ngọc Phù uyển của chúng ta. Cho dù ngài không quan tâm sức khỏe của bản thân thì cũng phải cân nhắc cho đứa bé chứ, lỡ như tiểu chủ tử mệt mỏi thì sao? "

"Đúng vậy, chủ tử, nếu ngài thật sự muốn chờ ở cửa thì đợi lúc Nghiêm đại thái thái sắp đến ta lại đi ra chờ cũng được mà."

Vì đứa trẻ, Khương Mạn miễn cưỡng quay về phòng.

Nhìn Khương Mạn bất đắc dĩ ngồi chờ trong phòng, Liễm Thu không nhịn được phàn nàn mấy câu, "Nếu chủ tử đối với Hoàng thượng bằng một nửa thế này thì cũng không đến nỗi bây giờ vẫn còn là một tài nhân."

Khương Mạn nghe xong không nhịn được bĩu môi, tỷ tỷ đối với nàng tốt biết bao, từ nhỏ đã che chở nàng, sau khi nàng nhập cung tỷ tỷ hàng năm đều nghĩ cách cho nàng thật nhiều bạc. Có thể nói dù nàng không có thánh sủng nhưng cuộc sống vẫn trôi qua không tệ đều do phúc của tỷ tỷ, Hoàng thượng có thể so sánh với chị nàng sao?

Sau khi Tiểu Đậu Tử thăm dò không biết bao nhiêu lần, Khương Phù rốt cuộc cũng đã tới. Lúc Khương Mạn biết Khương Phù sắp đến Ngọc Phù uyển liền bước nhanh ra cổng đón, nhìn chẳng giống phụ nữ đang mang thai chút nào.