Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 18: Bình tĩnh trở lại



Khương Phù sao có thể yên tâm được, Khương Mạn mặc dù chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng nàng được sinh ra với ký ức của kiếp trước a. Đời trước nàng chết khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa Khương Mạn ra đời không bao lâu sau thì mẹ mất, Khương Mạn cơ hồ là do một tay nàng nuôi lớn, cho nên nàng đối xử với Khương Mạn như đối với con gái của mình vậy.

Nhưng dù không yên tâm đến mấy thì cũng không có cách nào cả, đây là hậu cung, cho dù nàng có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể ở lì trong cung nhìn chằm chằm em gái được.

Nhìn vẻ mặt phiền muộn của chị gái, Khương Mạn nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, dù sao đứa bé vẫn chưa ra đời, bây giờ chúng ta có nói chuyện này cũng chỉ là lo bò trắng răng. Cũng mấy năm rồi muội không được thấy tỷ tỷ, mau nói muội nghe tỷ phu đối đãi với tỷ có tốt không, sống cùng Nghiêm gia có hòa thuận không? Bao giờ thì muội được lên làm dì?"

Khương Phù nghe vậy liền thu lại biểu cảm khó chịu trên mặt, cười nói: "Cứ lo cho thân mình trước đi, đừng lo cho tỷ."

Nói thì nói thế, nhưng Khương Phù vẫn trả lời câu hỏi của Khương Mạn, "Tỷ phu của muội nếu dám đối với ta không tốt, ta liền một cước đá hắn rồi tìm người khác, còn những người khác ở Nghiêm gia phần lớn quan hệ không tệ, có vài người thích bới móc cũng không phải đối thủ của ta. Còn cháu trai của muội năm nay mới vừa một tuổi, sau này nếu có cơ hội ta sẽ mang nó đến cho muội gặp."

Khương Mạn nghe xong liền cười, "Muội cũng nghĩ cuộc sống của tỷ nhất định sẽ rất tốt."

Sau đó Khương Mạn tiếp tục hỏi mấy chuyện về cháu trai của nàng. Tên là gì? Đã biết đi chưa? Dáng dấp giống bố hay giống mẹ? Lúc mang thai có phản ứng lớn không vân vân.

Khương Phù đều giải đáp tất cả.

Bất tri bất giác đã đến lúc Khương Phù phải xuất cung. Khương Phù nhìn sắc trời, hỏi tới Liễm Thu và Vãn Đông: "Bối cảnh của hai người đó có sạch sẽ không? Có người thân nào bên ngoài không? Các nàng là cung nữ thiếp thân của muội, lỡ như bị người khác lợi dụng để đối phó muội thì có thể sẽ không tốt."

Khương Man nói: "Từ lúc muội mới tiến cung Liễm Thu đã hầu hạ muội, nhất định là không có vấn đề, nhà nàng cũng không còn ai cả. Vãn Đông theo ta quan sát thì chắc cũng không có vấn đề gì, bất quá ta có nghe Liễm Thu nói nàng có người em trai bên ngoài, chỉ là năm đó nàng bị bán vào trong cung, em trai không biết đã bị mua ở đâu rồi."

Khương Phù gật đầu nói: "Vậy quay về tỷ sẽ thử tìm em trai của Vãn Đông, nếu tìm được ta sẽ để hắn làm việc trong cửa hàng của ta."

Khương Mạn biết tỷ tỷ làm tất cả đều là vì nàng, cười nói cảm ơn chị gái.

Khương Phù nhéo nhẹ Khương Mạn, "Học khách khí với tỷ tỷ ở đâu đấy, hả?"

Khương Mạn vội vàng xin tha, hai tỷ muội náo loạn một hồi, mắt thấy sắp phải xuất cung, Khương Phù liền đem đồ vật từng cái giao cho nàng, "Đây là cao để muội bôi mặt, đây là son môi, cái này để muội bôi bụng, muội nhớ nhất định phải dùng cái này để phòng sau khi sinh xong bụng phát phì, còn có cái này là..."

Nói qua công dụng của từng cái xong, Khương Phù lại dặn dò, "Những thứ tỷ đưa muội đều có thể dùng trong kỳ thai sản. Mấy thứ son phấn trước đây muội dùng tốt nhất là đừng dùng nữa, trong đó có một vài thành phần không tốt đối với thai nhi, dùng trong thời kỳ này không thích hợp, biết chưa?"

Khương Phù nói một câu, Khương Mạn đáp một câu.

Sau khi giải thích xong, cũng đến lúc Khương Phù phải rời cung.

Lúc sắp rời đi, Khương Phù lại nói với Vãn Đông sẽ giúp nàng tìm em trai, nghe Vãn Đông nói qua vài đặc điểm tướng mạo của em trai nàng.

Vãn Đông nghe vậy rất cảm động, vành mắt đỏ bừng nói: "Dáng dấp đệ đệ có chút giống nô tỳ, phía sau tai trái có một cái bớt nhỏ bằng móng tay."

Những gì cần nói đều đã nói, Khương Mạn tiễn Khương Phù đến cửa Ngọc Phù uyển, lại để Tiểu Đậu Tử tự mình đưa ra cung.

Sau khi Khương Phù rời đi, Khương Mạn đứng ở cửa Ngọc Phù uyển rất lâu rồi thở dài, thu lại nỗi buồn chia ly, nói với Liễm Thu cùng Vãn Đông: "Chúng ta đi vào thôi."

Lúc này, Vĩnh An đế trong Càn Ninh cung đang xem tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Triệu Toàn Phúc, "Gia quyến của các phi tần đang mang thai đã tiến cung hết chưa?"

"Hồi Hoàng thượng, tất cả đều đã vào cung, người nhà Khương Tài nhân là người cuối cùng, hôm nay vừa vào cung." Triệu Toàn Phúc đáp.

"Ồ? Các nàng triệu ai vào cung thế?"

Mặc dù Triệu Toàn Phúc không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên lại hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời, "Tống Tu nghi là mẹ đẻ vào thăm, Quý Chiêu Dung là tẩu tẩu tới thăm, Lữ Mỹ nhân cũng là mẹ đẻ đến, còn người vừa đến thăm Khương Tài nhân là..." Triệu Toàn Phúc dừng một chút mới tiếp tục nói: "Là tỷ tỷ đã gả ra ngoài."

Vĩnh An đế nghe thế thì hơi cau mày, nhưng lại hỏi sang vấn đề khác, "Nghe nói Quý Chiêu Dung mang thai gần như cùng lúc với tẩu tẩu của nàng đúng không?"

"Đúng thế ạ." Triệu Toàn Phúc đáp.

Vĩnh An đế gật đầu một cái, không nói gì nữa, cúi đầu xem tiếp tấu chương, để lại Triệu Toàn Phúc đang ở cạnh ngơ ngác nghĩ ngợi.

Là Đại thái giám phục vụ bên người Hoàng đế, đa số Triệu Toàn Phúc đều đoán được chút ít tâm tư của Vĩnh An đế. Nhưng hôm nay Vĩnh An đế hổi những chuyện này hắn thật sự là không đoán ra được Hoàng đế có ý đồ gì, điều này làm hắn có chút cảm giác nguy cơ. Thân là người cạnh chủ nhân, nếu không đoán được ý tứ của chủ nhân thì ngày thất sủng không còn xa nữa.

Cuộc gặp với tỷ tỷ kết thúc, cuộc sống của Khương Mạn lại trở về như trước kia, yên bình không gợn sóng. Mặc dù từ sau khi tham dự thọ yến Thái hậu, thỉnh thoảng cũng có thiếp mời thưởng hoa yến các loại gửi đến Ngọc Phù uyển, nhưng Khương Mạn một lần cũng không tham gia, về sau thiệp đưa tới ngày càng ít hơn.

Đến cuối tháng sáu, thời tiết ngày một nóng hơn. Tuy năm nay Ngọc Phù uyển được chia nhiều băng hơn so với trước đây nhưng Khương Mạn lại thấy khó chịu hơn trước kia. Đang mang thai nên nàng chỉ có thể để ở góc phòng một chậu băng nhỏ, không được bỏ đá vào đồ ăn, lúc quá nóng cũng chỉ có thể để Liễm Thu và Vãn Đông thay phiên nhau quạt cho nàng.

Buổi chiều hôm đó bầu trời dần tối, thời tiết vốn đã nóng lại còn oi bức, Khương Mạn trong điện thấy khó chịu bèn đứng dậy đi ra sân. Góc Tây Nam của Ngọc Phù uyển có một cái hồ lớn, bên trong trồng hoa súng cùng hai con cá koi.

Khương Mạn từ trong phòng đi ra trước hồ, chỉ đi mấy bước mà mồ hôi đã sắp thấm ướt xiêm y rồi. Vừa đứng ra hồ nước, hai con cá koi ngày thường luôn núp dưới lá sen liền nhảy lên bắn nước tung tóe vào người Khương Mạn. Liễm Thu vội vàng tiến lên giúp Khương Mạn lau chùi, Khương Mạn phất tay nói: "Được rồi, không cần lau nữa, ta đi thay bộ y phục khác. Bộ này ướt rồi mặc cũng khó chịu." Vừa đi Khương Mạn vừa ngắm trời, "Cũng không biết sau khi mưa trời có mát hơn không."

"Sao chủ tử biết sẽ có mưa? Mấy ngày nay bầu trời luôn u ám, nhưng chẳng có cơn mưa nào mà chỉ nóng hơn thôi."

"Bởi vì có mấy lời nói rằng: Cá nhảy khỏi nước, mưa gió sẽ đến." Lời này là nàng nghe bà vú nói khi nàng còn bé.