Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 47: Hoàng thượng xử trí



Thấy thời gian đã gần hết, Bạch Tài nhân một khắc cũng không nguyện ý chậm trễ, mang Hồng Thược đi thẳng đến Càn Ninh Cung.

Bên này Bạch Tài nhân cùng Hồng Thược vừa rời đi, Lục Liễu ngay lập tức đến chỗ của Tô Sung viện.

Lục Liễu vừa thấy Tô Sung viện liền nói: "Sung viện nương nương không xong rồi, Bạch Tài nhân tới Càn Ninh Cung, nói là muốn Hoàng thượng thay nàng làm chủ. Hôm qua nô tỳ tận tình khuyên nàng nửa ngày nàng cũng không nghe a."

Tô Sung viện đã chú ý tới Bạch Tài nhân mang người ra khỏi Phù Phong tạ, cũng đoán được hơn phân nửa là nàng tới Càn Ninh Cung, nàng có hốt hoảng như cũng tự an ủi mình rằng chưa chắc Hoàng thượng đã đồng ý gặp Bạch Tài nhân.

Nhưng lỡ như Hoàng thượng đồng ý gặp Bạch Tài nhân, đối với nàng sẽ vô cùng bất lợi. Tô Sung viện vội vàng để cung nữ bên người trang điểm cho mình, nàng cũng phải tới Càn Ninh Cung mới được.

Đêm ba mươi mặc dù Tô Sung viện cũng bị thương, nhưng vết thương không tính là nặng, trên người chỉ có mấy chỗ bị bầm tím, đến hôm nay đụng vào cũng không còn đau nữa.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Sung viện cũng vội vàng đi tới Càn Ninh Cung.

Lúc Tô Sung viện đến, Bạch Tài nhân và Hồng Thược đang quỳ trước cửa Càn Ninh Cung.

Vĩnh An đế vốn không có tâm trạng gặp hai người, nhưng nghe nói cả hai đang quỳ trước cửa Càn Ninh Cung, hơn nữa vết thương trên mặt Bạch Tài nhân quả thực không nhẹ, suy nghĩ một chút, vẫn là để cho bọn họ tiến vào.

"Nói đi, hai nàng tới đây gặp trẫm có chuyện gì?" Vĩnh An đế ngồi trên ghế, nhìn hai người đang quỳ dưới đất, hỏi.

Bạch Tài nhân hướng Vĩnh An đế dập đầu một cái, tranh nói: "Thần thiếp xin Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp, mặt của thần thiếp bị thành thế này tất cả đều là do Tô Sung viện hãm hại."

Vừa nói Bạch Tài nhân vừa ngẩng đầu lên để Vĩnh An đế nhìn thấy vết thương trên mặt nàng.

Bởi vì lúc đó Bạch Tài nhân đi sát ven đường, lúc ngã trực tiếp ngã vào trong chậu cây trồng bên đường, cho nên bây giờ gương mặt xanh xanh tím tím không nói, còn có rất nhiều chỗ bị trầy xước, nghiêm trọng nhất là nửa mặt bên trái có một chỗ không biết là bị cái gì quẹt vào, để lại một vết thương dài một tấc, hơn nữa vết thương rất sâu, thoa thuốc bột lên trên nhìn có chút dữ tợn.

Nhìn gương mặt như vậy, Vĩnh An đế muốn nói lời khiển trách cũng không được, hắn lại nhìn về phía Tô Sung viện, "Ngươi nói thế nào?"

Vẻ mặt Tô Sung viện rưng rưng muốn khóc, nói; "Xin Hoàng thượng minh giám, Bạch muội muội bị thương thành thế này thiếp cũng rất tự trách, Bạch muội muội nói vết thương trên mặt nàng là do thiếp hãm hại cũng không oan uổng, nếu không phải lúc ấy Bạch muội muội thấy thiếp ngã liền kéo thiếp lại thì bản thân nàng cũng sẽ không ngã, thiếp..."

Không đợi Tô Sung viện nói xong, Bạch Tài nhân đã kích động nói: "Ngươi nói bậy, rõ ràng lúc ấy ngươi thấy mình sắp ngã xuống, cố ý kéo ta một cái, mới hại ta ngã vào bụi rậm."

Tô Sung viện tỏ vẻ bi thương nhìn Bạch Tài nhân: "Muội muội cần gì đổ oan cho tỷ tỷ chứ, tỷ biết muội vì kéo tỷ nên mới bị thương thành thế này, trong lòng tỷ cũng không dễ chịu. Nhưng muội muội cũng không thể oan uổng tỷ tỷ a, lúc ấy bên người tỷ tỷ cũng có cung nhân ngay cạnh, nếu tỷ thật sự muốn kéo, kéo nàng không phải dễ dàng hơn sao, cần gì phải đi kéo muội muội chứ?"

Bạch Tài nhân hừ lạnh, "Ai biết là ngươi nghĩ thế nào, nói không chừng ngươi muốn để ta hủy dung đấy nhỉ."

Nói xong nàng hướng Vĩnh An đế dập đầu một cái, "Xin Hoàng thượng thay thần thiếp làm chủ."

Khuông mặt Tô Sung viện cũng đầy vẻ thương tâm hướng Vĩnh An đế dập đầu một cái, "Xin Hoàng thượng minh xét, thiếp thật sự không có tâm tư hại muội muội."

Bạch Tài nhân mặt đầy chán ghét nhìn Tô Sung viện đang làm bộ làm tịch, nói: "Ngươi dám thề không? Ngươi thề đi, nếu ngươi cố ý kéo ta thì khuôn mặt ngươi sẽ thối rữa, lỗ tai chảy mủ."

Tô Sung viện đương nhiên không dám thề, nàng chẳng qua là mặt đầy chính trực nói: "Tỷ tỷ chưa từng làm, tại sao lại phải thề? Muội muội nói là tỷ cố ý kéo muội khiến muội ngã vào bụi cây, muội có chứng cứ không?"

Tô Sung viện dường như hiểu ra cái gì đó, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ vốn nghĩ rằng lúc ấy muội muội không màng nguy hiểm mà kéo tỷ là vì niệm tình nghĩa của hai chúng ta, nhưng bây giờ tỷ tỷ đột nhiên hiểu ra, không phải là muội muội cố ý để bản thân bị thương rồi hãm hại tỷ chứ? Tỷ tỷ tự nhận không làm gì muội, tại sao muội lại phải làm như thế?"

Bạch Tài nhân không nghĩ tới Tô Sung viện lại không biết xấu hổ tới mức này, nàng kích động nói không lựa lời: "Đồ tiện nhân, bảnh lĩnh phản lại người khác thật sự là không ai bằng. Ta đâu có điên, sẽ vì hãm hại ngươi mà mặt mình cũng không để ý sao?"

Vĩnh An đế nhìn hai người ồn ào thành một đống, cau mày nói: "Ồn ào đủ chưa? Ồn ào đủ rồi thì trở về đi, xem lại mình xem các ngươi ra thể thống gì?"

Khiển trách hai người xong, Vĩnh An đế lại nói: "Bạch Tài nhân trở về dưỡng thương thật tốt, trước khi hết bệnh không nên ra ngoài."

Tô Sung viện nghe vậy khóe miệng còn chưa kịp giương lên liền nghe Vĩnh An đế tiếp tục nói: "Tô Sung viện giáng vị thành Tô Tiệp dư, cấm túc một tháng."

Mặc dù nhìn có vẻ mỗi người đều bị phạt như nhau, nhưng thực tế vẫn là Tô Sung viện bị phạt nặng hơn một chút.

Sắc mặt Tô Sung viện ảm đạm, nhưng dẫu sao so với Bạch Tài nhân nàng vẫn hiểu Vĩnh An đế hơn một chút, biết kết quả như vậy không thể thay đổi nữa, không thể làm gì khác hơn là dập đầu lĩnh chỉ.

Nhưng Bạch Tài nhân đối với kết quả như vậy vẫn chưa hài lòng, nàng còn muốn tiếp tục tranh thủ thêm chút nữa.

"Hoàng thượng, thiếp không muốn ở cùng Tô Sung viện nữa, xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thần thiếp dời đến cung khác."

Nhưng Vĩnh An đế cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục nghe nàng nói, phất phất tay, Triệu Toàn Phúc liền tiến lên vừa kéo vừa khuyên mời Bạch Tài nhân đi ra ngoài.

Vừa rời khỏi cửa Càn Ninh Cung, Tô Sung viện liền hướng về phía Bạch Tài nhân giễu cợt nói: "Không muốn ở Phù Phong tạ, ngươi muốn dọn đến chỗ nào? Ngọc Phù uyển sao? Mơ mộng hão huyền!"

Bạch Tài nhân không cam lòng yếu thế, trả lời: "Ngươi quản ta làm gì? Tô Tiệp dư."

Nhất thời sắc mặt Tô Sung viện khó coi mấy phần, nàng vất vả lắm mới leo đến vị Cửu tần, mà bởi vì người trước mặt này nàng lại biến thành tiệp dư. Xem thái độ bây giờ của Hoàng thượng đối với nàng, nàng muốn trở lại vị Cửu tần thật sự là khó hơn lên trời.

Khương Mạn nghe nói Tô Sung viện và Bạch Tài nhân tìm Vĩnh An đế phân xử nhưng chẳng ai được lợi lộc gì thì chỉ nhàn nhạt cười. Nghĩ đến lần này hai người có thể yên tĩnh một khoảng thời gian, mặc dù hai người cũng không thực sự tạo bất kỳ phiền toái nào cho nàng, nhưng hai người cả ngày ở trước mặt nàng lải nhải cũng khiến người khác rất chán ghét.

Liễm Thu nhớ lại lúc trước Tô Sung viện còn muốn nuôi Nhị Hoàng tử, sau khi nghe Tô Sung viện bị hàng vị, bĩu môi nói: "Hừ, lúc đấy nàng còn muốn nuôi nấng Nhị Hoàng tử, bây giờ lại thành Tô Tiệp dư, về sau cũng đừng mơ mộng đến chuyện này nữa."

"Hoàng thượng hẳn là tin lời Bạch Tài nhân nói Tô Sung viện đẩy nàng sao?" Vãn Đông lại chú ý đến điểm khác.

Khương Mạn gật đầu, nếu không Vĩnh An đế cũng sẽ không chỉ cấm túc Bạch Tài nhân nhưng lại hàng vị Tô Sung viện. À, không đúng, bây giờ là Tô Tiệp dư rồi.

"Nếu chủ tử có thể được tấn vị thêm lần nữa thì sẽ thành tiệp dư, giống với nàng ta." Liễm Thu nói.