Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 11: Vô sỉ



"Gì.... gì cơ?"

Ta là nghe nhầm đúng chứ? Sao trông mặt Lục Trấn nghiêm túc thế kia?

Khoan đã, hắn còn vừa gọi ta là "Tịch Tịch"? Ta ngu người luôn rồi. Thế mà Lục Trấn còn nén cười nhìn ta.

Ta hít thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, lấy hết dũng khí hỏi: "Tịch Tịch, là cái tên ngươi có thể tuỳ tiện gọi sao?"

Lục Trấn nhướn mày, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Ta có thể gọi, những kẻ khác, tuyệt đối không thể!"

Ta choáng! Hắn sao có thể vô sỉ đến vậy?

"Ngươi........"

"Tịch Tịch nàng là muốn gả cho tên Hoàng đế kia? Nên không thích ta sao?"

Lục Trấn sáp vào lòng ta, cái mặt vô sỉ của hắn úp vào ngực ta. Khoé môi ta giật giật, ta muốn sát sinh rồi!

Ta đập một phát vào lưng hắn, gằn từng tiếng một: "NGƯƠI - CÚT - RA - CHO - TA!!!!"

Lục Trấn vội lùi xa khỏi ta, ho sặc sụa. Hắn ốm xong dây thần kinh nào của hắn bị chập thế nhỉ?! Ta lườm hắn, bất mãn ra mặt.

Lục Trấn tỏ vẻ đáng thương. Tên này cũng thiên biến vạn hoá quá rồi đấy.

"Vậy Lục Trấn này....", ta rụt rè gọi.

Lục Trấn thấy ta gọi vậy, vẻ mặt hắn mừng rỡ như chó sắp được ăn xương vậy, hắn thẹn thùng đáp lại ta: "Ơi?"

Ta rùng mình, tên này diễn trò đến vậy mà không thấy kinh tởm sao?

"Cái đó......"

"Ừ?"

"Ngươi......."

Lục Trấn khoanh tay trước ngực, là ngực của hắn đấy nhé, nở nụ cười phiêu bạt đầy gió xuân.

"Tịch Tịch, làm người phải ngay thẳng dứt khoát, nàng có gì mau nói đi thôi".

"Được....... được........ Vậy ta nói......."

"Ừ?"

"Ta muốn hỏi........ tiết tháo của ngươi đâu rồi? Ngươi vô liêm sỉ đến vậy rồi ư?...."

Hắn không vội trả lời mà chỉ nhìn ta đầy sủng nịnh, ta sợ lắm rồi đấy! Ta cũng nhìn lại Lục Trấn, toàn thân run lên. Ta cảm thấy, dù sao tên này cũng có phần khó dây vào.

Ta bước xuống giường, xỏ chân vào giày. Bầu không khí mờ ám này cũng đáng sợ quá, phải mau chuồn thôi. [Lạc đại nhân đây là sợ người ta sẽ ăn Ngài sao?:))) ]

Cô nam quả nữ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?!

"Tịch Tịch này!"

"Hả?", ta quay người lại nhìn Lục Trấn.

Khoảnh khắc đó, hắn ôm trọn ta vào lòng. Tay siết chặt eo ta. Ta sững người. Vận động khí tức trong cơ thể. Nếu hắn dám phi lễ, ta sẽ tiễn hắn đi uống trà với lão Diêm Vương luôn.

Lục Trấn chỉ ôm ta, không nói gì cả, ta chẳng biết bao lâu đã trôi qua rồi.

"Lục Trấn!", ta ngước lên nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, chờ đợi ta nói tiếp.

"Ngươi là đang âm mưu gì đây?"

Lục Trấn nhìn ta, ta không biết trong ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu phức tạp nữa. Nhưng mắt của hắn rất đẹp, vừa to vừa sáng, vô cùng long lanh, vô cùng sinh động.

"Tịch Tịch này!"

Ta giật mình, "Gì...... gì cơ?"

"Vừa nãy nàng hỏi ta tiết tháo của ta đâu rồi, giờ ta trả lời cho nàng...."

Mặt của hắn ngày càng sát tới ta.

"Tiết tháo của ta......... tặng hết cho nàng rồi."

Dứt lời, mắt ta tối sầm lại, môi bị một thứ mềm mại nào đấy đặt lên. Hắn nhẹ tách cánh môi ta ra, lưỡi của hắn len lỏi trong khoang miệng ta như tìm, như kiếm. Ta nổi giận rồi đấy! Cái tên vô sỉ này là đang cắn ta sao?!

Khốn khiếp! Hơn 200 năm rồi chưa có một kẻ nào dám cắn ta! Ta tụ khí, đánh một chưởng vào người Lục Trấn, hắn không đành lòng nhưng lập tức liền buông ta ra!

Lục Trấn giận dữ trừng mắt nhìn ta.

"Nàng có bệnh sao?"

"Ta thì có bệnh gì chứ? Ngươi có bệnh mới đúng, cả nhà ngươi đều có bệnh! Khốn khiếp, sao ngươi dám cắn ta!"

"Cắn gì chứ, nàng đần vừa thôi! Đấy là HÔN MÔI!!! HÔN MÔI đấy!!! Ngốc chết đi được!"

"Ngươi...... Ngươi vô sỉ mặt dày!!!"

Dứt lời, ta liền bỏ chạy mất. Cổ nhân nói đúng, đánh không lại thì phải chạy. Ai mà biết địch nhân kia lại muốn làm gì ta chứ. Nghĩ tới đã thấy rợn hết cả người rồi!