Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 17: Trốn thoát



"Tịch Tịch, đã ba ngày rồi, nàng mau tỉnh dậy đi! Chúng ta còn phải cử hành hôn lễ, chúng ta còn phải đi tới thiên trường địa cửu nữa."

"Tịch Tịch, là trẫm không tốt, không bảo vệ nàng an toàn nhất."

Long Bách Xuyên này thật buồn cười! Kiếp trước hắn hại ta thê thảm đến vậy, kiếp này lại cứ cưỡng ép ta lấy hắn. Ai muốn tới thiên trường địa cửu thì cứ mặc sức mà đi đi, riêng ta lại không có muốn a~

Ta chầm chậm mở mắt, nhất định ta phải đâm hắn mấy nhát rồi bỏ trốn thôi. Kiếp trước cha mẹ ta có chôn một túi vàng ở ngoại thành ta vẫn chưa dùng đến, lần này thì hay rồi, cầm túi vàng đó ngao du sơn thuỷ cũng tốt.

"Bệ hạ......", ta khẽ gọi.

"Nàng tỉnh rồi?........ Nàng thật sự tỉnh rồi?"

"Vâng", ta mỉm cười yếu ớt gật đầu.

"Mai Ngân! Truyền thái y!"

Thái y trực ở ngoài điện hớt hải chạy vào, trán lấm tấm mồ hôi, vị Hoàng Hậu tương lai này 3 ngày chưa tỉnh, cũng là 3 đêm lão ngủ không ngon. Giờ thì tốt rồi, đáy lòng thái y cũng tĩnh lại một chút.

"Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, mạch vị của nương nương hơi yếu, cần tẩm bổ nhiều hơn, chú ý điều dưỡng khí trong cơ thể, âm dương cân bằng, lão thần sẽ kê thêm vài thang thuốc an thần cho nương nương".

"Đi đi"

"Tất cả lui xuống hết đi, ta muốn yên tĩnh với nàng".

"Vâng".

Tất cả người hầu đều lui đi hết, Long Bách Xuyên vẫn ôm chặt lấy ta, cũng không ngờ hắn vẫn sắp xếp cho ta nơi ở cũ. Tốt rồi, tốt rồi! Điện các này ta thông thuộc địa đạo hơn ai hết.

"A Xuyên!", ta khẽ gọi,"Chàng không ngờ ta lại gọi chàng là A Xuyên đúng không?"

Long Bách Xuyên vẻ mặt hoảng hốt, nhìn ta:"Nàng....... nàng...."

"Phải, là ta đây. A Xuyên lẽ nào....", ta khẽ chu môi tỏ vẻ hờn dỗi,"Mới mấy trăm năm qua đi, chàng quên ta rồi sao?"

"Nàng là nữ quỷ đó?", Long Bách Xuyên thất thần, nắm chặt lấy tay ta,"Tịch Tịch, nàng vẫn chưa đi đầu thai sao? Là năm đó trẫm không tốt, trẫm bù đắp cho nàng, bù đắp cho nàng được không?"

"Bù đắp cho ta? Ha, nực cười!"

Ta giáng cho hắn một cái tát,"Ngươi bù đắp cho ta thế nào đây? Con của chúng ta, ngươi bù đắp cho nó thế nào đây?!"

"Tịch Tịch......."

"Đừng có gọi ta như thế! Ta không nghe đâu!"

Long Bách Xuyên ôm chặt ta vào lòng, luôn miệng nói bù đắp cho ta, van nài ta đừng rời xa hắn. Ta lẳng lặng rút con dao găm nhỏ trong ngực áo ra, dùng hết sức đâm mạnh vào ngực hắn.

"Hự!"

"Mai Ngân! Nhanh lên!"

Mai Ngân từ trên nóc nhà đáp xuống, điểm huyệt làm Long Bách Xuyên ngất đi rồi hớt hải chạy ra ngoài:"Không xong rồi, người đâu! Bệ hạ bị thích khách đâm rồi! Người đâu!"

Ta nửa quỳ nửa ngồi trong điện ôm lấy Long Bách Xuyên, lặng lẽ rơi lệ. Chàng đừng trách ta, một đao này, là trả cho con của chúng ta mà thôi.

———————————————————————

"Nương nương! Là chúng thần canh giữ không tốt, để thích khách chạy mất".

"Thoãn tướng quân đừng nên nói vậy, là do thích khách quá nham hiểm thôi, Bệ hạ sao rồi?"

"Hoàng thượng đã qua cơn nguy hiểm, nương nương có muốn đi thăm người không?"

Ta nhẹ mình thi lễ,"Tạ Thoãn tướng quân đã báo tin, có điều giờ y phục bổn cung không được sạch sẽ, sau khi tẩy trần xong sẽ qua sau! Thoãn tướng quân nhất định phải bảo vệ Bệ hạ thật tốt trong lúc bổn cung vắng mặt đấy".

"Mạt tướng tuân mệnh!"

————————————————————————

"Mọi thứ xong hết rồi chứ?", ta vuốt nếp nhăn trên bộ y phục mới, lơ đãng hỏi.

"Thưa nương nương, mọi thứ đã xong hết rồi, thuộc hạ cũng đã đào túi vàng lên, dưới đó còn khá nhiều kho báu".

"Ta biết rồi, khởi hành thôi!"

"Vâng!"

Sau khi tiễn nốt tên ôn thần họ Thoãn đi xong, ta khẽ đá vào chân giường, mật thất ở dưới tấm thảm được mở ra. Mấy trăm năm không dùng rồi mà Mai Ngân vẫn thắp đèn.

Theo lối dưới đó mất nửa canh giờ ta chạy ra ngoại thành. Giờ khắc nào ta còn đặt chân ở đất của Long Bách Xuyên, hắn sẽ không tha cho ta đâu.

Vậy nên ta sẽ trốn đến chỗ của Lục Trấn, mong rằng hắn sẽ quên đi chuyện ta đẩy hắn xuống giếng luân hồi mà cho ta một chỗ tá túc.

————————————————————————

"Mộng Tích Nhược đi đến chỗ Lục sư huynh rồi sao?", Tử Dung khẽ nhấp môi uống trà hỏi.

"Chủ tử, nàng ta đã khởi hành rồi!", con hắc long Tiểu Bạch cung kính cúi đầu.

"Tốt lắm, nhớ đi theo yểm hộ cho ả, bổn cung muốn ả sống đến ngày Lục sư huynh xưng đế, tiếp đó, ta sẽ ghiền ả thành cám!"

" Vâng!"