Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 2: Lục Trấn



Quậy phá nửa ngày trời ở Mạnh Bà Trang, bứt hết bỉ ngạn hoa của Mạnh Bà, cuối cùng ta cũng nhớ ra có việc cần báo cáo Diêm Vương. Dẫm đạp lên biển cát đỏ au như máu ở Hoàng Tuyền, ta khinh công tới Diêm Vương Điện.

Điện Diêm Vương vẫn uy nghiêm như thế. Trước cửa điện có hai tiểu quỷ mặt mày hung tợn đứng canh gác. Hồn phách nào ngang qua đều phải run sợ, quỳ lạy cúi đầu, vậy mà ta chẳng thấy gì, vẫn dửng dưng tiến vào điện.

"Lạc... Lạc đại nhân!". Một tên tiểu quỷ ngăn cản, "Hôm nay.... Hôm nay không quậy phá được đâu! Diêm Vương.... Diêm Vương có.... có khách!"

Hắn cương quyết ngăn ta lại, toàn thân run bần bật lên, bộ dạng như sắp khóc tới nơi vậy.

"Khách thì sao chứ? Minh Phủ ngày nào chẳng có khách, mấy vị đó đều biết ta cả. Hôm nay ta đến là thật sự có việc!" Ta bĩu môi khinh bỉ " Được rồi không nói nữa, Đậu Đậu, đi trước nhé!"

Ta gạt tay hắn ra, hùng dũng tiến vào. Hắn chực rơi lệ khi thấy ta đẩy cửa bước vào trong.

Hôm nay Diêm Vương đúng là lạ thật. Lão trông thấy ta bước vào liền trợn tròn mắt, ra hiệu bắt ta thi lễ. Ta cũng tặc lưỡi, thi lễ đàng hoàng với lão. Bên tay phải của ta là một nam tử đang ung dung uống trà. Phải nói thật, mẹ kiếp, trông tên tiểu tử này tuấn tú thật đấy. Da của hắn vừa trắng vừa mịn, ngũ quan lại thanh tú, dáng người cao ráo. Quanh người như có như không hương hoa hồng thanh nhẹ.

Ta khựng người lại, cười lấy lệ với hắn. Hắn cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

"Vị huynh đệ này là quỷ sai mới đến sao? Xin hỏi quý danh là gì nhỉ?"

"Này, Tiểu Tịch...."

"Ta tên Lục Trấn".

Diêm Vương bị chặn họng, lại chưa biết nên xử lý thế nào. Dù sao Lục Trấn đại gia cũng không phải nhân vật tầm thường.

"Ây da, đừng uống trà nữa! Phía Bắc Xuân Tề Quốc đang có chiến tranh, chúng ta nhanh lên thôi".

Ta không biết ý tứ, xông lên cướp ly trà từ tay hắn đặt xuống bàn. Dù sao lão nương ta cũng thực sự gấp. Mặt Diêm Vương trắng bệch, trông cực khó coi. Phán quan ở bên mặt cũng xanh lét. Ta vẫn là không biết cục diện đang nặng nề đến mức nào, dù sao bây giờ công việc mới là quan trọng nhất, ta liền kéo tay tên Lục Trấn kia đứng dậy. Hắn nhướn mày nhìn chằm chằm vào bàn tay thối đang lôi kéo hắn, như thể tay ta dơ bẩn lắm vậy.

"Này, Tiểu Tịch...." Diêm Vương vẫn thều thào gọi ta.

"Lão quỷ, có việc gì để sau đi, ta bận lắm!" Ta khoát tay với lão, dứt lời liền cùng với Lục Trấn biến mất.

Thật sự, sắc mặt của Diêm Vương cùng Phán quan không thể dùng hai từ "khó coi" để miêu tả nữa rồi.