Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 21: Gian khổ ập tới! (P4)



Lưỡi kiếm của Lục Trấn xoay nhanh như gió, ta không bắt kịp thân ảnh của hắn, chỉ nhìn thấy Lục Trấn cùng Phác Chí Mẫn càng đánh càng xa.

Bốn phía xung quanh đều là xác chết đạp đổ nhà mà ùa ra, ko có cái xác nào là nguyên vẹn. Cái thì lòi một con mắt, cái thì bị mất cả mảng thịt, cái thì chỉ còn đầu thịt mình xương. Bọn chúng phát ra âm thanh ề à ko rõ. Mùi hôi thối bốc lên kết hợp với hơi ẩm sau cơn mưa khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Chỉ còn mỗi người sống là ta nơi đây, cho nên ta liền trở thành mục tiêu để bọn xác sống công kích.

"Đồ ngu! Đừng có động vào nàng ấy!"

Cảm nhận đc nguy hiểm, Phác Chí Mẫn quay ra nhìn đám xác sống quát to. Nhân lúc hắn ko phòng bị liền bị Lục Trấn đâm cho một nhát.

Khinh thường ta sao? Dù bị khoá pháp lực, ta vẫn còn một thân võ công đấy nhé. Tức thì ta đạp đổ bàn cúng, nắm chặt thanh kiếm nhằm mở một con đường sống cho bản thân. Lúc này đây ta thật hoài niệm pháp thuật, có nó làm chuyện gì cũng dễ dàng.

Ko biết đám xác sống này bị ai tiêm máu gà, ta càng giết chúng càng hăng máu. Lớp này đổ lớp sau lại tiếp tục lên. Mấy ngày liền ko có vận động, rất nhanh ta liền mệt chết mẹ. Vừa đánh vừa thở hồng hộc.

"Chủ tử!"

Ta nhìn thấy Mai Ngân lo lắng lao đến, lòng ta mừng vì nàng ko chết, Phác Chí Mẫn chỉ lừa ta. Nhưng giờ khắc sinh tử này ko để ta vui mừng quá lâu, Mai Ngân mở một đường máu cho ta, kéo ta cùng chạy.

"Chủ tử, nhanh lên! Lục Trấn đã bày trận pháp rồi, chúng ta chỉ cần qua đó là đc!"

Ta muốn qua đó lắm, ta cũng muốn đc bình an, nhưng ta ko thể để ngươi như ý nguyện đc, Mai Ngân giả ạ.

Ta hất tay nàng ra, một kiếm bổ não nàng, Mai Ngân giả trợn tròn mắt nhìn ta, biến thành dáng vẻ thật của nó, một con trùng đen ngòm xấu xí to bằng cái thúng nhỏ.

Ta nhận ra Mai Ngân vì mùi hương ko đúng, nàng chưa từng dùng mùi hương mị hoặc như thế, nàng là nữ phó tướng, mang khí khái chính trực dũng mãnh. Hơn nữa, sống trong hoàng cung nửa đời người, Mai Ngân ko thể nào gọi Lục Trấn là Lục Trấn như thế. Ít nhất cũng phải gọi "Vương gia".

Chạy một quãng, ta thấy gốc thiết mộc lan già to lớn sừng sững, liền liều mạng trèo lên. Đám xác sống ko biết leo trèo, liều bu đầy phía dưới vươn tay trực chờ kéo ta xuống. Thiết mộc lan tính dương, khắc tà, ta tạm thời yên tâm sẽ ko có yêu vật gì đến gây phiền phức. Nằm trên cành cao tạm nghỉ, ta lắng tai nghe xung quanh.

Chỉ có thứ gì đó rít lên một tiếng, âm thanh đánh nhau liền dừng hẳn. Phía Tây ngôi làng, trận pháp bừng sáng lên. Ta chưa nắm rõ đc tình hình, ko dám liều mạng nên chỉ dám nắm chặt kiếm, thời thời khắc khắc cảnh giác cao độ, chỉ có thể đảm bảo bản thân sẽ ko chết.

Sau khi ánh sáng bùng lên rồi vụt tắt, đám xác sống liền tan chảy thành đám thịt thối. Nhìn mà buồn nôn, còn vô cùng tanh tưởi. Ta nghe tiếng bước chân khập khiễng từ xa truyền lại, thâm tâm dấy lên một tầng cảnh giác.

Lục Trấn xuyên qua rừng cây ngước lên nhìn thấy ta, ta vẫn nắm chặt chuôi kiếm ko nhúc nhích. Giằng co một lúc, Lục Trấn mở miệng hỏi:" Nàng ko định xuống rồi trở về sao? Giờ ta mới biết nàng là con khỉ đấy, thích trèo như vậy".

Ta hơi chần chừ, ngôn từ như thế xác thật là Lục Trấn, nhưng sao khẳng định đc đây có phải hắn thật hay ko? Hay đó là yêu vật giả trang.

"Hỏi nàng đó, sao ko trả lời? Nếu nàng định nhìn chằm chằm ta thế vậy ta liền về Thành Đô đây, nàng ở đây tự sinh tự diệt đi".

Hắn toan định rời đi. Lúc này ta mới ngập ngừng:"Lục Trấn, kể về lần đầu ta gặp ngươi đi!"

Nếu là yêu vật thì chắc chỉ có thể giả mạo vẻ ngoài, hơn nữa lúc đó ta gặp Lục Trấn ở Minh phủ, sao có thể bắt chước đến mức đấy đc?

Lục Trấn liếc ta:"Làm sao vậy? Nghi ta là yêu vật giả dạng sao?"

Có lẽ là bực mình, Lục Trấn xoay người khập khiễng bước thẳng, ko ngó ta nữa. Ta liền nhảy xuống đất, đâm kiếm lao nhanh tới. Lục Trấn né đi, ta lại xoay một vòng đánh ngược trở về, thành công rạch một đường trên tay hắn. Máu đỏ thấm ra ngoài áo, ta mới thở phào xen lẫn áy náy.

Sắc mặt Lục Trấn đen lại, chắc hẳn ko ngờ ta sẽ ra tay với hắn.

"Lạc Minh Tịch! Lấy oán báo ơn đó hả? Trong người nàng còn một mảnh tàn hồn đó, ko muốn ta giúp nữa có phải ko?!"

"Xin..... Xin lỗi! Ta chỉ muốn chắc chắn thôi, vừa nãy đã gặp yêu vật thật!"

Ta chột dạ lén nhìn hắn, mặt Lục Trấn đầy tức giận, tay ôm cánh tay vừa bị ta cứa.

"Ko thì ta cõng ngươi nhé? Xem ngươi bị thương cũng ko nhẹ, chúng ta nhanh đi tìm đại phu chữa trị cho ngươi đc ko?"

Mắt ta long lanh nhìn hắn, vẻ mặt thành khẩn lấy lòng. Có lẽ do mệt mỏi, Lục Trấn ko muốn so đo với ta nữa. Hắn yếu ớt như bệnh mĩ nhân để mặc ta luồn tay ôm lấy bắp đùi hắn, kiên định cõng hắn về phía trước. Mặt hắn áp lên bờ vai nhỏ của ta.