Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 16: Tướng công của quận chúa



Note: chap 16 chống chỉ định anh em dưới 18 tuổi =)))) à thôi đọc đi rồi biết

Chương 16: Tướng công của quận chúa

Sáng trở mình thức giấc khi bầu trời vẫn còn chưa rạng, tôi mơ màng cảm nhận hơi ấm ngọt ngào bên cạnh. Chợt nhận ra từ nay đã chính thức trở thành quận mã gia, tôi tưởng chừng như mình vẫn còn trong giấc mộng. Nhưng hơi ấm và hơi thở đều đều của Lê Hinh trong lòng như bao phủ trái tim tôi lớp mật ngọt dịu dàng, tôi nhẹ vuốt ve đôi môi cánh đào căng mọng đang mở hé.

“Lúc em ngủ nhìn đỡ bướng bỉnh nhiều đó vợ!” Tôi bật cười, thì thầm cho chính bản thân mình nghe. Đôi lông mày lá liễu cùng hàng mi dài cong cong khẽ nhíu khi bàn tay tôi lướt qua, nàng hơi cựa mình, rồi lại như chú mèo nhỏ rúc sâu vào lòng tôi.

Làn da mềm mại nõn nà cùng những dấu hồng hồng xấu hổ để lại trên cổ và xương quai xanh của nàng khiến bất giác mặt tôi đỏ lựng như trái cà chua chín. Nghĩ đến việc từ nay về sau nàng đã thực sự trở thành người phụ nữ của mình, khóe môi tôi không kiềm được mà khẽ cong lên, vòng tay ôm nàng lại càng thêm dịu dàng.

Không biết đã qua bao lâu, đến lúc đôi mắt trong veo kia cũng chịu lười biếng hé mở, Lê Hinh trong bộ dáng vẫn còn ngái ngủ chăm chú nhìn tôi. Gương mặt nũng nịu có phần như ngốc hài tử, bờ môi xinh xinh vẽ một nụ cười ngây ngô: “Tiếu Trình..."

“Ngươi tỉnh rồi?” Tôi khẽ vuốt tóc Lê Hinh, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên trán nàng, “Ta đang nghĩ chúng ta có nên cùng tắm chung không?”

Lê Hinh chớp chớp hàng mi cong cong, gương mặt từ khó hiểu chuyển sang phiếm hồng. Nàng rúc mặt vào trong chăn, nổi giận vì xấu hổ: “Ngươi… ngươi thực biến thái.”

“Ngươi là nương tử của ta a, mà còn ngại gì nữa. Nào ra đây cho ta coi một chút.”

Tôi thò tay vào trong chăn, âm mưu định nhéo nàng một cái. Ấy vậy mà nữ nhân mới lúc trước còn ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi như một chú mèo nhỏ, bây giờ liền hung dữ cắn vào tay tôi một cái. Tôi kêu la oai oái, bật dậy mà rống lên: “Tha mạng, ta sai rồi Hinh Nhi!!”

“Ngươi được chiều hư người rồi.” Lê Hinh vẫn cắn tay tôi, nàng lúng búng đáp trả tiếng nài nỉ thê thảm của tôi. “Với nữ nhân khác ngươi cũng thế này sao hả?”

Nghĩ đi đâu vậy a~~

“Ngươi tầm bậy, ta trước giờ chỉ dám… ấy với ngươi. Đêm qua ngươi biết rồi mà, nữ nhân đầu tiên của ta chính là ngươi.”

Lê Hinh ‘hừ’ một tiếng, rốt cuộc cũng chịu tha cho bàn tay của tôi. Nàng từ trong chăn lại ngó gương mặt đỏ ửng đầy diễm lệ nhìn tôi mà bướng bỉnh: “Đưa tay đây ta coi, có đau lắm không?”

Tôi méo cả mặt, thế nào mà không đau được a? Nhưng bên ngoài vẫn dũng mãnh lắc đầu, tôi vòng tay ôm lấy Lê Hinh: “Đêm qua ngươi có đau?”

Nàng không đáp lời, nhưng cả cơ thể ấm áp nhích gần lại tôi nhiều hơn. Nép mặt vào ngực tôi, nàng thở nhè nhẹ: “Tiếu Trình, thực sự rất đau. Nhưng là ngươi nên ta rất thích…”

Nhìn gương mặt ửng hồng cùng đôi mắt mơ màng phủ một màn nước mỏng trong suốt, tôi “Ân” một tiếng, bất chấp đối phương xấu hổ đến thế nào, liền cúi xuống nhiệt tình hôn lên hai cánh môi đỏ thắm. Náo loạn dây dưa một hồi trên giường, cuối cùng tôi cũng luyến tiếc mà rời khỏi cơ thể ấm áp của Lê Hinh.

Khi mặt trời đã lên cao, tôi nắm tay nàng đủng đỉnh bước tới khách sảnh. Theo thường lệ, sau khi thành hôn nhất định chúng tôi phải dâng trà cho nhạc phụ, nhạc mẫu. Ấy nhưng Từ Vệ đã bẩm báo, rằng sau khi chúng tôi bái đường thành thân, rất nhanh sau đó Hoàng thượng cùng hai võ tướng liền đem quân trở ra chiến trường. Thấy ánh mắt Lê Hinh khẽ cụp xuống, tôi biết nàng đang vô cùng lo lắng cho cha và huynh trưởng, bất giác trong lòng chua xót, tôi càng thêm siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Lê Hinh là một quận chúa, đứng trên nhiều người nên từ sớm đã vốn hiểu đạo lý dẹp giặc giữ thái bình cho thiên hạ là bổn phận của Vua Tướng. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhi bình thường như bao người mà thôi, làm sao mà không buồn khi những người thân nhất liền vội vã rời đi ngay trong ngày quan trọng nhất cuộc đời.

“Hinh Nhi, vẫn còn có ta ở đây.”

Lời nói của tôi là từ tận đáy lòng, muốn an ủi nàng thêm vài câu, nhưng miệng lưỡi lại như khô đắng. Nàng nhìn tôi, khẽ mỉm cười âu yếm. “Đừng lo lắng, Tiếu Trình cũng là gia đình của ta. Có ngươi bên cạnh là điều tuyệt nhất trong cuộc đời ta.”

“Nương tử, em biết điều đó là được, có ta ở đây, em đừng cảm thấy cô đơn.”

Cơn gió nhè nhẹ khẽ thổi, lay động cánh hoa đào mỏng manh. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống mảnh vườn trước mặt, đem những giọt nước sương còn đọng trên từng ngọn cỏ long lanh như những hạt ngọc bích. Lê Hinh chậm rãi xoay người đến bên một thân cây đào rừng, chắc mới được người trong phủ đi rừng đem về trồng. Nàng chạm nhẹ vào một nụ hoa, ánh mắt nhìn tôi như ngốc hài tử: “Thời gian như vậy mà cũng trôi qua thật nhanh. Mới ngày còn ngồi ở lương đình chuyện trò xa cách, giờ hai ta đã bái đường thành thân. Tiếu Trình, chúng ta thực có duyên.”

Tôi lắc lắc đầu phì cười, toan mở miệng nói “Thật đúng!”, nhưng đằng sau lưng đã nghe thấy tiếng bước chân chạy hấp ta hấp tấp. Chưa kịp nhíu mày, sau lưng đã bị người kia xô đến ‘hự’ một cái, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn.

Mà cái người kia cũng chẳng biết mình vừa phá đám cảnh ngọt ngào của hai vợ chồng tôi, liền đem vai tôi ôm lấy, trợn trừng mắt mà rống lên: “Tiếu Trình, cậu sao rồi a? Tớ đợi cậu suốt một đêm, mất ăn mất ngủ, lo cậu ra chiến trường như một đứa ngu xi, chưa nổ phát súng nào đã chết giữa trận. Thấy chưa, tớ nói rồi, thời ở hiện đại liền xem thật nhiều phim con heo vào, có phải cậu đã được bổ túc một mảng kiến thức vô cùng rộng lớn đêm động phòng hoa chúc…”

Trán tôi phủ đầy vân đen, khóe mắt giần giật nhìn biểu tình khó hiểu trên mặt Lê Hinh. Diễm phúc thay, nàng là quận chúa cổ đại, dù nắm bắt được mấu chốt chính là chúng tôi từ tương lai mà bị ngược trở về quá khứ, nhưng căn bản mấy lời Hạ Vy nói, nàng nghe cũng không hiểu. Tôi liền nổi quạu, trừng mắt mà quát tháo con bạn: “Ăn nói luyên thuyên, mới sáng sớm ngày ra đã nghĩ đi đâu rồi.”

“Mặt trời đã lên cao quá sào a ~~” Hạ Vy có điểm ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời. “Cậu tỉnh giấc muộn vậy, đêm quá chắc thực vất vả đi…”

Lần này thì dù có ngốc cũng hiểu ý con bé này muốn ám chỉ, huống hồ thông minh như bà xã của tôi. Thế nên khi Hạ Vy vừa dứt lời, nàng đã đỏ mặt xoay người rời đi. Hạ Vy lúc này dường như mới phát giác Lê Hinh vẫn còn đứng gần đó, dõng dạc hô lên một tiếng: “A, Lục phu nhân sáng hảo!”

Lê Hinh giật mình, liền xấu hổ gật đầu. Khi lướt qua tôi, nàng không quên huých nhẹ một cái hờn dỗi, rồi đối với Hạ Vy lí nhí chào hỏi: “Dương tỷ cũng vậy…”

“Có phải cậu muốn tớ bóp chết cậu?” Tôi kiềm không được mà sát khí nổi lên, ý định quăng con bé này xuống sông bất chợt hờ hững trôi trong đầu.

“Quận mã gia, tớ cũng vì lo lắng cho cậu thôi.”

“Cậu lấy vợ đi, để tớ cũng được ‘lo lắng’ cho cậu!”

Hạ Vy dường như vô cùng hậm hực khi bị tôi càu cạu mà quặc lại, cô nàng lầm bầm: “Bổn cô nương đây mà có nàng nào thích là cũng liền cưới rồi, khỏi cần cậu nhắc.”

Tôi nhìn bộ dáng cải trang nam tử nho nhã lúc này của con bạn, thực không dám nghĩ đây chính là cô tiểu thư họ Dương xinh đẹp luôn ngúng nguẩy đuôi tóc ngày nào. Thấy tôi nghi hoặc nhìn mình, Hạ Vy liền chép miệng: “Nhìn cái gì? Bỗng dưng tớ cảm thấy việc thích một nữ nhân cũng thực tốt.”

“Này, mới xuyên không chưa được bao lâu, cậu đã bỏ cái tật mê trai rồi ư?”

“Không bỏ nổi. Tớ mê cậu như vậy cơ mà, chả qua cậu là chậu đã có bông, haizzz…”

Thực muốn cắn chết con nhỏ này. Tôi vừa lấy Lê Hinh, nó liền đem tôi nghĩ thành đàn ông luôn rồi.

Chúng tôi đôi co thêm một hồi, sau đó liền chắp tay sau lưng tiến về khách sảnh. Gia nô, kẻ hầu người hạ trong phủ quận mã nhiều không đếm xuể, căn bản tôi chỉ có thể ngờ ngờ được gương mặt những người đã từng ở phủ Vương gia, cho nên khi mấy người họ hành lễ, tôi liền phất ống tay áo mỉm cười cho qua lễ nghi. Hạ Vy nghi hoặc nhìn tôi, sau đó lắc đầu: “Tiếu Trình, cậu dù ngu lịch sử đến đâu, nhưng mấy phép tắc phong kiến đều phải ghi nhớ, để cho họ biết rõ ai là chủ ai là bề tôi. Nếu cứ dễ dãi, sau này có ngày bọn họ làm loạn cả cái phủ Quận mã lên đấy.”

“Dễ nhưng không dãi.” Tôi thong thả đáp, bên cánh mũi đã thoảng qua một mùi hương trà bưởi nhè nhẹ, “Nếu tớ thực sự ngu ngốc, căn bản không thể sống được đến tận giờ phút này để trở thành Quận mã gia.”

Không phải tự tâng bốc, nhưng sự thực đúng là như vậy. Nếu tôi không sống cạnh ông nội từ bé, không giở nhiều mánh khóe và thủ đoạn, có lẽ tôi đã không sống nổi trong cái xã hội phong kiến đầy nguyên tắc như thế này.

Hạ Vy ngớ ra một chút, sau đó liền cười toe toét mà gật đầu. “Cũng phải. Cậu như cái giống ranh từ thuở bé rồi mà.”

Thời tiết tuy sắp sang xuân, và dù có một vài tia nắng hiếm hoi, nhưng căn nguyên thời tiết vẫn còn khá rét. Tôi chun mũi nhấp một ngụm trà, lại liếc mắt nhìn tới Lê Hinh. Nàng cùng Lục lão đầu đang đàm đạo về vấn đề Kinh dịch, tôi nghe một chữ cũng không lọt tai, liền chống cằm mơ màng nhìn ngắm gương mặt đẹp tựa như nguyệt trước mặt.

Có lẽ cảm giác ánh mắt của tôi đang chiếu lên mình đầy chăm chú, gò má Lê Hinh liền ửng hồng. Nàng không thèm nhìn tôi, nhưng bên dưới bàn đã kịp nhấc chân thụi cho tôi một cái. Tôi giật mình ngóc đầu dậy, dọa cho Hạ Vy ngồi kế bên suýt phun đầy trà xuống mặt.

Mà Lục tổ tiên không hề phát giác sự kỳ quặc của chúng tôi, liền hướng tôi mà nói: “Quận mã gia, sau này ngươi đã thực sự trở thành chủ nhân của một cái gia, phải bớt thói lêu lổng ham chơi lại, dành nhiều thời gian đọc sách và chăm lo cho quận chúa. Ngươi xem cái tướng của ngươi lúc này đi, sao giống mấy tên ất ơ đầu đường xó chợ vậy…”

Aish, lại bắt đầu càu nhàu rồi đấy! ---- Tôi không tình nguyện mà ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt trang nghiêm nhìn thẳng nhưng thật ra trong đầu lại vô cùng rỗng tuếch. Thấy biểu cảm cứng ngoắc trên mặt tôi, Lê Hinh không nhịn được mà bật cười. “Tiếu Trình đôi lúc giống như đứa nhỏ ngốc nghếch, nhưng thực ra lại rất hiểu chuyện. Xin Lục lão gia cứ yên tâm.”

“Nội, mới ngày đầu tiên con lấy vợ, sao cứ cằn nhà cằn nhằn thế, nói chuyện khác coi. Cái này vợ con hiểu con mà, cứ lo lắng không đâu… Ái ui!!!”

Còn chưa kịp nói hết câu, người già đối diện đã trừng mắt, chẳng thèm để ý đến thân phận mà đưa tay cốc đầu tôi một cái. Lục Tiếu Hoa sẵng giọng: “Ngươi đó, ta mới nói mấy câu mà đã nhảy vào họng ta rồi. Sau này còn ra cái thể thống gì nữa?”

Này Lục lão đầu kia, mặc dù ông là tổ tiên của tôi, nhưng tôi vẫn là quận mã gia a, trên cả vạn người đó.

“A, ta có việc, ta đi trước đây. Cái phất trần của ta đâu nhỉ…” Dương Hạ Vy từ nhỏ lớn lên bên tôi, thế nên cô nàng cũng sợ ông nội tôi như sợ cọp. Cứ mỗi lần nội tôi đem hai đứa ra giáo huấn một trận, thì cô nàng lại kiếm cớ lủi đi trước. Xuyên không về đây lại bắt gặp một Lục Tiếu Hoa giống y chang nội tôi từ ngoại hình đến tính cách, căn bản họ Dương kia trong thâm tâm vẫn sợ hãi mãnh liệt.

Nói xong liền đứng dậy, rảo bước rời khỏi khách sảnh, lúc đi thi thoảng còn nơm nớp ngó lại nhìn tôi. Tôi chỉ kịp trừng mắt với con bé đó một cái, sau đó lại bày ra tư thế oai phong lẫm liệt của con cháu họ Lục mà nghe cụ tổ dạy dỗ.

Lê Hinh cúi đầu khẽ nhịn cười, tôi biết nàng hiểu, rằng những lời kia đối với tôi đúng chẳng khác gì nước đổ đầu vịt.

Ấy thế mà tôi cũng bị giáo huấn cho đến chừng chập tối mới được tha. Mặc dù phần lớn là tôi đều thả hồn đem mình phiêu du trên áng mây, thế nhưng không tránh khỏi buồn bực. Mười chín hăm mươi tuổi đầu, vẫn bị mắng xơi xơi nguyên ngày. Dù không lọt vào đầu chữ nào, thế nhưng lại tốn thời gian a. Cả ngày nay tôi chỉ có được quanh quẩn bên Lục lão đầu nghe giảng giải về mấy nguyên tắc vững vàng gia thế, mà Lê Hinh thì cũng tránh mặt để không làm phiền ông cháu tôi.

Nhác thấy bóng dáng Mạch Ly, tôi liền hớn ha hớn hở chạy ào đến cạnh khiến nàng ta giật mình, miệng lắp ba lắp bắp: “Quận… quận mã gia, người đã được… được tha sao?”

Cả ngày thi thoảng Từ Vệ cùng Mạch Ly lại lấp ló, thi thoảng đi đi lại lại, len lén nhìn tôi, đề phòng Lục Tiếu Hoa bị tôi làm cho nổi trận lôi đình mà không thương tiếc đem tôi ra bóp chết. Lúc này tôi gật đầu, vội hô lên: “Hinh Nhi đâu rồi, ta nhớ nàng ấy quá a~~”

Thấy tôi bộ dáng như nhi đồng, Mạch Ly bật cười. Nàng chỉ bó củi dưới chân rồi đáp: “Quận mã gia, ta là đang tiêm nước cho quận chúa tắm. Nàng đang đợi ta, nếu trở lại chậm rãi nước sẽ chóng nguội, quận chúa cảm lạnh mất.”

Tôi “A” một tiếng, sau đó chóng đầu rất nhanh chóng mường tượng ra loại hình ảnh nóng bỏng. Ngày trước chưa thành thân, tôi đã hư hỗn mơ về một giấc mơ như vậy, tắm chung với nàng. Tôi ngẩn ngơ đến đỏ cả mặt, lại gãi gãi sống mũi sợ Mạch Ly phát giác. Nàng ta cúi người ôm bó củi nặng nề trên tay, khó nhọc hành lễ: “Nô tỳ đi trước không quận chúa lại đợi lâu.”

“Hẵng dừng lại.” Toan thấy Mạch Ly định đưa lưng rời đi, tôi nhanh chóng hô lên, giành lấy bó củi trên cánh tay nàng, “Cái này cứ để ta làm đi. Nặng như thế này sao ngươi bê nổi.”

“Cái này… Quận mã gia, cứ để nô tỳ. Ngài đâu biết tiêm nước tắm a?”

Thấy Mạch Ly lộ vẻ bối rối khó xử, tôi xốc lại đám củi trên tay, dõng dạc tuyên bố: “Việc con con này mà nam nhân như ta không làm nổi cho nương tử thì ra cái thể thống gì? Ngươi cứ đi cùng bọn Từ Vệ chuẩn bị việc khác, ở đây có ta lo.” Liền sau đó, tôi mang bước chân nhanh chóng hướng về phòng tắm.

Ở thời hiện đại, chỉ cần gạt công tắc một cái, nước nóng đã lập tức có ngay. Thế nhưng thời điểm bối cảnh phong kiến như thế này, có một phòng tắm hết sức xa hoa là đã tốt lắm rồi. Người bên trong tắm trong bồn rộng, thường là thùng gỗ, bên dưới sẽ là lửa cháy liu diu từ bên ngoài nhét củi vào, cũng chẳng khác đun một nồi nước cỡ bự là bao. Thế nhưng người tiêm nước phải cực kỳ cẩn thận, nước phải vừa tầm, không được quá nóng, mà cũng không thể quá lạnh, tùy theo lượng củi đưa vào mà điều chỉnh.

Tôi đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng tí tách của nước ở bên trong mà lòng vô cùng hồi hộp. Phải nói rằng, ban nãy giúp Mạch Ly là việc phụ, còn chính là tôi vẫn muốn tranh thủ dòm lén cảnh xuân phơi phới như lúc nằm mộng kia. Thế nhưng đành gạt bỏ tạp niệm trong đầu, tôi cúi người nhìn ngọn lửa bắt đầu yếu dần trong hốc, sợ Lê Hinh cảm lạnh, liền hẩy vài thanh củi vào trong. Lấy một cái que chọc chọc cho lửa cháy đều, một tay tôi liền quạt phành phạch.

Công nhận việc này cũng tốn sức thật a. Không biết đã qua bao lâu, thấy lửa cháy bùng lên, tôi vội ngừng tay, quẹt những giọt mồ hôi đầm đìa trên cổ.

“Mạch Ly, không cần thêm củi. Ta thấy nóng rồi.”

Bên trong vang lên giọng nói dịu dàng của Lê Hinh, cánh tay cầm thanh củi cùng động tác đang định quăng vào hốc liền khựng lại. Theo phản xạ, tôi lắp bắp hô lên: “Đủ ấm rồi sao Hinh nhi?”

Bên trong đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, cả tiếng quậy nước cũng chẳng thấy. Cho đến khi tôi vừa lọm khọm đứng dậy, nàng lại lần nữa lên tiếng: “Tiếu Trình, là ngươi sao?”

“Nương tử, ta đây!”

“Nãy giờ là ngươi tiêm nước cho ta?”

“Ân…”

Lại yên lặng một hồi, sau đó lại nghe tiếng nước tí tách. Nàng nói: “Vào đây với ta, ngươi cũng vất vả cả hôm nay rồi.”

Trong đầu tôi liền “Koong” một tiếng vỡ òa, dây thần kinh sung sướng liền giật liên hồi, cảm giác không thực tế cho lắm. Nàng đang bảo tôi vào tắm chung, là sự thật hay do tôi đã biến thái đến trình độ hoang tưởng? Cảm thấy không thể tin tưởng vào bản thân, tôi cất giọng nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi kêu ta vào hả?”

“Nếu không muốn thì ngươi cứ đứng ngoài đi!”

“A, ta tới liền!”

Tôi phi thân đến trước cửa phòng tắm, nâng cánh tay run run mà đẩy cửa bước vào. Một cỗ ấm áp cùng hương hoa tinh khiết phả vào mặt, làn khói trắng mờ mờ ảo ảo bủa quanh, chiếc rèm màu trắng ngăn tầm mắt chạm tới bồn tắm lại càng thêm mộng mị. Thoáng thấy dáng lưng mê hoặc của người đang ngồi trong bồn, hai má tôi bất chợt ửng đỏ, giọng cất lên không được mấy tự nhiên: “Hinh Nhi…”

Nàng ngồi quay lưng lại phía tôi, nghe tôi gọi bất giác bả vai khẽ run nhẹ, thế nhưng vẫn nhẹ giọng đáp: “Ngươi cởi đồ ra, vào đây với ta.”

Hai nữ nhi dù sao bình thường cũng không đến mức mắc cỡ thế này. Nhưng đêm qua vừa xảy ra chuyện kia, lẫn trong đầu tôi vẫn là những hình ảnh biến thái từ giấc mơ hôm nào, liền cảm thấy cả thân thể mình cứng ngoắc. Tôi chậm rãi mang đồ chính mình lột xuống, cởi bỏ chiếc áo nịt ngực che chắn cuối cùng, sau đó nâng tấm rèm trắng mà bước vào trong bồn.

Có lẽ biết tôi đã cùng nàng chung một bồn tắm, lưng nàng lại bất giác run nhẹ lên. Tôi mê hoặc nhìn chiếc cổ trắng ngần cùng mái tóc dài đen nhánh nàng vắt lên một bên vai. Dưới những cánh hoa lập lờ trôi cùng làn khói nước mờ ảo, những đường cong quyến rũ lồ lộ trước mặt, tôi thấy cổ họng mình lại khô rang. .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

“Tiếu Trình, sao ngươi lặng yên? Giúp ta xoa lưng…”

Nàng hơi nghiêng mặt, nhưng vẫn không quay lại phía tôi. Thoáng thấy gò má nàng đỏ ửng, tôi biết chính nàng cũng đang xấu hổ lắm. Tôi mỉm cười, tiến tới gần bên nàng mà thì thầm: “Đừng xấu hổ, ta với ngươi đã thành thân mà.”

Tuy biết là như thế, nhưng đôi tai xinh xinh của nàng lại chuyển màu phiếm hồng. Nàng khẽ cúi đầu e thẹn: “Da mặt ngươi thực dày…”

Tôi mỉm cười xấu xa, sau đó nâng khăn, chạm vào làn da mịn màng của nàng. Ở gần như vậy lại có chút mờ ám, đầu óc tôi căn bản không ngừng nảy sinh tà niệm. Cánh tay chạm vào lưng nàng từ lúc nào đã trở thành vuốt ve trìu mến. Cảm giác được từng cái chạm của tôi, làn da mịn màng mong manh liền ửng hồng xấu hổ, hơi thở của nàng ngày một gấp gáp.

Tôi rốt cuộc cũng không kiềm nén nổi, liền vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ xinh xinh, kéo nàng vào sát người. Hành động của tôi khiến cả cơ thể Lê Hinh căng cứng, nàng bất giác nắm lấy bà tay tôi đang đặt trên eo mình.

“Tiếu Trình…”

Giọng nói yếu ớt nhưng lại đầy mị hoặc, tôi nhìn dấu đỏ trên cổ nàng, vết tích đó không ngừng nhắc tôi chuyện xảy ra vào đêm qua. Cả người như nóng lên, tôi cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần. Nàng khẽ ‘Ư’ một tiếng, sau đó siết nhẹ lấy tay tôi. Biết nàng không hề phản kháng, tôi mạnh bạo từ hôn chuyển thành nút lên cổ nàng, mơn trớn trên làn da ửng hồng vì dục vọng gấp gáp.

Tôi xoay người để nàng đối diện với mình. Những đường cong diễm lệ lồ lộ trước mắt, lại được làn nước ấm nóng nhỏ qua khiến cho càng thêm mị hoặc. Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhìn tôi, nàng đưa tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi xuống đôi môi đỏ mọng của chính mình. Lưỡi của nàng vụng về nhưng quấn quít trượt vào, mang theo cảm giác tê dại, mịn màng mà nóng bỏng. Tôi dùng sức hôn lên môi nàng, dường như muốn đem thứ ngọt ngào ấy mà hoàn toàn nuốt xuống. Bàn tay hồ nháo không biết từ lúc nào đã từ trượt từ eo xuống đường cong phía dưới mà xoa nhẹ, cả cơ thể nàng gấp gáp run lên.

Để nàng dựa vào thành bồn tắm, tôi cúi đầu hôn mút mát chiếc cổ trắng ngần, rồi từng chút một chuyển xuống nhẹ cắn vào xương quai xanh mê hoặc. Nàng theo động tác của tôi mà “Ưm” một tiếng, không ngừng đưa bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve da thịt, khiến nhịp thở của tôi càng thêm rối loạn.

Bàn tay tôi lướt qua eo nhỏ, chuyển đến vuốt ve bầu ngực đầy đặn. Nàng cứng người, khẽ bấm nhẹ móng tay vào lưng tôi khi tôi khẽ day nhị hoa hồng nhạt đầy kiều diễm. Cơ thể nàng run rẩy vô lực mặc cho tôi âu yếm, vuốt ve. Tôi cúi đầu vùi tới ngực nàng, ra sức hít lấy hương thơm mê hoặc trên người nàng. Hai cơ thể không ngừng cọ vào nhau, qua làn nước lại càng thêm nóng bỏng.

Tôi hôn lên bờ ngực mềm mại, như một đứa trẻ cắn lấy điểm hồng nhạt đang căng cứng mà nút lấy. Lê Hinh khẽ run rẩy, hơi thở gấp gáp phải xuống vành tai tôi lại càng thêm kích động. Tôi ra lực tách nhẹ đôi chân của nàng, qua làn nước ấm nóng, bàn tay đã chạm đến nơi nhạy cảm nhất mà vuốt ve.

Cảm thấy cơ thể nàng khẽ run lên, thanh âm không kiềm được mà khẽ rên rỉ, đầu tôi như một trận nổ lớn, lập tức ôm cơ thể nàng bế ra khỏi bồn tắm. Đặt nàng xuống nền đá ngọc bích, cái lành lạnh của tiết trời cuối đông chẳng thể làm cho cơ thể chúng tôi bớt nóng bỏng. Tôi ngậm lấy vành tai đỏ ửng của Lê Hinh, tay kia không ngừng vuốt ve nơi ẩm ướt phía dưới của nàng.

Lê Hinh gắt gao ôm lấy tôi, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve sống tôi lưng đẫm nước. Nụ hôn tôi di chuyển xuống môi, xuống cổ, trượt xuống bụng rồi hôn nhẹ nơi giữa đôi chân ngọc ngà. Theo từng động tác của tôi, cả cơ thể Lê Hinh run lên, nàng “Ưm” nhè nhẹ đầy cám rỗ.

Tôi cúi đầu nút lấy nơi ẩm ướt ngọt ngào, hai tay giữ lấy eo tránh cho nàng vặn mình. Tôi chậm rãi khuấy động trêu chọc, nàng không kiềm được mà đưa tay nắm lấy bàn tay tôi. Hương thơm dịu dàng mê hoặc cùng ướt át không ngừng từ nơi ấy, tôi càng thêm kích thích mà khuấy đảo đầu lưỡi, đem những gì tinh tế nhất của nàng nuốt trọn lấy. Hơi thở Lê Hinh gấp gáp, nàng bật khóc nức nở.

Tôi dịu dàng ngẩng đầu nhìn Lê Hinh, thôi không trêu chọc mà chậm rãi hôn xuống cằm nàng. Như hài tử hờn dỗi, nàng giữ lấy cổ tôi, ép môi tôi quấn lấy môi chính mình. Tôi mỉm cười, cùng nàng quấn quít dây dưa trong khoang miệng. Bàn tay tôi tiếp tục ôn nhu vuốt ve nơi ẩm ướt của nàng. Lê Hinh cứng người, nàng lại khẽ run lên khi tay tôi đưa vào nơi thầm kín yếu đuối thăm dò.

Một mực vỗ về trên đôi môi nàng, tôi không ngừng gia tăng lực ra vào của bàn tay phía dưới. Lê Hinh dứt khỏi nụ hôn của tôi, phát ra thanh âm rên rỉ mê muội. Ngón tay ngày càng ướt át, hai cơ thể nóng bỏng không ngừng ma sát lẫn nhau. Chúng tôi tựa như thiêu thân, dù biết ngọn lửa kia đau đớn thế nào, cũng tự nguyện cùng nhau nắm tay lao tới.

Thời điểm cả thân thể Lê Hinh gồng lên đón nhận sự trừu sáp mạnh mẽ, cũng là lúc trên tay tôi cảm nhận những giọt mật ngọt ẩm ướt tràn đầy. Sợi dây kích thích như đứt phựt, tôi run rẩy cảm thân thể nàng tuyệt mĩ. Tôi cúi đầu hôn lên mi mắt nào, nhẹ nhàng từ từ thu tay sợ nàng đau.

Thật lâu thân hình nàng mới thả lỏng, thanh âm cũng chỉ còn vang lên những tiếng thở đều đặn, Lê Hinh mở mắt nhìn tôi chăm chú, hai gò má ửng hồng. Hai cơ thể không một mảnh vải vẫn cứ quấn chặt lấy nhau, tôi lưu luyến hôn nàng thêm lần nữa.

“Tiếu Trình, ngươi… ngươi thực là hư.” Rốt cuộc Lê Hinh cũng rúc mặt vào ngực tôi, thầm thì, “Ta bảo ngươi cùng ta tắm, vậy mà ngươi làm loại chuyện này với ta.”

Tôi mỉm cười, ôm lấy cơ thể vô lực mềm mại của nàng mà an ủi: “Ngoan, ngươi có đau nhiều không?”

Nàng lắc đầu, lại rúc sâu hơn vào trong vòng tay của tôi.

“Kỳ thực ta chỉ muốn cùng ngươi thôi, cứ thấy ngươi như vậy là không nhịn nổi.” Tôi vuốt ve mái tóc dài vẫn ẩm ướt của nàng, thật lòng nói.

“Ta… ta chỉ có hứng với một mình Tiếu Trình thôi. Muốn ngươi chạm vào, muốn được ngươi quan tâm… chỉ mình ngươi thôi.”

Nghe giọng nàng thủ thỉ vang lên trong lòng, trái tim tôi như mềm nhũn. Nâng nhẹ cằm nàng lên, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo, tôi dịu dàng nói: “Cả đời này ta chỉ có mình em thôi. Nương tử, ta yêu em.”

Lê Hinh siết chặt lấy tôi, nàng mỉm cười thật ngọt ngào.

Ai bảo giữa nữ tử không có tình yêu, ai bảo tất cả chỉ là ngộ nhận đồng tính? Nếu thế giới bác bỏ phủ nhận loại tình cảm này, tôi sẽ tự mình viết lên chính cuộc sống và tình yêu của chúng tôi.

Sau một trận náo loạn, tôi liền đối với thân thể Lê Hinh mềm yếu mà nâng niu tắm rửa thật cẩn thận. Mau chóng mặc xiêm y mới cho cả hai, tôi sợ nàng cảm lạnh liền kéo sát nàng vào gần mình hơn.

Chúng tôi dây dưa như vậy cũng quá giờ cơm tối. Lúc bấy giờ, con ‘bạn tốt’ của tôi mới từ đâu lò dò vác cái mặt bí xì xị về. Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của tôi và Lê Hinh, Hạ Vy nhạy cảm mà nghi hoặc lên tiếng: “Bộ hai người vừa làm điều gì hay sao mà mặt mũi kỳ cục thế?”

Lê Hinh giật nảy mình, nàng nấp sau lưng của tôi, tránh ánh mắt dò xét của Hạ Vy. Tôi hắng giọng một cái, lập tức đánh trống lảng: “Cậu đi đâu cả ngày, giờ mới thèm vác cái xác về? Sao không đi luôn đi?”

Nghe tôi hỏi vậy, như sực nhớ ra chuyện gì không vui, cô nàng bước nhanh đến bàn cơm mà tôi vừa bảo người hầu hâm nóng lại, bực bội bốc một cái chân giò lên gặm. Vừa lúng búng nhai vừa hậm hực kể: “Còn cái gì nữa? Hôm nay tớ vừa đi khỏi, ra tới chợ đã gặp cái con bé Lê Hiểu Nguyệt kia…”

Thấy Lê Hinh đằng sau tôi khẽ nhíu mày, Hạ Vy nhanh chóng điều chỉnh lại cách nói chuyện: “Công chúa xuất cung, giả làm thường dân đi quậy phá. Gặp tớ một cái là nhảy mà mồm tớ chặn họng luôn. Cứ thế cả ngày ám tớ không thôi, chẳng làm ăn buôn bán được cái gì!”

Khóe môi tôi giần giật, lại lên mặt giáo huấn con bạn lừa đảo: “Cậu thôi ngay cái trò bói toán lại đi, ở đây đâu thiếu tiền mà lại đi gạt tiền người ta như thế.”

Hạ Vy khịt mũi, sau đó lại phản bác: “Điêu thế, tớ xem bói không lấy tiền. Chẳng qua bỗng dưng trở thành thú vui tao nhã thôi.”

“Hiểu Nguyệt, muội ấy đã trở lại Hoàng cung chưa vậy Dương tỷ tỷ?”

Thấy Lê Hinh có vẻ lo lắng, tôi vỗ vỗ vào tay nàng chấn an. Hạ Vy gật đầu, cầm chén trà tu một hơi rồi kể tiếp: “Công chúa lúc nào cũng chê bai bộ dáng của ta âm dương lẹo cái, ta liền phản bác nói cho nàng ta một trận. Nàng ta ấm ức không làm được gì, liền đem quan binh bắt ta vào Hoàng cung hành hạ ta nguyên một ngày. Ta cũng vừa mới từ đó trở về đây.”

Miệng của tôi gần như há hốc, muốn rơi cả cái lưỡi ra ngoài. Lê Hinh kinh ngạc, nhìn Hạ Vy từ đầu tới chân rồi bất an hỏi: “Muội ấy đã làm gì tỷ sao? Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ tra tấn…”

Hạ Vy xua xua tay: “Không, không có dùng bạo lực. Nhưng bắt ta xuống ao mò cây trâm nàng ta làm rơi xuống không biết từ bao giờ rồi. Nước thì lạnh, ta như muốn đóng băng luôn.”

Tôi liếc nhìn bộ quần áo trên người Hạ Vy, bây giờ mới để ý con bạn không mặc bộ đồ đạo sĩ như lúc rời khỏi nhà, mà thay vào đó là xiêm y cực kỳ gọn gàng bắt mắt. Dù thế nào thì tôi vẫn thấy có điểm kỳ cục giữa hai người này, liền bật cười mà nói: “Nếu công chúa biết cậu là nữ nhân, không biết sẽ đem cậu hành hạ như thế nào nhỉ?”

Cô bạn khinh thường ‘Hừ’ một tiếng, đốp chát lại tôi: “Cậu không tự xem lại bản thân đi. Tớ vì ai mà mới bị con bé đó… à quên công chúa hành hạ như vậy?”

Lê Hinh nhàn nhã cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhã lên tiếng: “Cũng đúng nhỉ Tiếu Trình? Là do ai chứ?”

Tôi nghẹn họng, liền phát hiện ra Lê Hinh đang cố tình ám chỉ tình cảm của công chúa đối với tôi. Liền đem cọng giá trên đĩa cho vào miệng nhai nhai, tôi thở dài một tiếng.

Ai nga, cuộc sống cổ đại tưởng khó mà lại khó không tưởng!

***

Lục Tiếu Hoa ở lại thêm vài hôm, rồi cũng cáo từ trở về quê để trông nom việc nhà cửa. Lần này tuy cụ tổ xuất hiện dự tiệc thành thân của chúng tôi với thân phận không chính thức, thế nhưng trong lòng tôi cũng đã bớt phần nào trống trải vì cảm giác thiếu vắng người thân gia đình. Nhìn theo bóng ông cụ dong dỏng trên lưng ngựa dần rời xa, tôi thở dài một tiếng, trong lòng lưu luyến không thôi.

Lê Hinh hiểu tôi không được vui, liền nắm lấy tay tôi an ủi: “Tiếu Trình, lát nữa cùng ta đi dạo phố nhé.”

Tôi gật đầu, đứng trước cổng phủ quận mã nhìn quanh quất. Dường như cảm thấy gì đó không đúng lắm, tôi liền nghi ngờ hỏi Từ Vệ đứng bên cạnh: “Tay họ Dương kia đi đâu rồi? Sao từ sáng tới giờ ta không thấy bóng dáng của hắn?”

Từ Vệ gãi gãi đầu, thành thành thật thật mà đáp: “Bẩm quận mã gia, sáng sớm có ai đó mang tin tức đến, Dương công tử mới xem thư liền vội vã mang theo lệnh bài phủ quận mã vào cung. Chẳng biết có chuyện gì nữa.”

Thấy tôi kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Lê Hinh liền phất tay cho Từ Vệ và Mạch Ly lui xuống. Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, nàng cất giọng nhẹ nhàng: “Tiếu Trình, ngươi đưa tỷ ấy lệnh bài hay sao?”

Tôi lắc đầu, trong lòng đã dự cảm chẳng lành: “Ta không có. Rõ ràng con nhỏ này nó chôm chỉa đồ của ta.”

Lê Hinh chăm chú quan sát biểu cảm khó coi trên mặt tôi, nàng kiên nhẫn chờ đợi. Rốt cuộc tôi cũng thở dài, nghiêm túc nhìn nàng mà nói ra suy nghĩ: “Hinh Nhi, tin tức có người báo đến, chỉ là dành cho quận mã gia hoặc quận chúa. Nếu như con bé Hạ Vy dám tự ý đọc, tức là sự việc kia nó cũng biết hoặc liên quan đến. Nó vội vã vào cung mà không cho chúng ta biết, chắc chắn muốn nhờ sự giúp đỡ rồi. Có lẽ chúng ta vừa mới thành thân, nên Hạ Vy mới không muốn khiến chúng ta bận lòng những chuyện chẳng hay ho. Lần này nó còn phải cả gan nhờ đến công chúa, có lẽ mọi sự không được thuận lợi rồi.”

Mặc dù chắc chắn trong lòng đã phần nào đoán ra những điều tôi nói, thế nhưng Lê Hinh vẫn nhẹ giọng an ủi: “Đừng quá lo lắng, chúng ta cứ chờ tỷ ấy về rồi hỏi cho ra nhẽ.”

Thời gian chậm rãi trôi, dù cùng Lê Hinh tay trong tay dạo phố, nhưng trong lòng tôi vẫn hoang mang đầy lo lắng. Chậm rãi đứng lại bên một sạp hàng bán bánh nướng thơm phức, tôi không nhịn được mà buộc mình lên tiếng: “Hinh Nhi, hai người họ không hề tới dự hôn lễ của chúng ta.”

Lòng chùng xuống, tôi cúi đầu hoang mang nghĩ tới những chuyện chẳng lành. Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên, nếu không xảy ra việc gì, họ nhất định đã tới buổi thành hôn của chúng tôi. Đến nay vẫn bặt tăm tin tức, có lẽ thực sự đã gặp chuyện không hay.

Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng bởi cảm giác mát lạnh bên má, tôi đưa mắt nhìn người con gái mình yêu nhất trên đời. Nàng dù lo lắng, nhưng gương mặt phúc hậu lại vô cùng lặng yên. Sau khi gả cho tôi, nàng đã ra dáng một người phụ nữ trong nhà, tóc vấn cao dịu dàng, những bộ quần áo trên người đã kín đáo nay lại càng thêm cao quý. Nàng áp đôi bàn tay nhỏ nhắn lên má tôi, âu yếm vuốt ve: “Nhất định sẽ không sao cả mà.”

Bỗng dưng cảm thấy an tâm hơn nhiều sau lời khẳng định của nàng, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên má mình mà siết nhẹ. “Hinh nhi, xin lỗi đã làm ngươi lo lắng.”

“Tướng công, dù có chuyện gì cũng phải luôn mang ta theo bên mình nhé, được không?”

Nghe nàng gọi ‘Tướng công’, trái tim tôi dường như tan chảy trong mật ngọt. Trước toàn tôi hớn hở gọi nàng là ‘Nương tử’, chưa từng nghe qua nàng gọi tôi thân mật. Tôi biết một tiếng gọi như thế cũng đủ giết chết tâm can yếu đuối của bản thân, tôi không kìm được mà gật đầu.

Ngày hôm đó, thật khuya Hạ Vy mới trở lại phủ.

Nhìn thấy tôi và Lê Hinh vẫn ngồi trước bàn trà chờ đợi, cô nàng kinh ngạc hô lên: “Sao hai người còn chưa ngủ?”

Tôi trừng mắt nhìn con bé, lạnh lùng xòe tay ra trước mặt nó: “Đưa đây!”

Hạ Vy chột dạ, liền đặt tấm lệnh bài lên tay tôi, giọng điệu xun xoe như con mèo nhỏ: “Lần đầu tớ thấy cái lệnh bài, liền không xin phép tự ý đem theo chơi một chút. Đừng nổi nóng a~~”

Tôi ném lệnh bài lên mặt bàn, tiếp tục lạnh giọng: “Không phải thứ này. Đưa đây.”

Biết tôi đang thực sự nổi giận, Lê Hinh ngồi bên cạnh liền nhanh chóng cất giọng hòa hoãn: “Dương tỷ, có việc gì cứ việc nói, dù sao cả hai người cũng là bạn bè.”

Nói như vậy cũng đủ để hiểu, Hạ Vy không phải đứa nhỏ ngốc nghếch. Thế nên cô nàng thở dài thườn thượt, móc trong ngực áo một phong thư để xuống mặt bàn. “Biết cậu sẽ đoán ra thì tớ cũng chẳng nhọc công tìm công chúa làm gì nữa. Tiếu Trình, khỏi xem thư. Hôm nay người dân ở trấn Thanh Tri vội vã tìm đến gặp tớ đâm đơn cầu cứu. Hy Chiêu đại nương và Hương Liên muội thực sự gặp chuyện không hay rồi!”

~o0o~

Sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cả đoàn người ngựa trong phủ quận mã đã tiến về phía cổng thành Đông Kinh. Nói là đoàn nhưng thực chất tôi cũng chỉ mang theo vài người hầu thân cận. Tôi cưỡi ngựa ngồi phía trước, còn Hạ Vy ngồi ngoài xe của quận chúa cùng Từ Vệ dong ngựa. Căn bản vì con bé này không biết cưỡi ngựa, ngồi trong xe thì kêu say xe, thế nên một mực bám lấy Từ Vệ ngồi bên cạnh. Tôi thiếu điều chỉ muốn đạp con bé này xuống đường cho nhanh.

Vừa ra tới ngoài thành đã gặp đoàn người ngựa của công chúa chờ sẵn ở đó. Có vẻ dù là nữ tử được nuông chiều, nhưng về giờ giấc đã hẹn nàng ta cũng rất chuẩn xác. Vừa thấy tôi, Lê Hiểu Nguyệt đã trừng mắt với Hạ Vy: “Đồ âm dương lẹo cái, chẳng phải ngươi nói lần này chỉ có ta với ngươi thôi hay sao.”

Hạ Vy đang khốn khổ vì đường xóc lên xóc xuống, chỉ phẩy phẩy tay thều thào: “Ta không biết ta say xe a. Với cả là án mạng, ta sợ mình ta kham không nổi, không thể cứu được hai bà cháu Hy Chiêu, liền cùng xuất môn với quận mã gia và quận chúa.”

Lê Hinh nghe vậy liền vén rèm cửa, gật đầu chào hỏi công chúa: “Muội muội, đừng trách Dương công tử. Vụ án này tương đối khó xử, e rằng chỉ ta với Tiếu Trình liền không thể giải quyết, mới cần đến sự có mặt của muội muội. Thất lễ rồi.”

Nghe Lê Hinh nói vậy, chân mày Lê Hiểu Nguyệt mới dãn ra đôi chút. Nàng ta thở dài, gượng đáp lời: “Cuộc sống của tỷ hiện tại… tốt chứ?”

Khi nói đến chuyện này, ánh mắt nàng ta có lướt qua tôi. Tuy nhiên thực nhanh chóng, tôi không biết loại cảm xúc đau đớn trong ánh mắt Lê Hiểu Nguyệt là thật hay do tôi tự mường tượng ra.

“Cảm ơn muội muội quan tâm, hiện tại rất ổn. Muội đừng quá lo lắng.”

Không khí dần trở nên gượng gạo, tôi cũng rơi vào khó xử. Thật may Từ Vệ ngốc nghếch lên tiếng phá đám rất chuẩn xác: “Chúng ta nên xuất phát thôi, chẳng phải càng sớm càng tốt hay sao?”

Lê Hiểu Nguyệt gật đầu, liền buông rèm xuống. Sau đó tất cả người ngựa gộp chung thành một đoàn quy củ mà tiến về phía trước. Ngựa của tôi cùng đi song song với xe của Lê Hinh, dẫn đầu đoàn người tiến về phía thị trấn nhỏ gần con sông Hoàng Liêu. Tôi dong ngựa đi gần Hạ Vy, cả hai bắt đầu trao đổi tình hình vụ án. Mặc dù sắc mặt của con bé rất khó coi, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời tôi.

“Đây là án mạng nghiêm trọng, thủ phạm đã giết người, lại còn phóng hỏa để hủy xác. Những người trong quán trọ hôm đó đều bị quan chi huyện bắt giữ. Không có chứng cứ, ai cũng đáng nghi.”

Tôi khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: “Sự việc xảy ra tính đến nay đã hơn nửa tháng, quan phủ vẫn bắt người như vậy ư?”

Hạ Vy gật đầu: “Ừ, thi thể tuy được bảo quản nghiêm ngặt dưới hầm lạnh, nhưng từng ấy thời gian cũng sẽ thối rữa phân hủy, rất khó để xác định nguyên nhân cái chết.”

“Ngỗ tác nói nguyên nhân cái chết là gì không?”

“Không, họ không dùng tới ngỗ tác giải phẫu tử thi, liền tự kết luận bị thiêu mà chết.”

Lòng tôi bất lực không thôi. Nếu ngỗ tác làm ăn không tắc trách, thì dến tận bây giờ quan phủ đã không phải nhốt người vô tội.

“Họ đã xác định được tử thi đó là ai chưa?” Tôi trầm giọng hỏi, tránh để cho Lê Hinh trong xe ngựa nghe được những chuyện không hay.

“Trong ngày xảy ra hỏa hoạn, có tới hai người mất tích. Vì thi thể cháy đen, họ không xác định được là đàn ông hay phụ nữ.” Hạ Vy mở lại lá thư kêu oan, nhíu mày đọc những chi tiết vụ vặt trên xe ngựa xóc nảy, “Một người là nữ nhi giúp việc của quán trọ, tên là Mộng Điệp Điệp. Người mất tích kia là đàn ông, tên hắn là Lưu Điên.”

Tôi giật mình, nghi hoặc hỏi lại: “Lưu Điên?”

“Phải! Sở dĩ gọi là Lưu Điên vì ông ta bị điên. Nhưng lại có người nói rằng, cái ngày xác chết kia bị thiêu đốt, họ thấy Lưu Điên đêm tối liều mình nhảy xuống sông Hoàng Liêu, giữa bão bùng sấm chớp. Sau đó mọi người có tìm, nhưng tuyệt nhiên không thấy xác ông ta.”

Đến đây, bỗng dưng Hạ Vy giật mình, kéo lấy tay tôi mà lắp bắp: “Tiếu Trình, ngày ông ta nhảy xuống sông là ngày trăng tròn, rằm tháng Chạp!”

Tôi kinh ngạc mở to mắt, bỗng dưng thầm liên tưởng đến chuyện xuyên không của chính mình.

“Cậu có phải hay không cũng đang nghĩ điều tớ nghĩ?” Hạ Vy trầm ngâm hỏi.

Không gật đầu cũng chẳng phủ nhận, tôi liền giục ngựa tiến về phía trước: “Chưa thể nói được gì cả. Trước ông ta vẫn là nghi phạm, dù mất xác hay đã đi đâu, chúng ta vẫn cần phải phá án đã.”

Nếu Lưu Điên thực sự là hung thủ, ông ta giết người rồi gieo mình xuống sông làm gì? Ăn năn, hối lỗi, hay đơn giản chỉ là muốn kết liễu mạng sống của cả hai? Còn nếu không thì xác ông ta giờ này đang ở đâu, hay căn nguyên ông ta chính là cái xác đã bị thiêu cháy rụi kia? Vậy thời điểm cái xác cháy trước hay thời điểm ông ta gieo mình xuống sông xảy ra trước?

Tất cả vẫn là uẩn khúc lớn. Mạng người vô tội là quan trọng nhất, tôi tin rằng Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên trên đường vào kinh dự lễ thành hôn của chúng tôi đã bị vướng vào vụ án không lời giải này, trở thành một trong những nghi phạm bị bắt giữ.

Tôi thở dài một hơi, xốc lại cái tinh thần đang xẹp lép như một trái bóng.

Thần thám gì a, tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, vừa mới được anh Hoàng ban tặng người đẹp chẳng bao lâu. Thậm chí cái chuyện kia mới được làm qua có hai lần. Thật muốn bức chết tôi mà!

Không biết lần này có ăn may, phá giải vụ án được như những lần trước hay không ---- Tôi thở dài quay lưng nhìn hai cỗ xe ngựa đằng sau. Cái con bé mặt mũi xanh xao kia thì khỏi lo, nhưng trong xe ngựa một người là con gái Tướng quân – cũng là vợ tôi, một là con Vua – người luôn đem tôi ra nói những lời vừa cay nghiệt vừa mến mộ.

Aish, có vẻ phức tạp rồi đây.