Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 19: Một thú nhân lạ lẫm



Nửa tỉnh nửa mê hé mở một con mắt, không thấy rắn bự lột xác trong góc, chỉ có một mớ da rắn lột rách rưới, Tống Hứa giật mình tỉnh dậy, vội vã đi ra ngoài tìm.

Cửa hang thòng xuống một phần đuôi, giúp nàng dễ dàng tìm được vị trí của rắn bự. Hắn lại bò lên tảng đá lớn, nơi đó là vị trí hắn chuyên phơi nắng.

Không hề khoa trương, đại xà đã biến thành một con rắn mới tinh vừa ra lò, hoa văn đỏ sậm trên nền đen sáng bóng như bôi dầu, vừa nhìn đã thấy vô cùng đẹp đẽ, không hề có tì vết, đến nửa người trên trong hình thái bán thú nhân cũng như gốm sứ được đánh bóng, tóc thì khỏe đẹp như mới đi dưỡng ở tiệm về.

Lập lòe tỏa sáng.

Rắn bự nhìn thấy nàng, tựa hồ thân cận hơn bình thường một tí. Hắn trườn tới, nửa người trên rũ xuống, ghé vào trên cửa hang, mũi miệng đều giấu vào cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn xuống nàng.

"Buổi sáng tốt lành, phơi nắng hả?"

Tống Hứa nói nhảm chào hỏi cho hợp lệ, thuận thế duỗi lưng một cái.

Ô Mộc há miệng, nói:

"Tống... Hứa."

Tống Hứa đã từng giới thiệu bản thân cho hắn nghe, còn giới thiệu rất nhiều lần, có thể gọi là tẩy não. Bởi vì không cách nào dịch đúng tên nàng sang văn tự nơi này, Tống Hứa chỉ trực tiếp phiên âm. Hiện giờ Ô Mộc đang bắt chước phát âm để gọi tên nàng.

Bỗng nhiên rắn bự không thích nói chuyện lại gọi tên mình, Tống Hứa một tay che miệng, cảm động như người mẹ già lần đầu nghe đứa con thơ gọi mẹ.

"Trời ạ... Ngươi gọi tên ta!"

Nhìn phản ứng kích động quá mức của nàng, Ô Mộc lại cẩn thận vùi mặt vào cánh tay. Nhưng cùng lúc đó, chóp đuôi rũ xuống lại đung đưa.

Tống Hứa quá cảm động, vui mừng nhìn hắn, giọng nói dịu dàng ngọt ngào:

"Cục cưng, ngươi gọi tên ta, nhưng ta còn chưa biết ngươi tên gì?"

Cục cưng của nàng không trả lời, rụt người về phơi nắng. Tống Hứa cũng không để bụng, vui sướng ăn thức ăn dự trữ, sau đó quét dọn hang động.

Mấy hôm nay rắn bự lột da, góc hẻo lánh hắn thường nằm trở nên bừa bộn, đâu đâu cũng có mảnh rêu xanh ướt nhẹp. Nếu để yên không dọn sẽ có vi khuẩn, mốc meo phân hủy, phải lấy ra thay cái mới.

Tống Hứa cảm thấy mình thay rêu cho rắn bự cũng như mấy con sen khác làm ổ cho sủng vật vậy, vô cùng nhiệt tình. Đương nhiên trước khi quét dọn vệ sinh, nàng phải thu thập mấy mảng da rắn đã.

Trước kia nàng đã tìm kiếm xung quanh, không thấy da của những lần lột xác trước đâu cả, có thể là hắn đã thanh lý rồi. Vì lẽ đó, da của lần lột này chính là kỷ vật hiếm có.

Da rắn mới lột ra vẫn mềm mại, tổng thể có màu trắng, lại hơi ánh vàng, nửa trong suốt.

Dùng làm quần áo thì thành đồ xuyên thấu, sợ là không hợp. Thú nhân có thể dùng da lông của bản thân làm quần áo nên cũng không quá cần thiết. Nhưng da rắn này có thể làm áo mưa, rất phù hợp.

Tống Hứa lại cầm một miếng da rắn không lớn không nhỏ lên, hoạch định một chút. Miếng này có thể dùng làm cửa cho nhà mới của nàng, có hiệu quả như cửa kính thủy tinh vậy, ánh sáng tương đối tốt.

Tống Hứa xem mấy mảnh da rắn này là của mình như một chuyện đương nhiên, gom hết lại để dành sau này dùng. Nàng cũng tốn ba giây để đắn đo xem rắn bự có để bụng không, cuối cùng cảm thấy hắn sẽ không tiếc quần áo cũ.

Ý thức chủ đạo của Tống Hứa là hiện đại, phần ký ức phụ trợ của nguyên thân lại đơn giản, là kiến thức của một 'con sóc nhà quê' nên nàng không biết những bộ phận trên thân của thú nhân khi thay mới như răng và da sẽ không tùy tiện giao phần cũ lại cho người khác, đây là 'vật phẩm tư mật' của bọn họ.

Có thú nhân giao lại cho hài tử hoặc bạn lữ, có thú nhân lại tiêu hủy. Ô Mộc là thuộc vế sau, hắn sẽ tự xử lý da rắn lột của mình.

Bất quá lần này chưa kịp xử lý, đợi đến khi nhớ ra thì phát hiện đã bị Tống Hứa gom đi hết.

Ô Mộc: Nàng rất thích sao?

Hắn chầm chậm suy tư nhìn Tống Hứa cầm da rắn của mình sờ tới sờ lui, phần đuôi vô thức cuốn chặt, xém chút tự thắt nút lại luôn.

Ngày hôm sau mưa dầm, bên ngoài có mưa nhưng không có sét đánh, Tống Hứa vui vẻ khoác áo mưa mới lên người, chuẩn bị ra ngoài thử nghiệm.

Ô Mộc lẳng lặng nhìn nàng khoác da mình chạy vào trong mưa.

Tống Hứa cảm thấy áo mưa mới đơn giản nhưng dùng rất tốt, so với áo nàng vắt óc ra làm từ các loại lá cây còn tốt hơn nhiều.

Bình thường trời mưa nàng liền trốn trong hang đá không muốn đi ra. Làm một động vật nhỏ, cảm giác mưa ướt rất khó chịu. Hiện tại đã có áo mưa rồi, chỉ cần không phải mưa dữ dội thì nàng đều có thể thoải mái ra ngoài.

Mưa bắt đầu từ sau nửa đêm, tí tách tí tách, lúc này rừng rậm như cái rương chứa đầy nước và dưỡng khí. Đạp chân lên rêu xanh cũng có thể ép ra nước, lớp rêu xanh dày hút no nước như cái chăn bông.

Chỗ rễ cây âm u ẩm ướt có thể tìm được rất nhiều nấm, Tống Hứa lớn mật hái về. Gần đây nàng phát hiện một phương pháp để phân loại nấm ăn được và không ăn được.

Chỉ cần mang về bày trước mặt rắn bự làm bộ như muốn cho hắn ăn. Cái nào không ăn được hắn sẽ lấy đuôi đập lên chân nàng, lộ ra dáng vẻ bài xích ghét bỏ. Mà cái có thể ăn thì hắn cũng không muốn ăn luôn, nhưng chỉ quay đầu né tránh rồi thôi, phần đuôi lại ngoan ngoãn không có động tĩnh. Chơi rất vui!

Bất tri bất giác, Tống Hứa càng chạy càng xa, ra khỏi phạm vi hoạt động thường ngày.

Bình thường phạm vi hoạt động của nàng lấy hang đá làm trung tâm, khuếch tán về hướng đầm nước và dòng sông. Nhưng hôm nay nàng đi về hướng mà ngày đó bị sư tử đuổi đến hoảng hốt chạy bừa.

Đang định trở về, Tống Hứa thấy được một hình bóng thấp thoáng trong rừng cây, ngửi được một mùi hương xa lạ. Trong nháy mắt, Tống Hứa biết được mùi đó là của một thú nhân lạ lẫm.

Đối với thú nhân mà nói, mùi của thú nhân đồng loại và thú phổ thông là hoàn toàn khác biệt, trời sinh bất kỳ thú nhân nào cũng có cảm giác này.