Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài)

Chương 36



Người đàn ông ngắm bức tranh hoàn mỹ trước mặt, bỗng trái tim băng giá của anh bị lỡ một nhịp. anh đưa tay ra ngắt một nhánh hoa rừng, bước xuống bờ sông, anh đứng ở phía sau cô gái. Lam Lam đang đong đưa cánh tay tạo sóng nước, cô có cảm giác như có ai đó đang ở sau lưng mình.

Lam Lam nhìn qoay lại sau lưng, một người đàn ông cao gần mét chín, đẹp trai tuấn tú phi phàm, cầm một nhánh hoa rừng đang đứng ở sau lưng cô. Lam Lam với đôi mắt ngây thơ xinh đẹp mở tròn xoe nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình. cô đứng lên bàn chân không may bị trượt ngã, người đàn ông đang đứng ở phía sau nhanh tay đỡ lấy cô.

Cú ngã đã làm cho cô nằm gọn trong vòng tay anh, trái tim non nớt thơ ngây của cô như đang nhảy nhót vì phải đối diện với một người đàn ông anh tuấn siêu đẹp trai như thế này. người đàn ông môi cong lên nở một nụ cười.

"Xin lỗi! có phải tôi đã làm cho em giật mình!"

Lam Lam e lệ hai má ửng hồng, vì quá xấu hổ cô đẩy mạnh tay người đàn ông đang ôm ngang hông mình ra, cô bước lên bờ chạy về nhà. người đàn ông nhìn theo bóng dáng của người con gái, nhánh hoa rừng trên tay chưa kịp tặng cho cô, thì cô đã chạy mất.

Anh đi theo hướng người con gái bỏ chạy, được khoảng gần 50m thì nhìn thấy một ngôi nhà cấp bốn. vậy đây là nhà của cô ấy sao. môi mỏng cong lên nở một nụ cười, rồi quay lưng bỏ đi.

Từ khi trở về Nam Hoá như một thói quen, chiều nào Lam Lam cũng ra bờ sông ngắm cảnh. từ ngày người đàn ông nhìn thấy cô gái xinh đẹp và đáng yêu ở bên bờ sông, anh ta chiều đến cũng ra bờ sông để có thể được gặp cô gái. anh đưa tay hái một nhánh hoa rừng đi đến gần cô gái đang ngồi trên phiến đá.

"Cô gái! em có thể nhận nhánh hoa rừng này của tôi không?"

Đôi mắt ngây thơ xinh đẹp e lệ, ngước lên nhìn người đàn ông.

"Anh nhà ở gần đây à?"

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn cô " Có thể sẽ là như thế!"

Ánh mắt ngây thơ của cô không hiểu lời của anh nói ý nghĩa là gì. đôi mắt ngây thơ mở tròn xoe nhìn anh không hiểu.

"Là như thế nào? tôi không hiểu "

Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà lại hỏi điều mà anh đang muốn biết. " Vậy nhà em ở bên kia à "

"Dạ! sao anh biết?"

"Tại tôi thấy bên kia có một ngôi nhà! mà hôm qua tôi thấy em đi về hướng đó!"

"Vậy nhà anh ở cách đây xa không?"

"Cũng không xa lắm! mà tên em là gì?"

"Tên Lam Lam!"

"Tên em rất đẹp "

"Thế còn anh?"

"Tôi ấy à! tôi là Khắc Minh! tôi là người Đài Bắc!"

Nghe người đàn ông nói là ở tận Đài Bắc sao mà xa quá vậy, Lam Lam rũ mắt xuống, không còn hứng thú nói chuyện với người đàn ông đẹp trai ở trước mặt này nữa, cô hỏi anh.

"Ở Đài Bắc sao? vậy anh đến nơi này làm gì?"

"Vì công việc!"

Cô nghe anh nói vậy cũng chỉ gật đầu, rồi đứng lên bỏ đi về nhà. cô có cảm giác người đàn ông này có tình cảm với cô, nhưng anh ta ở quá xa, cô không muốn xa cha mẹ mình, mặc dù lúc mới đầu cô cũng có chút say nắng bởi nét đẹp đầy nam tính của anh ta.

Chưa nói chuyện được mấy câu, cô đã bỏ đi làm cho anh cảm giác bị hụt hẫng mất mát. cái cảm giác khó chịu này hình như từ khi có anh ở cuộc đời này, thì đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được. đã có biết bao nhiêu cô gái, muốn có được cơ hội để tiếp xúc với anh, và có biết bao nhiêu cô muốn có được cơ hội để bò lên giường của anh. vậy mà ngày hôm nay, anh lại nhục nhã bị cô ấy lạnh nhạt hờ hững trước sự nhiệt tình của anh như vậy. nhưng anh đâu có dễ dàng chịu thua cuộc như thế.

Anh đứng nhìn theo bóng lưng khuất xa của cô. rồi cũng quay lưng đi về, đi đến chiếc xe Bentley đang chờ đợi anh ở bên đường. trợ lý của anh nhìn thấy anh đã quay trở lại, vội xuống xe

"Tổng tài! sao ngài trở lại sớm vậy?"

Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trợ lý.

"Cậu hãy điều tra rõ về cô gái tên Lam Lam cho tôi "

"Dạ vâng tôi đã nghe rõ thưa ngài!"

Người trợ lý mở cửa xe, anh cúi người xuống ngồi vào ghế. trên đường đi anh vẫn lạnh lùng không nói lấy nửa tiếng. xe chạy không bao lâu thì đã đến khách sạn nhỏ ở thị trấn Nam Hoá. anh nhìn lại trợ lý của mình.

"Cậu hãy đi điều tra về cô ấy cho tôi, sáng mai tôi muốn biết được kết quả!"

"Dạ vâng thưa ngài!"

Tuân lệnh của anh người trợ lý, nhanh chóng đi điều tra về lai lịch của cô gái. bảy giờ sáng ngày hôm sau, anh đang ngồi ăn sáng rất nhàn nhã. người trợ lý đi đến bên cạnh khẽ lên tiếng.

"Tổng tài! tôi đã điều tra về thông tin của cô ấy rồi ạ!"

Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn người trợ lý chỉ nói có một từ.

"Nói "

"Dạ cô gái ấy tên đầy đủ là Thiều Lam Lam. năm nay 25 tuổi, là con gái nuôi của ông bà Thiều. cô ấy thi đậu thủ khoa trường đại học kinh tế Đài Trung, và lấy bằng loại giỏi. hồi năm ngoái cô ấy làm trợ lý cho tổng giám đốc Đỉnh Phong. nhưng cô ấy mắc bệnh đã bị bất tỉnh, khi tỉnh lại thì cô ấy đã quên đi ký ức trong sáu năm. bởi vậy nên cha mẹ cô ấy đã đưa cô ấy về quê, bây giờ tâm hồn của cô ấy chỉ như một thiếu nữ mới lớn."

"Là như vậy sao? vậy trong sáu năm đó cô ấy đã yêu ai chưa?"

"Dạ nghe nói là có rất nhiều người thương thầm nhớ trộm cô ấy. và tổng giám đốc Đỉnh Phong là người dành trọn trái tim cho cô ấy, nhưng cô ấy chỉ coi anh ta như một người đàn anh mà đối đãi thôi. nói chung là hình như vẫn chưa yêu ai!"

"Cậu làm tốt lắm!"

Khi nghe được báo cáo từ người trợ lý, người đàn ông có vẻ rất hài lòng, đôi mắt thâm thúy khó lường, môi cong lên nở một nụ cười. chiều lại anh tiếp tục đến bên bờ sông, cô gái xinh đẹp kia vẫn như mọi khi, ngồi trên phiến đá đong đưa cánh tay tạo sóng nước.

Người đàn ông ngày hôm nay không hái hoa rừng, cũng không bước xuống bờ sông, anh ngồi ở trên bờ ngắm dòng sông, ngắm nàng thiếu nữ đang thả hồn theo dòng nước. Hoàng hôn đã khuất sau lưng núi, cô đứng lên để trở về nhà. Lam Lam giật mình khi thấy anh đang ngồi ở trên bờ. cô ngượng ngùng ấp úng nhìn anh.

"Tại sao anh lại ngồi đây?"

"Tôi muốn nhìn thấy em nên tôi đến đây "

Câu trả lời của anh khiến hai má cô ửng hồng. "Tôi chỉ là con gái nhà nghèo, không xứng với anh đâu, từ nay anh đừng đến đây nữa!"

"Trong chuyện tình cảm không có hai chữ giàu nghèo!"

"Nhưng "

"Em đừng có từ chối tôi thẳng thắn như vậy có được không?"

"Anh ở tận Đài Bắc! tôi không muốn xa cha mẹ tôi. từ nay anh đừng đến tìm tôi nữa!"

"Nếu như em không thể rời cha mẹ mình, thì có thể đưa cha mẹ em lên Đài Bắc sống mà!"

"Nhà tôi nghèo! không có tiền để mà chuyển cả nhà đến Đài Bắc đâu. anh đừng đến đây làm viền tôi thêm nữa!"