Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài)

Chương 45



Lam Lam thẫn thờ, vậy mà cô cứ nghĩ gia đình của cô đã quên cô rồi. đã hơn hai mươi năm trôi qua, cha mẹ cô vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Tin Phong đặt tay lên vai cô như tiếp thêm động lực cho cô bước tiếp.

"Lam Lam! để anh đưa em về nhà họ Trịnh. "

Ông bà Thiều nhìn con gái. " để cho Tin Phong đưa con về, bây giờ cha mẹ không có mặt mũi nào đến gặp cha mẹ con. cha mẹ đã để cho con phải hi sinh quá nhiều cho nhà họ Thiều rồi. cha mẹ sẽ đến tạ lỗi với cha mẹ con sau."

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má của Lam Lam. "cha mẹ đừng nói như vậy! chúng ta là một gia đình hi sinh vì gia đình của mình là một lẽ tất nhiên thôi."

Nói xong Tin Phong đưa Lam Lam về nhà họ Trịnh. hôm nay là chủ nhật bởi vậy Kỳ Văn và Khắc Minh rủ nhau đến nhà Lam Phong họp mặt. hàng năm cứ đến ngày sinh nhật của Lam Nhã, là cả nhà họ Trịnh lại làm lễ cầu bình an cho cô con gái út của họ. họ cầu mong cho con gái của họ ở một phương trời nào đó được bình an.

Vì hôm cầu bình an cho Lam Nhã hai người bọn họ không đến được, hôm nay chủ nhật họ mới có thời gian đến Trịnh gia. Tin Phong và Lam Lam đi đến chiếc xe Mercedes đang chờ mình. chiếc điện thoại cô cầm trên tay bỗng dưng rơi xuống đất mà cô cũng không biết. đến cổng Trịnh gia, đây là một tòa biệt thự xa hoa tráng lệ ở vùng ngoại ô khu Nội Hồ - Đài Bắc. tài xế xuống xe mở cửa cho Tin Phong, rồi chạy qua bên kia mở cửa cho Lam Lam bước xuống. xuống xe cô đứng rất lâu nhìn ngắm tòa biệt thự tráng lệ này thật kỹ.

Cô bước sang đưa tay lên bấm vào chuông cửa. được một lúc sau có một người giúp việc ra. cô giúp việc đứng ở bên trong cánh cổng lớn hỏi.

"Thưa tiểu thư! tiểu thư cần gặp ai ạ?"

"Cô vào thông báo với lão gia! tiểu thư Lam Nhã đã trở về!"

Cô giúp việc nghe vậy thì mở mắt tròn xoe, hú hồn chạy băng băng vào nhà. cô chạy vội vào đến nhà miệng thì kêu ầm ĩ.

"Lão gia.. lão gia...cố lão phu nhân...! nhanh lên nhanh lên..!.. "

Tiếng kêu ầm ĩ và cuống quýt của cô giúp việc khiến ông Trịnh Kiên nhíu mày.

"Tiểu Ninh có chuyện gì mà cháu kêu ầm ĩ như vậy!"

"Tiểu... tiểu... tiểu...!"

"Tiểu gì?"

"Tiểu.. tiểu thư.. tiểu thư Lam Nhã đã trở về "

"Tiểu thư đã trở về sao?"

Nghe tin Lam Nhã đã trở về cả nhà lớn nhỏ chạy vội ra cổng. trước mắt họ là một cô gái vô cùng xinh đẹp. làn da trắng nõn, mày phượng, đôi mắt bồ câu với hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng, đôi môi anh đào đẹp đến mê đắm lòng người. Lam Lam mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, được thiết kế rất kín đáo, đuôi váy dài qua gối, cặp dò dài và trắng mịn, chân đi một đôi hài màu trắng. mái tóc dài quá mông đen huyền óng ả, với chiều cao 1,72m, cô sở hữu chuẩn số đo vàng.

Lam Lam đẹp tựa như một nàng tiên nữ bước từ trong truyện cổ tích ra chốn nhân gian. đứng bên cạnh cô là một người đàn ông anh tuấn vi phàm. bà cố Trịnh cùng với cả nhà há tròn miệng kinh ngạc. đây chẳng phải là Lam Lam cô gái đã nhảy từ trên độ cao gần ba mươi mét xuống sông Đạm Thủy cứu sống năm đứa trẻ đó sao.

Nhưng người nhìn thấy cô trái tim bị náo loạn nhất lại là Khắc Minh. cô bị mất tích đã gần năm rưỡi, nay lại xuất hiện bên cạnh một người đàn ông anh tuấn vi phàm thế kia. anh thấy hơi khó thở nên đưa tay lên ôm lấy ngực để lấy lại bình tĩnh. đây đang là ở nhà họ Trịnh, và cô chính là Lam Nhã, em gái của Lam Phong. mình phải bình tĩnh trở lại để mọi chuyện sẽ giải quyết sau, không thể nôn nóng được.

Cánh cổng sắt lớn được mở ra bà cố Trịnh bước vội sang cầm lấy tay cô lên. bà nhìn chiếc chuông bạc nhỏ được đeo trên sợi dây chuyền bạc quấn trên tay của cô. đúng rồi là cháu của bà rồi, bà ôm lấy cô và khóc nức nở.

"Lam Nhã cháu yêu của nội! đúng là Lam Nhã của nội rồi hu hu.."

Ông Trịnh Kiên và bà Ngọc Niên cũng nhào vào ôm chặt lấy hai bà cháu. những giọt nước mắt đoàn viên lăn dài trên mắt của mỗi người. sau 22 năm xa cách bây giờ cô lại trở về đúng với thân vận của mình. thiên kim tiểu thư Trịnh Lam Nhã. với niềm vui khôn xiết cả nhà ôm chặt lấy nhau không muốn rời. ông Trịnh Kiên nhìn sang bên cạnh người đàn ông vi phàm này là ai sao nhìn thật là qoen.

"Con gái còn vị này là.. "

"Thưa cha! đây là sư huynh của con Lã Tin Phong là tổng giám đốc của tập đoàn Đỉnh Phong và cũng là ông chủ của ngân hàng Á Đông Thịnh Vượng đó ạ!"

"Chào cậu! thật đúng là tuổi trẻ tài cao! không ngờ mới ở tuổi này cậu đã phải gánh vác một sản nghiệp khổng lồ như vậy. tại vì cậu ít xuất hiện trên truyền thông bởi vậy tôi nhận không ra!"

"Chào cả nhà!"

Kỳ Văn bước lên chào Tin Phong. "chào tổng giám đốc Tin Phong chúng ta lại gặp nhau rồi."

Vì Tin Phong và Kỳ Văn là đối tác làm ăn lại gặp nhau ở ngày đoàn viên của Trịnh gia. nên giữa hai người lại thân thêm một chút. Tin Phong đưa tay ra bắt tay chào hỏi với Kỳ Văn hai người còn ôm nhau một cái thật chặt, khiến cho cả nhà bất ngờ. Lam Phong nhíu mày nhìn Kỳ Văn.

"Hai người quen biết nhau sao?"

"Á Đông Thịnh Vượng là nhà đầu tư cho dự án Trung tâm thương mại Hoàng Long đang khởi công!"

Lam Phong há tròn miệng "Ồ.!."

Lam Lam vừa nhìn sang bên cạnh Kỳ Văn thì bắt gặp ánh mắt yêu thương của Khắc Minh đang nhìn cô. cô giật mình tại sao người đàn ông này lại ở đây, không lẽ anh ta có qoan hệ thân thiết với nhà cô hay sao. cô không giám nhìn vào đôi mắt đầy nhung nhớ của người đàn ông kia nữa, mà phải lãng tránh nhìn qua bên mẹ của mình.

Khắc Minh gặp phải ánh mắt lạnh nhạt và hờ hững của Lam Lam dành cho mình. trái tim anh như bị dao đâm kéo cứa. đau đớn và tuyệt vọng.