Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 22: Báo cáo đại tá



* tác phẩm lọt top 6, đây là thưởng của mọi người, cảm ơn đã yêu thương t/g*

Lâm Linh khinh bỉ liếc nhìn cô ta, bộ cô ta đang lấy cái thân phận gì mà đứng ở đây, còn xoè đuôi ra cho ai xem, cô mới không thèm trả lời cô ta.

" cậu đợi tôi một chút, đổi tôi giao ca với cô ta rồi thế giới sẽ yên tĩnh"

Lâm Linh cười với cậu, còn đá xéo Lộ Nhã Thiến một cái.

" cô.."

Lộ Nhã Thiến tức điên muốn rống lên.

" cô la nữa đi, rồi hoan nghênh cô rời khỏi bệnh viện trung ương, trở về làm tiểu thư Lộ gia của cô, còn không mau vào đổi ca"

Lâm Linh trợn mắt lên, khí thế hung ác khiến Lộ Nhã Thiến ngậm miệng, hậm hực đi vào phòng trực ban, lúc đi ra còn trừng mắt nhìn Giang Kỳ đang đứng một bên.

Giang Kỳ thật không rõ, cô nàng này cứ như thùng thuốc súng, nghĩ nghĩ thì giống cô nàng Bạch Nhan kia không ít đi.1

" được rồi, cậu sao lại ở đây, khu này phải có giấy tờ của bệnh viện mới vào được"

Lâm Linh lúc này đã nhớ ra cậu là ai, giọng điệu cũng mềm.

" cô có thể giúp tôi gọi bác sĩ Từ trong khu thực nghiệm được không, chỉ cần nói là có Giang Kỳ muốn gặp"

Giang Kỳ đối với cô y tá mới này cũng lễ phép hơn.

Thật sự là cậu ta.

" được, cậu đợi một chút"

Lâm Linh gật đầu rồi trở lại phòng trực, đưa tay nhấn cái nút trên bàn điện tử, màn hình phía trên hiện ra khuôn mặt của bác sĩ Trần.

" bác sĩ, có một thiếu niên gọi là Giang Kỳ nói muốn gặp, có thể cho cậu ấy vào không?"

Lâm Linh lễ phép nói.

" nó à, được, còn có ai không?"

Bác sĩ Trần hỏi lại.

" thưa bác sĩ, còn có hai vệ sĩ"

Lâm Linh nhìn ra được nói.

" à không có tên kia, quá tốt, cô để cậu ấy vào, nói với vệ sĩ đợi nữa tiếng"

Bác sĩ Trần hớn hở nói.

Lâm Linh thưa vâng, trong lòng lại nghĩ tên kia là ai mà bác sĩ sợ như vậy nhĩ.

" cậu vào đi, bác sĩ nói chỉ giữ cậu nữa tiếng, kêu vệ sĩ của cậu đợi ở ngoài"

Lâm Linh công đạo lại.

" cảm ơn cô"

Cậu cảm tạ rồi gật đầu với hai vệ sĩ, hai vệ sĩ cũng hiểu nơi này không thể vào nên đứng bên cạnh cổng vào như hai ông thần giữ cửa, khổ nổi chẳng có chút khí thế nào.1

...

Nữa tiếng sau,

Hai vệ sĩ thấy cậu đi ra thì thở phào, dù khu này ít người nhưng người nào cũng nhìn hai người họ mà xì xào, trái tim thủy tinh chịu không nổi mà.

" cảm ơn cô nhiều lắm"

Giang Kỳ không hiểu lắm vẻ mặt của vệ sĩ, đối với Lâm Linh lại cảm ơn lần nữa.

" không có chi, tôi tên Lâm Linh, chắc cậu không biết tôi đi, nhưng tôi biết cậu nha"

Lâm Linh lém lĩnh nói.

Giang Kỳ bất ngờ, hai mắt to tròn hơi mở nhìn cô không nói.

" Lưu phu nhân là cô cô của tôi, Lưu Thiếu Nghiêm xem như là anh họ tôi"

Lâm Linh đối với vẻ mặt ngây ngốc của cậu mà hô to đáng yêu quá, Nghiêm đại tá kia vậy mà tìm được cô dâu nhỏ cưng như vậy.

" a... vậy..."

Giang Kỳ bối rồi, đừng nói lại gọi cậu là chị dâu nữa đi nha.

" ha ha, cậu đáng yêu quá nha, được rồi, cậu nên về đi thôi"

Lâm Linh cười khúc khích nhắc nhở cậu.

" vậy hôn lễ cô sẽ tới chứ?"

Cậu nhìn cô hỏi.

" nếu là chủ nhân hôn lễ đích thân mời thì tôi phải đi thôi"1

Thật ra bọn họ có được mời nhưng sợ là cô không được đi.

" vậy.. cô cho tôi số tinh tế đi"

Cậu nghiêng đầu nói.

Sau đó cậu chuyển cho cô thiệp tinh tế, có nó dù cô đi một mình chỉ cần quét mã là có thể vào hôn lễ.

" wwoa, có cái này tôi có thể khoe với anh trai rồi, cảm ơn cậu"

Lâm Linh mừng quýt lên.

" được rồi, tôi đi đây, tạm biệt"

Giang Kỳ tạm biệt cô rồi trờ lại Lưu gia.

...

" anh trai à, anh xem đây là cái gì nào?"

Lâm Linh hớn hở khoe ra tấm thiệp tinh tế tinh xảo, bên trên có hình của hai người họ, đây cũng là lý do cô nhận ra Giang Kỳ, bởi vì cô đã được thấy khi bà nội mở cho cả nhà chính xem.

" em.. sao em có nó, không phải chỉ gửi cho ông bà nội và ba mẹ thôi sao?"

Lâm Minh hét lên, Nghiêm đại tá ngồi bên cạnh liếc hắn một cái, Lâm Minh vội vàng hối lỗi, hạ giọng nói chuyện với em gái.

" nói mau, sao em có nó, anh còn chưa có đây, cái tên kia không cho anh"

Lâm Minh buồn bực không thôi.

" hôm nay thiếu phu nhân Lưu gia tới bệnh viện, là cậu ấy đích thân cho em, hâm mộ không nào, hớ hớ"

Lâm Linh cười bỉ ổi không thôi.

" anh.."

" em ấy đến bệnh viện làm gì?"

Lâm Minh còn chưa kịp tức tối thì Nghiêm đại tá đã đi đến sau lưng hắn trực tiếp hỏi người trên màn hình.

Lâm Linh nhìn thấy anh thì nghiêm túc lên, chào kiểu quân đội với anh.

" báo cáo đại tá, thiếu phu nhân của anh đi gặp mây vị bác sĩ trong khu thực nghiệm, nếu không phải thuộc hạ tới lúc đúng chắc cậu ấy còn bị chặn ở ngoài cửa khu, lúc này chắc đã về tới Lưu gia, báo cáo hết"

Lâm Linh làm như thật khiến Lâm Minh bật cười ra, màn hình cũng run lên.

" em ấy làm sao?"

Nghiêm đại tá giữ lại cái người không nghiêm được kia lại, nhíu mày hỏi Lâm Linh, anh biết cậu sẽ đi mời các vị bác sĩ, chỉ muốn hỏi thôi, không ngờ lại hỏi ra chuyện không vui.

" báo cáo đại tá, khu thực nghiệm không thể tình tiện ra vào, cậu ấy tới vừa lúc là ca trực của nhị tiểu thư Lộ gia, cô ta làm khó cậu ấy"

Lâm Linh không thêm mắm giậm muối mà nói rõ, nhưng chỉ nhiêu đó cũng để Lộ gia vì chuyện này mà điêu đứng.

" cảm ơn cô đã hỗ trợ em ấy"

Nghiêm đại tá trịnh trọng nói.

" không có chi thưa đại tá, nhờ vậy thuộc hạ được một cái thiệp, chưa nói cậu ấy là chị dâu của tôi mà"

Lâm Linh nháy mắt nói, hôm nay may mắn quá, hớ hớ.

Nghiêm đại tá đi rồi, hai anh em lại tám nhảm tiếp.

...

Ở một nơi mà bản đồ tinh cầu chưa chiếu tới, cách bề mặt tinh cầu 50m sâu dưới lòng đất, có một hang động tổ lớn dị thường, vết tích trong động cho thấy ngày xưa nó không to như vậy, mà sau này vách động xuất hiện những giấu vết đào móc rõ ràng lại trật tự không chút rối loạn, chưa kể rõ ràng ở chiều sâu như vậy nhưng nơi này rất sáng, ánh sáng bắt nguồn từ những tinh thạch không biết tên màu xanh lam tuyệt đẹp, chúng nó mọc quanh một con sông ngầm.

Đúng vậy đấy, là sông ngầm, người đế đô cũng sẽ xây dựng nhà máy lọc nước ở dưới đất hơn 1500 năm nhưng chưa từng phát hiện dòng sông ngầm nào, vậy mà nơi này lại có, còn không nhỏ, rộng tới 5m, nước sông trong suốt giữa ánh sáng xanh tươi đẹp vô cùng, nhưng cố tình nơi đây lại tồn tại những quả bóng màu trắng xám, nó không nằm trên mặt đất mà được treo lơ lửng trên không trung, được cố định bằng những dây chằng dài không rõ chất liệu móc trên vách động.

Nói là quả bóng chẳng bằng nói là quả cầu bằng một loại vật chất như tơ, những sợ tơ còn mấp máy như đang đập, những quả cầu đường kính 3m cứ như thế phập phồng như bên trong chứa đụng sự sống không biết nào đó.

Bên dưới những quả cầu luôn có những sinh vật kỳ lạ, đi tuần qua lại, lâu lâu còn ghé cái đầu dị hợm vào bề mặt quả cầu mà nghe ngóng, nếu quân đội đế quốc xuất hiện tại đây thì sẽ nhận ra, đây chính là những sinh vật đã tấn công bọn họ gần 500 năm nay, và 200 năm trước còn bắt đi rất nhiều beta và omega của họ.

Đế quốc không biết bọn họ đã chết hay vẫn còn sống?

Còn sống thì liệu có còn nguyên vẹn, hay chết đi mới là sự giải thoát cho họ...