Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 3: Không có kỳ phát tình



Giang Kỳ là một cô nhi, 4 tuổi đã vào sống trong nhà tình thương Hoa Hạ, 16 năm ở đó, học chương trình đại học đơn sơ thì rời khỏi, những gì họ có thể cho cậu đã cho hết, nếu có điều hối tiếc thì cũng là năm 16 tuổi phân hoá thành omega.

Một omega đối với cậu cũng không có gì không thể chấp nhận, nhưng cậu là cô nhi, đến kỳ phát tình còn phải mua thuốc ức chế gì đó, hiệp hội Omega sẽ hỗ trợ những người như cậu 4 năm, nhưng luật bất thành văn của hiệp hội khi chỉ trợ giúp 4 năm là vì năm 20 tuổi cậu phải có alpha cho mình, như thế thì cần gì thuốc ức chế nữa.

Hiệp hội nghĩ thật chu đáo á, nhưng tới phiên cậu thì hết sài được, tại sao vậy?

Giang Kỳ cũng muốn hỏi trời hỏi đất lắm, bắt cậu phân hoá thành omega nhưng lại không cho cậu kỳ phát tình, người ta omega không thơm ngào ngạt thì cũng có mùi đồ nướng hay thức ăn cho mèo đi, đại loại vậy đó, còn cậu thì một chút mùi cũng không có.1

Vì chuyện này mà có một thời gian cậu bị xem như động vật quý hiếm mà đưa đi xét nghiệm làm kiểm tra các kiểu nhưng đều không cho ra kết quả gì, số liệu rất bình thường trừ một thứ.

Thật ra thì nó cũng bình thường thôi, kỳ phát tình ở omega là để thúc đẩy bản năng sinh ra hậu đại, đối với một người không có kỳ phát tình như cậu sẽ giống như một omega vào kỳ phát tình mà dùng thuốc ức chế, còn dùng 8 năm, lực bùng phát sẽ không nói sao cho hết được.

Giang Kỳ cũng lo lắng lắm chứ, bất kỳ omega nào cũng đều sợ bản năng của mình, sợ kỳ phát tình, còn cậu lại chẳng có cái gì để sợ, cậu lại sợ mình sẽ cô đơn tới già.

Cậu là cô nhi bị vứt bỏ, dù là beta cũng có thể có bạn đời ân ái bên nhau, cậu một omega lại chẳng ai thèm, sau năm 20 tuổi hiệp hội Omega cưỡng chế tìm bạn đời cho cậu, nhưng người bạn đời kia sống chết không chịu cậu thì cậu biết làm sao.

Qua lại nhiều lần như vậy cho đến nay, cậu đã 24 tuổi, hiệp hội Omega vì chiếu cố một đứa trẻ mồ côi không nhà như cậu mà tặng cho cậu một căn phòng trong toà nhà hiệp hội, nơi này cũng có rất nhiều omega, đều là đợi bị cưỡng ép chọn bạn đời.

Nói một chút, trái đất sau khi trải qua đại nạn zombi năm 2012 đã tàn đến không thể tàn hơn, dân số giảm mạnh, khí hậu thay đổi, nữ nhân gần như tuyệt chủng, nhưng có lẽ ông trời không tuyệt đường sống của nhân loại, không nhớ rõ từ lúc nào mà nam nhân cũng có thể sinh con, nhưng điều này đối với nhân loại là sự cứu rỗi.

Không nói chuyện này, trái đất đã di cư lên một hành tinh khác, xã hội phát triển vượt bậc, con người xâm nhập vũ trụ đã thành thói quen, cuộc sống của trẻ mồ côi như cậu mới tốt như vậy.

Cuộc gặp gỡ kéo dài 7 ngày 7 đêm kia cũng là do hiệp hội sắp xếp cho cậu, dù cậu ở phòng của hiệp hội, nhưng cậu cũng có công việc để làm, nhờ cơ duyên mà trở thành một tác giả viết lách, dựa vào cái đầu mà nuôi sống bản thân, cậu cũng hy vọng hiệp hội sẽ giúp đỡ cho cậu mau chóng chọn được bạn đời.

Dù đã muốn tuyệt vọng với những cuộc hẹn, nhưng cậu vẫn nghe theo sự sắp đặt của hiệp hội mà đi gặp người ta, dù là gặp ở trong phòng.

Nghe nói người được chọn có địa vị rất lớn tại đế quốc Kỳ Hoà, nên mới cần gặp nhau ở nơi như vậy, còn lại cậu chẳng có chút thông tin gì về người như vậy cả.

Theo cách nói hoa mĩ thì nếu người ta lại từ chối thì cũng không lộ ra danh tính của người đó.

Giang Kỳ nghĩ chuyện này cũng không có sao, cậu chấp nhận được, nhưng cậu không hề nghĩ cuộc gặp này lại xoay chuyển cuộc đời cậu lớn đến như vậy.

7 ngày 7 đêm đó như viết lại lịch sử cho cậu, cũng khiến cậu chết đi sống lại, nếu không phải tố chất thần kinh cậu tốt, sợ rằng sẽ bị chứng ám ảnh tâm lý mất.1

Cả cô nàng omega hàng xóm của cậu lúc này ngồi bên giường nhìn cậu húp cháo cũng thấy sợ hãi thay.

" tớ nói này Kỳ Kỳ, sao cậu sống được vậy?"1

Bạch Nhan trợn mắt nói, nếu không phải ở bên cạnh nhau, có lẽ cô còn không biết chuyện này đâu, đừng nói, lúc cô nhìn thấy cậu nằm bẹp trên giường, bác sĩ ra vào chăm sóc kiểm tra điều dưỡng lung tung cả lên, cô đã nghĩ cậu nguy tới nơi rồi, không ngờ là dục tiên dục tử tới nơi thì có.

" cậu đã nói câu này rất nhiều lần từ lúc tớ tỉnh lại rồi đó, cậu không chán sao?"

Giang Kỳ liếc trắng mắt nhìn cô nàng omega Bạch Nhan 22 tuổi tin tức tố mùi hoa lài này, rồi lại tiếp tục húp cháo của mình, cả một tuần uống dịch dinh dưỡng, cậu cảm thấy thèm khát được ăn thực vật ngũ cốc lắm rồi.

" vậy cậu nói cho tớ nghe xem, alpha đó là người thế nào, mạnh mẽ mà làm cậu 7 ngày 7 đêm, cậu nghe thử trên người cậu đi, mùi trầm hương nồng như vậy, tớ còn tưởng cậu vốn dĩ có mùi này đó"

Bạch Nhan không tha nói.

Tên ngốc này cũng rõ kín miệng, cô đã hỏi bao lâu cũng nhất định nói không biết.

Giang Kỳ mới không nói đâu, trong túi quần cậu còn nằm im một tấm danh thiếp lạnh băng, nhưng lại đủ để cậu biết một tuần trước không phải là mộng của cậu.

Lúc cậu tỉnh lại lần đầu tiên, nhìn thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, cậu còn xấu hổ không thôi vì bản thân thiếu thốn đến nổi mộng xuân như vậy, nhưng cơ thể đau nhức như muốn nứt toác ra, nơi xấu hổ còn sưng lên, cả người không có chỗ nào bình thường, lại còn đầy mùi hương trầm nồng đậm, lơ đãng một mối liên kết như có như không, cậu không thể thuyết phục bản thân là nằm mộng nữa.

Từ ngày được đưa về phòng tới nay đã hai ngày, hai đêm này, mỗi khi nhắm mắt là những hình ảnh trong đầu lại hiện ra, từng câu cậu nói, từng hành động cậu bị người đàn ông kia dụ dỗ mà bày ra, mọi thứ đều khiến cậu nóng hết cả người, mùi hương trầm đọng trên người như muốn đốt lửa khắp nơi, nơi xấu hổ đang sưng tấy còn ẩn ẩn mà chảy ra nước, cậu như con tôm lột cuộn người trong chăn tới mơ hồ mà ngủ thiếp đi.

Ngày ngày các bác sĩ đều ra vào điều trị cho cậu, nếu chỉ điều trị thôi thì không nói làm gì, người ta nghe tới chuyện của cậu sẽ ai ui một tiếng, trêu ghẹo cậu đến mặt mũi đỏ bừng mới chịu thôi, đã vậy con hàng kia ngày nào rãnh rỗi cũng qua đây hỏi cung, chưa nói hiệp hội không cho phép cậu tiết lộ, chỉ riêng việc người đó quyến rủ như vậy cậu mới không thèm nói ra đâu, ý nghĩ độc chiếm này từ lần đầu hiện ra đã khiến cậu hết hồn hết vía, nhưng bản năng lại nói nên làm như vậy, cậu có quyền độc chiếm người đàn ông đó cho riêng mình.

Xem như để cậu ích kỷ một lần đi, chỉ một lần thôi.

" cậu đừng hỏi nữa, tớ không biết thật"

...

Lưu Thiếu Nghiêm đứng trước cửa phòng nhíu mày, không biết cái gì, không phải anh đã cho cậu danh thiếp rồi sao, chẳng lẽ việc làm tình với anh lại đáng xấu hổ đến nổi không muốn cho người biết, anh lại càng xấu đến nổi không dám gặp người đây, hay vật nhỏ là giận dỗi anh ăn cho no rồi phủi tay bỏ đi, chỉ xem cậu như công cụ mà tiết dục đây.

Dù là điều nào thì anh cũng không thừa nhận nổi, nên anh chẳng thèm gõ mà đã đẩy cửa đi vào trước bốn con mắt kinh ngạc.

Bạch Nhan kinh ngạc vì nhan sắc thượng thừa của anh.

Còn Giang Kỳ lại kinh ngạc vì gương mặt đã xuất hiện trong mộng xuân.. à không phải mộng này lại có mặt ở đây, trong phòng của cậu, sau khi ăn sạch cậu, rồi bỏ trốn.

* anh không trốn

ừm anh ăn ốc không chịu đổ vỏ thôi*1