Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 20



Câu “ngủ ngon” này của Ôn Quý Từ dần trôi xa trong đêm đen, Tang Tửu không nghe thấy.

Cả đêm, Tang Tửu mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.

Xúc cảm mềm mại cuộn trào mãnh liệt, dường như cô cắn mạnh, nhưng người đó không né tránh.

Một giây sau, có người xông vào thế giới của cô, cô bắt gặp đôi mắt quen thuộc đó.

Tang Tửu nhìn vào đáy mắt Ôn Quý Từ, ánh mắt anh không sáng, nhưng chỉ phản chiếu mỗi bóng hình cô.

Tang Tửu choàng tỉnh, cô vẫn nhớ cảnh cuối cùng trong mơ, Ôn Quý Từ cúi người sáp đến gần cô, gần đến mức không có khoảng cách.

Đầu cô lại đau như búa bổ, cô hơi lật người nhưng lại bị cản trở.

Có một người ngồi bên giường, vì hành động của Tang Tửu nên người đó cử động, nhìn sang cô.

Tang Tửu giật mình, buộc miệng: “Ôn Quý Từ, sao anh ở đây?”

Ánh mắt Ôn Quý Từ rất nặng nề, xen lẫn rất nhiều thứ, lúc anh nghe thấy lời Tang Tửu nói, đáy mắt anh lóe lên, cũng không nói gì.

Nhưng Tang Tửu lại không bình tĩnh như vậy, cô cố gắng nhớ lại, rốt cuộc tối qua cô làm sai chuyện gì mà đến nỗi Ôn Quý Từ không về phòng, ở lại đây đợi khởi binh hỏi tội.

“Cổ anh sao thế?”

Tang Tửu nhìn vào cổ Ôn Quý Từ, ở yết hầu có dấu răng rất rõ ràng, còn có vết máu đã khô.

Vừa dứt lời, Tang Tửu đã thấy hối hận.

Lẽ nào giấc mơ tối qua là thật, Ôn Quý Từ bị cô cắn!

Quả nhiên, Ôn Quý Từ khẽ “ha” một tiếng, dứt khoát phủ người xuống, nắm nhẹ lấy cằm Tang Tửu như đang trừng phạt.

“Theo em thấy, em nghĩ ai có khả năng làm ra chuyện này nhiều hơn?”

Tang Tửu nuốt nước bọt, cơ thể cứng đờ ở đó, không dám nhúc nhích gì.

Cô vờ như nghe không hiểu, cười nói: “Chắc không phải anh đang nói em đấy chứ?”

Ôn Quý Từ tức đến bật cười vì độ mặt dày của Tang Tửu, tay anh không rời khỏi cằm Tang Tửu mà vuốt ve như vô tình cố ý.

“Vậy em nghĩ bắt được kẻ phạm tội rồi thì nên giải quyết thế nào?”

Câu này liên quan đến sự sống còn của cô sau đó, cô nghĩ mình phải trả lời cho tốt.

Tang Tửu lánh nặng tìm nhẹ: “Anh đại nhân rộng lượng, tấm lòng bao la, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với người đó đâu.”

Ôn Quý Từ không lên tiếng ngay mà im lặng nhìn mặt Tang Tửu khiến da đầu cô tê rần.

Với Tang Tửu mà nói, từng giây từng phút trôi qua đều là giày vò.

“Anh rất hẹp hòi, không rộng lượng như em nói.” Ôn Quý Từ gằn từng chữ.

Đây là ý gì, trái tim Tang Tửu căng thẳng.

Ôn Quý Từ bỗng dời tay đi, đứng dậy khỏi giường.

Một chiếc cúc áo vest bung mở, anh cứ thể đứng bên Tang Tửu, thản nhiên cài cúc lại, động tác tao nhã.

Đợi Tang Tửu căng thẳng đủ rồi, Ôn Quý Từ mới tuyên bố kết quả: “Phiền vị tiểu thư này chuyển lời với kẻ phạm tội, nếu lần sau không có mặt tôi thì đừng uống rượu nữa.”

Đợi Ôn Quý Từ xoay người rời khỏi phòng, lúc này Tang Tửu mới thở phào một hơi.

Tang Tửu đang định ngoan ngoãn tuân thủ giao ước với Ôn Quý Từ thì Tưởng Thiếu Du gọi đến bảo cô tham gia bữa tiệc tối nay.

Chuyện của Tang Tửu và Cổ Sa cũng lan truyền trong nhóm bạn bè của cô, họ đều biết có người không có mắt, ra oai mà lại ra ngay trên đầu tiểu công chúa của nhà họ Ôn.

Nhà họ Ôn cũng không ăn chay, bị người ta bắt nạt leo lên đầu lên cổ thì tất nhiên sẽ ra tay trừng trị.

Để an ủi Tang Tửu chịu ấm ức, Lâu Nguyệt và Tưởng Thiếu Du bàn bạc, quyết định tổ chức một bữa tụ tập ở câu lạc bộ Vân Mai để giải tỏa tâm trạng.

Có lý nào Tang Tửu lại không đi, trước khi ra ngoài, cô còn đặc biệt dày công sửa soạn một phen.

Trước nay Tưởng đại thiếu giao tiếp rộng rãi, tối nay anh ta gọi rất nhiều người đến để khuấy động bầu không khí. Ngoài nhóm Tống Hữu thân thiết biết gốc gác nhau ra, những người khác cũng phải vượt qua bài kiểm tra kỹ càng của Tưởng đại thiếu thì mới được vào.

Anh ta đến để giải khuây cho Tang Tửu chứ không phải mang đế xui xẻo cho cô.

“Lâu Nguyệt, sao Tang Tửu chưa đến?” Người đã đến được phân nửa, Tưởng Thiếu Du tính tình nóng vội, tóm lấy Lâu Nguyệt đang chơi điện thoại rồi hỏi.

Lâu Nguyệt hết cách, cất điện thoại: “Anh muốn em nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, kẹt xe, sắp đến rồi.”

Tưởng Thiếu Du “ờ” một tiếng, đột nhiên điện thoại trong tay đổ chuông, màn hình hiển thị tên Ôn Quý Từ.

Tống Hữu, Thường Ngu và Tưởng Thiếu Du đều là bạn thân từ nhỏ của Ôn Quý Từ, cũng thân với Tang Tửu.

Tưởng Thiếu Du biết trước giờ Ôn Quý Từ và Tang Tửu không hợp, không muốn phá hỏng tâm trạng của cô nên không gọi Ôn Quý Từ đến.

Vừa bắt máy, giọng nói hơi mất kiên nhẫn của Ôn Quý Từ vang lên: “Sao chỗ cậu ồn thế?”

Tưởng Thiếu Du cũng không định giấu Ôn Quý Từ: “Tôi tổ chức bữa tụ tập cho Tang Tửu, nhưng giờ cô ấy chưa tới.”

Vừa dứt lời, cửa mở ra, làn gió như có như không cuộn lên.

Tang Tửu mặc váy đen, thắt lưng in hoa chạm rỗng quấn quanh eo, vòng eo vốn đã mảnh mai giờ lại càng nhỏ nhắn.

Chiếc áo gile bằng vải cashmere choàng trên vai, sợi vải bông màu quả hạnh thêm vài phần đều đặn và mềm mịn, đường bờ vai thoắt ẩn thoắt hiện trêu ngươi, làn da trắng mịn mượt mà.

Người trong phòng đều lóa mắt trước cách ăn mặc của Tang Tửu, ngay sau đó nhanh chóng hoàn hồn.

Ngoài mấy người nhóm Tống Hữu với Tưởng Thiếu Du đủ hiểu Tang Tửu ra thì những người lần đầu gặp Tang Tửu đều khó tránh khỏi nảy sinh vài suy nghĩ.

Không biết dây thần kinh nào của Tưởng Thiếu Du bị chập, anh ta còn tận chức tận trách báo cáo một câu: “Tối nay Tang Tửu ăn vận đẹp quá, mọi người đều dán mắt…”

Đầu kia điện thoại im lặng, lúc này Tưởng Thiếu Du mới biết mình lỡ lời, đang muốn ậm ờ cho qua.

Giọng nói không biết vui hay giận của Ôn Quý Từ vang lên: “Câu lạc bộ Vân Mai à?”

Tưởng Thiếu Du đang định gặng hỏi thì điện thoại đã bị cúp, mặt anh ta nghệt ra, từ khi nào mà Ôn Quý Từ lại truy đến cùng hành tung của Tang Tửu vậy.

Tang Tửu vừa vào, cô quét mắt một vòng, nhìn chỗ Lâu Nguyệt và Tưởng Thiếu Du rồi cười với họ.

Lâu Nguyệt vừa thấy Tang Tửu tới đã lập tức cất điện thoại, ngay cả trò chơi tình yêu bình thường thích chơi nhất cũng gạt sang một bên.

Vốn dĩ tối nay Trang Lan cũng định đến, không ngờ có việc đột xuất phải ra nước ngoài, xong việc cũng không về kịp.

Rượu bày la liệt trên bàn, Tang Tửu nhớ đến thảm cảnh sáng nay đối mặt với Ôn Quý Từ, cô rót tượng trưng một ly.

Nhưng Tưởng Thiếu Du và Tống Hữu rất nhiệt tình, họ tưởng Tang Tửu không thích rượu mạnh nên đặc biệt rót mấy ly rượu có vị ngọt giúp cô, loại nào cũng có.

“Nếu không thích thì anh khui rượu khác giúp em nhé?”

Thịnh tình khó từ chối, Tang Tửu chọn ly rượu vị nhẹ, nhấp nhấp từng chút.

Còn chưa đặt ly xuống thì Lâu Nguyệt đã huých cánh tay Tang Tửu: “Tối qua anh cậu bế cậu về, anh ấy không ngược đãi cậu chứ?”

May mà cô ấy biết hạ giọng để nói, nếu không chuyện Tang Tửu uống say bất tỉnh nhân sự sẽ lan truyền rộng rãi mất.

Tang Tửu cũng kề tai nói nhỏ: “Tớ uống đến mất trí nhớ, chẳng nhớ gì cả, không biết có làm chuyện gì khiếm nhã không nữa.”

Lâu Nguyệt còn muốn gặng hỏi nhưng cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.

Tang Tửu cúi đầu nhấp rượu không ngẩng lên, thế nên cô không biết rằng mình đã bỏ lỡ cảnh tượng Ôn Quý Từ xuất hiện ở cửa.

Vóc dáng Ôn Quý Từ cao lớn, mặc vest mang giày da, áo sơ mi để mở hai nút trên cùng, cấm dục quyến rũ, nhìn thoáng qua là khó mà quên được.

Cho dù anh đến vội vàng thì vẫn mang theo dáng vẻ bình tĩnh như thường.

Cho dù không được mời đến nhưng anh vẫn ung dung thản nhiên, như thể anh mới là chủ nhân của bữa tiệc.

Bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.

Ly rượu còn chưa chạm đến môi, đột nhiên bàn tay của người đàn ông vươn tới, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, một tay giữ lấy ly rượu.

Tang Tửu hơi ngẩn ngơ, trước giờ cô luôn cảnh giác, nhưng vì mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, không ngờ lần này cô không phản kháng gì.

Tang Tửu biết Ôn Quý Từ chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng trên người anh luôn mang theo mùi hương lành lạnh, cô nhận ra ngay lập tức.

Mùi rất nhạt, nhưng thừa lúc ngẩn ngơ mà xộc đến, thậm chí còn khiến cô cảm thấy choáng váng.

Tang Tửu ngoảnh đầu nhìn. Cuộc huyên náo vừa rồi là vì người này.

Ánh đèn ở góc này mờ ảo, nhưng lại không hề làm mờ đi đường nét góc cạnh rõ ràng của Ôn Quý Từ, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch, như cười như không.

“Anh, trả ly rượu cho em.” Tang Tửu cố phản kháng.

Ôn Quý Từ dứt khoát chuyển ly rượu đến trước mặt anh, không cho Tang Tửu cơ hội cầm về.

“Hôm qua uống chưa đủ, còn muốn uống say nữa?”

Giọng nói trầm thấp của Ôn Quý Từ vang lên, Tang Tửu lại nhớ đến lúc sáng cô tỉnh dậy, Ôn Quý Từ ngồi bên giường cô.

Dấu răng rõ ràng trên cổ Ôn Quý Từ đã cho thấy hành động xấu xa của cô tối qua.

“Quên những lời vừa nói sáng nay rồi?”

Tang Tửu như chú mèo bị giẫm phải đuôi, mặt lập tức nóng bừng, cô ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống, lòng thầm ghi món nợ cho Tưởng Thiếu Du. Không biết uống rượu sẽ làm hỏng việc sao?

Ôn Quý Từ cứ thế xuất hiện khiến nhóm Tống Hữu vô cùng kinh ngạc.

Đoạn hội thoại vừa rồi của anh với Tang Tửu rõ ràng là dấu hiệu cho mối quan hệ chuyển biến tốt đẹp, đối chọi gay gắt nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn có kỳ tích xuất hiện.

Họ vẫn nhớ mấy ngày Ôn Quý Từ vừa về nước đã nói không muốn Tang Tửu làm em gái của anh.

Bây giờ tình hình thế này, nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.

“Chẳng phải cậu bảo bận công việc, không có thời gian đến đây à?” Tưởng Thiếu Du cười ha hả.

Ôn Quý Từ hờ hững nhìn sang: “Tôi không nhớ hôm nay cậu có hỏi tôi đấy.”

Tưởng Thiếu Du bị chặn họng, muốn lừa gạt cho qua ải nhưng thất bại.

Vừa may có một người xui xẻo hơn đụng phải họng súng của Ôn Quý Từ.

“Ôn tổng, đây là em gái anh à?”

Vừa rồi lúc Tang Tửu đến đã thu hút sự chú ý của một đám người.

Tang Tửu, Ôn Quý Từ, một người họ Tang một người họ Ôn. Không ai nghĩ hai người liên quan gì đến nhau, tất nhiên họ dám chủ động bắt chuyện với Tang Tửu ngay trước mặt Ôn Quý Từ.

Người nói là một thiếu gia của tập đoàn công nghệ nào đó, hắn đã để ý đến Tang Tửu một lúc lâu rồi, hắn cũng chẳng quan tâm cô với Ôn Quý Từ có phải anh em hay không. Chỉ là người như Tang Tửu, có đủ sức hút khiến người ta mê như điếu đổ.

Đúng lúc Lâu Nguyệt đi toilet, chỗ ngồi ở bên cạnh Tang Tửu cũng bị trống ra.

Người đó do dự chốc lát, không đi tới ngồi nhưng ánh mắt hắn cứ chốc chốc lại nhìn sang Tang Tửu, lập tức khiến người ta hiểu ra ý của hắn.

Người đó muốn bắt tay làm quen từ chỗ Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ hờ hững nghe, tầm mắt cũng chẳng nhìn vào người đó. Dáng vẻ anh thờ ơ, hoàn toàn không định đáp lời.

Cho dù Ôn Quý Từ trả lời thì Tang Tửu cũng có thể đoán được anh sẽ nói gì.

Chắc chắn Ôn Quý Từ sẽ nói cô không phải em gái anh, cô dứt khoát cướp lời trước.

Tang Tửu cười với hắn, thái độ ôn hòa: “Tôi không phải em gái anh ấy, anh không thấy hai bọn tôi khác họ sao?”

Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của Ôn Quý Từ, đường nét vốn lạnh lùng lại phủ lên một tầng tuyết mỏng.

Tang Tửu phát hiện, cô nói vậy khiến sắc mặt Ôn Quý Từ càng khó coi hơn.

Người này đúng thật là, em gái cũng không được, không phải em gái cũng không được.

Người đàn ông đó rung động bởi nụ cười của Tang Tửu, hắn như bừng tỉnh: “À, thì ra cô là em họ của Ôn tổng.”

Tang Tửu bị chọc cười: “Xem là vậy đi.”

Người đó thấy nói chuyện hợp nhau, muốn thuận thế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tang Tửu.

Ôn Quý Từ vừa rồi không nói tiếng nào đột nhiên cười nhẹ, môi cong lên nhưng đầy lạnh lùng, giọng nói vừa khẽ vừa trầm: “Thật không may, chỗ này có người rồi.”

Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ tiện tay cầm túi của Tang Tửu đặt ở bên cạnh lên, để vào chỗ trống, vô cùng tự nhiên ngăn người đó định ngồi xuống.

Vị trí trống ban đầu cũng thành vị trí có chủ rồi.

Tang Tửu ngẩn ra, mọi người cũng im lặng.

Người đó lúng túng, rõ ràng cảm nhận được Ôn Quý Từ không thích hắn.

Tang Tửu nhanh chóng hoàn hồn, chắc chắn là cô sẽ đứng về phía Ôn Quý Từ, cũng không làm anh mất mặt.

Tang Tửu cười, tiện thể không để người đó thấy lúng túng: “Bạn tôi sắp quay lại rồi.”

Người đó chỉ đành rời đi, cho dù vậy, bầu không khí ở phòng bao cũng im lặng một lúc lâu vì Ôn Quý Từ.

Để khuấy động bầu không khí, Tống Hữu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng anh ta tìm được một cơ hội có thể phá vỡ sự gượng gạo.

Tống Hữu nheo mắt nhìn Ôn Quý Từ một lúc, tầm mắt dừng ở cổ anh rất lâu, cuối cùng anh ta lên tiếng hỏi: “Cổ cậu lạ nhỉ, sao lại có dấu răng vậy?”

Nghe Tống Hữu nói thế, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lên cổ Ôn Quý Từ. Mặc dù không dám ngang nhiên nhìn anh, nhưng cũng có người không kiềm được mà lén nhìn sang.

Ở yết hầu có một dấu răng đỏ sẫm, trông như bị cắn không nhẹ.

Trừ khi Ôn Quý Từ có bạn gái rồi, nếu không ai mà can đảm như vậy, dám làm chuyện này với anh chứ.

Tang Tửu tưởng Ôn Quý Từ sẽ không vui, không ngờ anh chẳng những không ngăn cản mà còn nới lỏng cà vạt, thoải mái cho người khác xem.

Ôn Quý Từ định cùng vào chỗ chết với cô sao!

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy ánh mắt Ôn Quý Từ lướt nhẹ về phía cô.

Mỗi một chữ tiếp theo anh nói đều khiến thần kinh cô căng thẳng.

“Không cẩn thận bị mèo cắn.”

Tang Tửu thở phào, người khác cũng không dễ bị lừa như vậy.

“Chậc chậc, mèo cắn không ra dấu răng thế này.” Ý trêu chọc vô cùng rõ ràng.

Nếu không phải ở đây nhiều người thì suýt chút nữa Tang Tửu đã bóp chết Tống Hữu vừa mở miệng rồi.

“Lần trước người cậu cũng có mùi nước hoa, rõ ràng là có bạn gái rồi.”

Tống Hữu nhìn thái độ của Ôn Quý Từ, nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì.

Đám Tưởng Thiếu Du hứng thú, ngay cả Tang Tửu cũng bị khơi dậy lòng tò mò, hơn nữa đúng lúc có cơ hội để chuyển đề tài, cô lập tức bắt lấy không buông.

Dáng vẻ ham học hỏi: “Mùi nước hoa? Khi nào vậy?”

Tống Hữu nhìn Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ vẫn giữ tư thế đó, không tránh chẳng né, cũng không ngăn anh ta nói tiếp.

Tống Hữu nói thẳng: “Thì ngày thứ hai lúc cậu ấy vừa về nước đấy, trong thang máy tôi ngửi được mùi thơm.” Tống Hữu nheo mắt nhớ lại: “Tôi còn nhớ là mùi hoa hồng.”

Mùi hoa hồng.

Mấy chữ này xoay mòng mòng trong đầu Tang Tửu, kết hợp với thời gian, linh cảm của cô bỗng xuất hiện.

Chẳng lẽ Ôn Quý Từ dùng sữa tắm cô để trong phòng tắm? Không ngờ Ôn Quý Từ biến thái như vậy.

Ánh mắt Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ thay đổi.

Vừa nãy lúc Ôn Quý Từ chưa đến, Tang Tửu có uống vài ngụm rượu, gan thỏ đế cũng biến thành gan hùm.

Tang Tửu nghiêng người sang, vì tiếng nhạc trong phòng rất lớn, cô buộc lòng phải dựa lại gần Ôn Quý Từ hơn.

“Anh, anh thích sữa tắm của em như vậy, có cần em giúp anh không? Yên tâm, em rất…” hào phóng đấy.

Còn chưa nói xong thì Ôn Quý Từ đã không nhanh không chậm bịt miệng Tang Tửu, hoàn hảo “khâu” những lời nói bậy của cô lại.

“Tửu lượng của Tang Tửu không tốt, say rồi.”

Đối diện với đám bạn mặt đầy kinh ngạc, cái cớ Ôn Quý Từ đưa ra cũng vô cùng tự nhiên.

May mà Tang Tửu dùng âm hơi, nếu không, với tình hình hiện tại, người có mặt trong phòng đều sẽ nghi ngờ Ôn Quý Từ lạnh lùng cấm dục nhiều năm như vậy là bởi vì sở thích đặc biệt của anh.

Cuối cùng, để răn đe Tang Tửu, Ôn Quý Từ tung con át chủ bài, thản nhiên lấy điện thoại ra.

Đèn phía trên chiếu rọi, mái tóc đen của Ôn Quý Từ phát ra ánh sáng trắng, sống mũi cao vút đổ bóng.

Tang Tửu vốn bị bịt miệng cũng vô thức cúi đầu nhìn vào điện thoại của Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ không tránh mà nhập mật mã ngay trước mặt Tang Tửu, nhưng đầu óc Tang Tửu hơi chậm, không kịp ghi nhớ.

Tang Tửu nhìn thấy Ôn Quý Từ chậm rãi mở album ảnh, ảnh bên trong không nhiều, chỉ có vài bức.

Tấm ảnh đầu tiên là ảnh mặt người, còn là một cô gái đang nhắm mắt.

Tang Tửu hứng thú nhìn chằm chằm, người này trông hơi quen. Khoan đã, đó chẳng phải cô sao!

Cái tên Ôn Quý Từ này lại lưu ảnh cô mộng du ôm chăn của anh ngủ!

Lúc Ôn Quý Từ sắp nhấn mở bức ảnh ra, Tang Tửu nhanh tay lẹ mắt che màn hình lại, còn che kín mít không lộ ra chút nào.

Bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ lật lọng nên dứt khoát khóa màn hình điện thoại Ôn Quý Từ lại, nhét vào túi mình.

Ôn Quý Từ nhìn sang, cũng không ngăn cô, cứ thế để mặc Tang Tửu cướp đi điện thoại của anh.

Chỉ nhìn một cái rồi quay đi, tiếp tục động tác vừa rồi.

Anh dựa vào lưng ghế, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng khóe môi hơi mỉm cười.

Nhóm Tưởng Thiếu Du và Tống Hữu còn ngạc nhiên hơn cả Tang Tửu, ánh mắt họ đảo qua đảo lại nhìn hai người tận mấy lần.

Đây vẫn là Ôn Quý Từ của trước kia sao? Chắc không phải bị tà ma gì nhập đấy chứ?

Ánh mắt nóng rực khiến Ôn Quý Từ suýt chút nữa đã bị nhìn đến nỗi thủng một lỗ, anh phì cười, hờ hững nhìn họ.

Mắt anh rất thờ ơ rất lạnh lùng, cho dù ngọn lửa đang cháy rực cũng có thể bị dập tắt, lập tức uy hiếp đám người đang cố tìm tòi hóng hớt.

Vì cái nhìn này của Ôn Quý Từ, tất cả bọn họ đều tỉnh táo lại.

Ôn thái tử vẫn là Ôn thái tử mặt lạnh lùng trái tim sắt đá ngày xưa thôi.

Về phần Tang Tửu dám động thổ lên đầu Thái Tuế, họ cũng tìm được một lý do hợp tình hợp lý.

Không phải không trả thù mà là chưa đến lúc. Đừng thấy hiện tại Ôn Quý Từ không so đo với Tang Tửu, chưa biết chừng hôm nào đó thù cũ thù mới gộp lại tính chung.

Cũng ở câu lạc bộ Vân Mai, Cổ Sa ra khỏi một phòng bao, không biết cô ta nghe ngóng ở đâu được hành tung của Ôn Quý Từ, biết anh thường đến đây. Thế nên Cổ Sa đến thử vận may.

Lần này thật sự bị cô ta gặp được. Cổ Sa nhìn thấy Tưởng Thiếu Du từ toilet đi ra, cô ta không lên tiếng mà lặng lẽ theo sau anh ta.

Tưởng Thiếu Du đi chưa được mấy bước thì điện thoại đổ chuông, anh ta dừng lại nghe điện thoại: “A Từ, cậu thế này cũng tốt bụng quá đấy, Tang Tửu vừa đi chưa bao lâu là cậu cũng đi theo luôn.”

Cổ Sa vừa nghe thấy cái tên Tang Tửu thì cau mày, lòng nghĩ quả nhiên.

Và những lời tiếp theo của Tưởng Thiếu Du đã chứng thực được suy nghĩ của cô ta.

“Tôi tổ chức bữa tiệc giúp em gái cậu thôi, đến mức cậu phải trông kỹ như thế sao, chắc không phải ba cậu bảo cậu chăm sóc đấy chứ?”

Những lời sau đó Cổ Sa không nghe rõ, cô ra nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.

Không ngờ Tang Tửu lại là tiểu công chúa kim ốc tàng kiều của nhà họ Ôn!

Cổ Sa từng nghe phong phanh, nhà họ Ôn không để lộ điều gì là vì rất coi trọng nên sợ lời đồn nhảm nhí của người khác khiến cô tổn thương.

Ngoài kinh ngạc ra, trong lòng Cổ Sa còn hối hận. Tang Tửu có quan hệ mật thiết với nhà họ Ôn, trước đó cô ta lại dám gây khó dễ cho Tang Tửu.

Cô ta thầm nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, nhất định cô ta phải lấy lóng Tang Tửu, thay đổi ấn tượng của Tang Tửu với cô ta.

Tang Tửu không phải kẻ địch của cô ta, ngược lại, cô ta có thể mượn cơ hội này để tiếp cận Ôn Quý Từ.

Tưởng Thiếu Du không biết mình bị người ta nghe lén, sau khi quay lại phòng, anh ta phát hiện Ôn Quý Từ rất phối hợp không rời đi. Tâm trạng rất tốt, anh ta kéo Ôn Quý Từ uống với anh ta vài ly.

Chủ nhân của bữa tiệc – Tang Tửu đã lén chuồn ra ngoài với Lâu Nguyệt. Trong phòng bao nhiều người, ra ngoài bầu không khí cũng dễ chịu hơn nhiều.

Thiếu nữ nghiện net Lâu Nguyệt kéo Tang Tửu, đưa một đoạn video ngắn mới xem được gần đây cho cô xem.

Vì ảnh hưởng của tiểu thuyết nên bây giờ trên mạng phổ biến kiểu tạo câu “Tổng tài và phu nhân”. Dân mạng đủ trò, từ “phu nhân treo tường” cho tới “tổng tài nhốt trong phòng tối”, muốn kiểu nào cũng có.

Lâu Nguyệt vừa xem vừa cười: “Sao tớ không nghĩ ra nhỉ, là tớ đọc ít truyện tổng tài bá đạo quá sao?”

“Chẳng phải bên cạnh cậu có một nhóm tổng tài nhà giàu đấy à, tư liệu sống có ở khắp nơi đấy được không hả?” Tang Tửu cạn lời nói: “Mấy người trong phòng bao có thể tạo được cả trăm câu.”

Lâu Nguyệt “à” một tiếng: “Vậy cậu tạo một câu xem.”

Tang Tửu kề vào tai Lâu Nguyệt nói mấy câu, cô ấy cầm điện thoại đưa đến trước mặt Tang Tửu: “Hay là chúng ta cũng diễn cái nhỉ?”

Không đợi Tang Tửu lên tiếng, Lâu Nguyệt đã bị drama queen nhập, cô ấy đọc lời thoại: “Phu nhân, tổng tài ở nước ngoài ba năm rồi.”

Tang Tửu liếc camera: “Thế nên anh ấy, biết lỗi rồi?”

Tang đại tiểu thư khí chất cao quý người thường không bắt chước được, thái độ cao ngạo hoàn toàn tự nhiên, y hệt một tổng tài phu nhân.

Lời dẫn truyện của Lâu Nguyệt truyền đến: “Tổng tài đã chuyển giới ở Thái Lan quay về rồi.”

Hai người nhìn nhau rồi phá lên cười. Lâu Nguyệt vẫn chưa nhận ra người Tang Tửu đùa chính là Ôn Quý Từ mà cô ấy không dám chọc vào. Nếu là bình thường, cô ấy chẳng dám phối hợp diễn kịch với Tang Tửu đâu.

Tài khoản douyin của Lâu Nguyệt vốn chẳng được mấy fan, cô ấy cũng không gắn bất kỳ đề tài nào, cứ thể đăng video lên.

Trong phòng bao chỉ duy nhất Tưởng Thiếu Du theo dõi Lâu Nguyệt là xem video một lần, xem không hiểu gì nên xem lại lần hai, cuối cùng anh ta sững người.

Sau khi truyền nhau xem, cuối cùng đến tay Ôn Quý Từ.

Mấy cậu ấm đưa mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh, nhìn Ôn Quý Từ mặt mày thản nhiên đăng video lên wechat của anh, sau đó xách áo vest đi ra ngoài.

Ôn Quý Từ lái xe về nhà, lúc vào cửa, kẻ đầu sỏ Tang Tửu đang ngâm nga hát, thoải mái tự tại đi về phòng mình.

Đi được nửa đường, Tang Tửu chợt cảm thấy áo bị người ta tóm lại, Ôn Quý Từ dáng người cao lớn đứng sừng sững trước mặt cô.

Ôn Quý Từ cụp mắt, cổ họng bật ra tiếng giễu cợt: “Lấy anh ra đùa?”

Tang Tửu vẫn chưa phản ứng lại: “Em đâu…”

Ngay sau đó, ngón tay thon dài của Ôn Quý Từ kẹp điện thoại, đưa chứng cứ ra trước mặt cô: “Giải thích chút.”

Một câu chuyện về “Tổng tài ra nước ngoài ba năm, sau khi về nước biến thành người chuyển giới”.

Màn diễn “tổng tài phu nhân” hoàn hảo của Tang Tửu, mỗi một ánh mắt nụ cười đều vô cùng rung động lòng người.

“Còn nói không lấy anh ra đùa?” Ôn Quý Từ nhìn cô đăm đắm, hơi nghiêng người tới trước, dần di chuyển xuống dưới, nhìn thẳng vào mắt cô.

Tang Tửu vô cùng ấm ức: “Em cũng đâu phải tổng tài phu nhân, video này không tính.”

Ôn Quý Từ nghẹt thở, động tác chợt dừng lại.