Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 44: Thiên Sát - TỔNG CHỈ HUY NỘI VỆ THỨ CHÍN



Sau mười phút hơn, Huyết Đồ đi từ trong hẻm ra.

Anh ấy đi đến trước mặt Ngô Đình Khải, nhẹ nhàng nói: “Lại là Hoa Hồng Đen cử đến!”

Một thế lực ngầm nhỏ nhoi ở địa phương, không lọt được vào mắt của anh ta.

Ngô Đình Khải gật đầu, nói: “Tối nay đi diệt bọn họ, chú ý đừng làm náo động quá.”

Anh nhẹ nhàng thoải mái, dường như việc diệt thế lực ngầm đã chiếm đóng ở thành phố Thục nhiều năm đơn giản như giết một con kiến vậy.

Huyết Đồ nở nụ cười, cuối cùng cũng có cơ hội hoạt động gân cốt rồi!

...

Cùng lúc đó, ở một căn cứ quân sự được canh gác nghiêm ngặt.

Một người đàn ông đầu húi cua vỗ lên chiếc bàn họp trước mặt, gầm lên: “Mẹ nó, thành phố Thục lại có một tên ngang tàng như vậy, dám hành hung trên phố.”

“Truyền lệnh xuống, tập trung toàn lực điều tra kỹ lưỡng hết một lượt những người du nhập từ bên ngoài vào đây và tất các thế lực ngầm trong thành phố Thục cho ông.”

“Cần bắt thì bắt, cần diệt thì diệt.”

“Nếu như có dòng dõi quý tộc nơi nào ngăn cản, coi như đồng bọn, bắt hết một lượt.”

“Người có gan phản kháng, giết không tha!”

“Giết không tha?” Anh ta vừa nói ra câu này, toàn bộ cấp dưới đều ngơ ra hết.

Nên biết rằng, nhiều thế lực ngầm đều gắn bó mật thiết với các dòng dõi quý tộc tài phiệt địa phương.

Có nhiều thế lực ngầm không phải không thể đụng mà là không dễ đụng.

Vì muốn giải quyết một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến toàn cục, xong chuyện muốn dọn dẹp rất phiền phức.

Vì thế mới nói, nếu như làm như Thiên Sát nói: giết không tha. Thì khả năng cao là các dòng dõi quý tộc đó sẽ công kích ngược lại, như vậy sẽ cản trở tiến triển của hành động.

Quan trọng nhất là, rất ít người có thể đỡ được lực phản công mạnh mẽ của các dòng dõi quý tộc.

Làm không tốt, vị trí tổng chỉ huy nội vệ thứ chín của Thiên Sát sẽ phải nhường lại cho người khác.

Có người trịnh trọng nói: “Tổng chỉ huy, như vậy không được đâu! Nếu như mấy dòng dõi quý tộc đó đâm sau lưng chúng ta làm chuyện lớn hơn, cả nước sẽ cười vào mặt của nội vệ thứ chín chúng ta.”

“Đúng rồi, tổng chỉ huy, anh vẫn nên thận trọng suy nghĩ lại đi!’

“Hành động lớn như vậy, chúng ta có cần phải xin cấp trên không?”

Nghe những ý kiến này, Thiên Sát giơ tay lên, cả phòng lập tức im lặng.

Thiên Sát nhếch mép cười nói: “Các người nghĩ ông ngốc à?”

“Chuyện này, có người chịu hết, yên tâm mạnh dạn làm đi!”

“Nếu như có người sợ đắc tội người khác, thả mục tiêu chạy thật thì đi thẳng đến tạ tội với Long soái.”

“Hành động cụ thể lấy văn kiện mới phát ra làm chuẩn, mỗi người bắt buộc phải bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.”

Nghe vậy, các tướng còn gì không hiểu đâu, chuyện này có Long soái ủng hộ!

Nghĩ đến đây, khí phách hào hùng trong lòng các tướng trỗi dậy.

Bọn họ đã muốn dọn dẹp mấy dòng dõi quý tộc không coi ai ra gì đó từ lâu rồi, bây giờ, cơ hội đến rồi!

Dòng dõi quý tộc thì sao?

Tài phiệt thì sao?

Hoàng tộc thì sao?

Có Long soái ủng hộ, còn có chuyện gì mà không dám làm?

Nghĩ đến những mệnh lệnh này có khả năng cao là do Long soái đưa ra, phút chốc các tướng phấn chấn đứng dậy, hét lớn: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Không chỉ vì mệnh lệnh này mà còn vì Long soái!

Người đàn ông khiến cho vô số tướng địch nghe đến đã sợ mất mật đó, chưa từng bại trận qua bao giờ.

Những mệnh lệnh anh đưa ra, chưa có mệnh lệnh nào không hoàn thành được!

Các binh lính cảm thấy mình rất may mắn, rất may mắn vì sống cùng thời với Long soái, may mắn hơn là trở thành binh lính dưới trướng anh, cùng anh vào sinh ra tử, cùng anh vinh quang một đường.

Thiên Sát thấy các tướng tự tin vô cùng thì gật đầu nói: “Tan họp!”

Sau đó, anh ta rời khỏi phòng hợp, lên một chiếc chiến xe toàn cầu không có quá mười chiếc hiệu Mãnh Long.

Vừa lên xe, thị vệ thân cận hỏi: “Tổng chỉ huy, chúng ta đi đâu?”

Thiên Sát kích động nói: “Đi thành phố Thục!”

“Vâng!” Thị vệ thân cận của anh ta đáp, rồi ngờ vực hỏi lại: “Tổng chỉ huy, hành trình của mình không có thành phố Thục?”

“Không lẽ, anh định đi gặp Huyết thống lĩnh? Anh ấy mới vừa cười nhạo anh trong mệnh lệnh đấy!”

Thiên Sát trừng mắt nhìn anh ta, bực dọc đáp: “Huyết Đồ là ai?”

“Huyết Đồ là Huyết thống lĩnh!”

Thiên Sát cạn lời, tôi không biết Huyết Đồ là Huyết thống lĩnh?

“Còn gì nữa?”

“Thị vệ thống lĩnh thân cận của Long soái!” Thị vệ thân cận vừa nói ra câu này thì bất chợt anh ta nhận ra, reo lên: “Long soái, ở thành phố Thục?”

“Tổng chỉ huy, bây giờ chúng ta đi gặp Long soái?”

Thiên Sát gật đầu nói: “Vâng!”

“Nhưng đừng nói chuyện này ra ngoài, tránh để lộ hành tung của Long soái!”

“Vâng!” Thị vệ thân cận phấn khích đáp.

Sau đó, anh ta đạp ga, Mạnh Long thể hiện thực lực thật sự của nó, bánh xe rộng lớn chuyển động vài vòng tại chỗ rồi lao ra ngoài như tên bắn, đuôi xe để lại một đường cát bụi.

Trên cao tốc dẫn đến thành phố Thục, một chiếc chiến xe vô cùng bá đạo vượt qua.

Khi chiếc xe chạy qua để lại một cuộc hội thoại trong gió:

“Tiểu Lý, mẹ nó cậu có thể lái chậm chút không, ông đây say xe.”

“Tổng chỉ huy, anh chịu khó một chút, sắp tới thành phố Thục rồi!” Giọng nói này phấn khích, không che giấu nổi sự kích động vang vọng.