Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 47: Đến nhà họ Lý



Câu hỏi này hơi khiến người khác buồn rầu!

Ngô Đình Khải cười rồi nói một cách uyển chuyển: “Cô giáo Kim Hi Hạ, tôi đã có người yêu rồi!”

Dù sao người này cũng là cô giáo của bé con, cho nên anh ấy vẫn nên nói chuyện lịch sự một chút.

Nếu đổi lại là một người không quen khác hỏi câu này, ngay cả nói chuyện Ngô Đình Khải cũng không muốn nói, trực tiếp quay người rời đi.

Cô giáo Kim Hi Hạ nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Ngô Đình Khải, cô ấy cố gượng cười, nói: “Ngại quá, tôi không biết!”

Trong lời nói của cô ấy, có một cảm giác mất mát mà ngay cả Khiết Nhan cũng có thể nghe ra.

Khiết Nhan ngọt ngào nói: “Cô giáo Kim Hi Hạ, cô đừng khóc!”

Cái quái gì thế!

Câu nói này trực tiếp cho Ngô Đình Khải một đòn đánh chí mạng.

Bé đang làm gì đấy!

Kim Hi Hạ ngơ ngác!

Cô ấy vẫn chưa khóc mà!

Thấy tình hình không ổn, Ngô Đình Khải lập tức nói: “À, cô giáo Kim Hi Hạ, chúng tôi đi đây, tạm biệt!”

“Khiết Nhan, tạm biệt cô giáo đi!”

“Tạm biệt cô giáo!” Khiết Nhan rất nghe lời, ngoan ngoãn chào tạm biệt cô giáo của mình.

Trong ánh mắt thất vọng của Kim Hi Hạ, Ngô Đình Khải giơ Khiết Nhan lên cao, lướt qua đám đông như một chú cá đang bơi, nhanh chóng đi ra khỏi đám đông.

Sau khi gặp Lý Như Ý, cả ba người về nhà thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.

Đầu tiên Ngô Đình Khải đi ra ngoài thuê về một chiếc xe, sau đó đem quà đã được chuẩn bị sẵn lên xe, chờ Lý Như Ý chuẩn bị ổn thỏa rồi xuất phát.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Đình Khải gọi một cuộc điện thoại.

“Viễn Thành, gần đây thế nào rồi?”

“Long, Long soái?” Người ở đầu dây bên kia có chút không dám tin được.

“Ừ, là tôi!”

“Long soái, anh có căn dặn gì?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn còn run run.

“Cứ gọi tôi là Ngô Đình Khải, hiện tại tôi không tiện để lộ thân phận, cậu đến nhà họ Lý giải vây giúp tôi!”

“Được!” Người kia kích động kêu lên: “Dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, thuộc hạ cũng không chối từ!”

“Không nghiêm trọng như vậy đâu!”

“Long soái, tôi dùng thân phận gì để tới đó?” Người kia nghi ngờ hỏi.

“Đồng đội!”

“Rõ!”

Trong một tòa nhà trang trọng lát toàn là đá hoa cương, nhân vật số một ở thành phố Thục kích động đứng lên, hét lớn: “Chuẩn bị xe, đến nhà họ Lý!”

......

Trên chiếc xe chạy về phía nhà họ Lý, Lý Như Ý căng thẳng nhìn về phía Ngô Đình Khải, nói: “Một lát nữa có thể bọn họ sẽ nói những lời khó nghe, anh cố gắng nhẫn nhịn một chút, nhất định không được ra tay.”

Một mặt dù sao đó cũng là người bên phía nhà mẹ đẻ của mình.

Mặt khác, cao thủ của nhà họ Lý nhiều như mây, Ngô Đình Khải không thể là đối thủ của bọn họ.

Trong suy nghĩ của Lý Như Ý, mặc dù Ngô Đình Khải có chút võ công, nhưng mà hai tay khó địch lại bốn tay. Nếu như thật sự đánh nhau thì cũng chỉ có Ngô Đình Khải là người chịu thiệt.

Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cô, Ngô Đình Khải ra sức khuyên giải: “Đừng lo, đã có anh rồi!”

Lý Như Ý gật đầu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm cầu nguyện: “Hy vọng chuyến đi này không gặp sóng gió!”

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một tòa nhà rộng lớn, mang đậm kiến trúc cổ xưa.

Trong lòng Lý Như Ý lo lắng không yên, cô nhìn cánh cổng ngay trước mặt, vậy mà lại không dám đi về phía trước.

Ngược lại, Ngô Đình Khải có vẻ rất thản nhiên.

Một tay anh ôm Khiết Nhan, một tay xách theo túi quà lớn, cười nói: “Đi thôi!”

Nói xong liền dẫn đầu đi tới đại viện của nhà họ Lý.

“Cốc cốc cốc!”

“Mở cửa!”

Cùng với tiếng gọi non nớt kêu mở cửa của Khiết Nhan, bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Két két!”

Cánh cửa mở ra, một ông lão tóc hoa râm ló đầu ra.

“Cậu là ai?” Ông cụ nhìn kỹ Ngô Đình Khải, nhưng không nhận ra anh.

“Ông Tạ!” Lý Như Ý xuất hiện từ phía sau Ngô Đình Khải, khẽ chào hỏi.

“Cô cả? Cuối cùng cô cũng chịu quay về rồi!” Ông cụ vô cùng vui mừng, tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Mau vào đi, mau vào đi!”

“Cậu này là? Cậu này là chồng của cô cả nhỉ! Mau vào đi!”. Đam Mỹ Hài

Ngô Đình Khải mỉm cười gật đầu, cười nói: “Chào ông Tạ!”

“Đây chính là cô chủ nhỏ nhỉ, dáng vẻ trông rất đáng yêu!” Ông cụ lại hướng ánh mắt về phía Khiết Nhan, khen ngợi cô bé.

Thấy ông cụ đang khen mình, Khiết Nhan mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông!”

“Ừm!” Ông cụ đáp lại, xoa xoa khóe mắt ướt át, nói: “Tốt quá, người trong nhà đều tốt, thật tốt!”

Trong không khí tràn ngập hương vị bình yên!

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai phá vỡ không khí yên bình.

“Tốt cái gì mà tốt! Ông Tạ, ông cũng thật là, con chó con mèo cũng thả cho đi vào nhà.”

Cùng với giọng nói này, một người phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.