Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 7: Phế đi



Vương Bách Từ khản cả họng, liều mạng bày tỏ mong muốn sống sót của mình: “Sống... muốn sống, Long... Long... Long soái, tôi muốn sống!”

Không dễ gì đợi được cơ hội này đương nhiên gã ta phải liều mạng nắm bắt lấy.

Ngô Đình Khải lạnh lùng nhìn Vương Bách Từ, vẫn lạnh nhạt như trước, lạnh giọng nói: “Vậy thì tường tận kể hết những chuyện liên quan đến Lý Như Ý ra.”

“Thái độ của anh sẽ quyết định nửa đời sau này của anh sẽ ở đâu.”

Vương Bách Từ nhìn đôi mắt lạnh lùng này, tâm trạng bất chợt chìm xuống đáy vực.

Gã ta thấy mình không phải đang đối mặt với một con người mà là một hung thú sắp cắn người thời xa xưa.

Thiết Viễn Thành thấy Vương Bách Từ ngơ ra nhìn Long soái, dứt khoát tát vào đầu tên đại ca xã hội đen này.

Đồng thời nạt nộ: “Tên dốt nát này, Long soái hỏi anh còn dám giả ngu?”

Vương Bách Từ hơi uất ức trong lòng lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể đáng thương nói: “Chỉ huy Thiết, ban nãy tôi đang đắm chìm vào uy nghiêm của Long soái, anh thông cảm.”

Toàn dùng những lời ngọt ngào xu nịnh.

Thiết Viễn Thành thấy gã ta nói vậy thì không phản bác được gì, nói tiếp: “Trả lời câu hỏi của Long soái, đừng lãng phí thời gian của Long soái.”

Vương Bách Từ lau nước mắt nước mũi trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dường như là đang nhớ lại.

Thiết Viễn Thành đang định dạy dỗ tên đang giả vờ này thì bị Ngô Đình Khải cản lại.

Ngô Đình Khải khẽ nói: “Sắp bắt đầu rồi!”

Quả nhiên, anh vừa nói xong, Vương Bách Từ đã lên tiếng: “Long soái, chỉ huy Thiết, tôi thừa nhận, tôi có trách nhiệm với chuyện này.”

“Nhưng tôi chỉ là chân sai vặt thôi!”

Thiết Viễn Thành bẻ ngón tay răng rắc, có ý đe dọa.

Vương Bách Từ cúi đầu, không dám gián đoạn, lớn tiếng nói: “Vài tháng trước, cậu ấm Tiền Nhất Nam tập đoàn Thiên Tư vô tình gặp cô chủ nhà họ Lý - Lý Như Ý trên phố.”

“Mới đầu, cậu ta tìm mọi cách theo đuổi cô Lý nhưng cô Lý không hề động lòng. Sau đó, không biết Tiền Nhất Nam biết được chuyện cô Lý bị đuổi ra khỏi nhà ở đâu, thì lại không có hành động gì tốt đẹp rồi!”

“Tiền Nhất Nam bảo chúng tôi thường xuyên đến làm phiền cô Lý, ép cô ấy đồng ý với điều kiện của cậu ta.”

Nói đến đây, gã ta ngẩng đầu xem sắc mặt của Ngô Đình Khải, vẫn là gương mặt lạnh lùng đó.

Gã ta cúi đầu, run rẩy nói: “Vào hai tuần trước, không biết người sáng lập tập đoàn Bảo Hưng – Trương Cảnh Hàn nhìn thấy cô Lý ở đâu mà cũng muốn theo đuổi cô Lý.”

“Tập đoàn Bảo Hưng là nhân tài mới xuất hiện, phạm vi kinh doanh rất lớn, năng lực nghiệp vụ công ty rất mạnh, quan trọng là nghe nói gia cảnh của cậu ta không tầm thường.”

“Vì thế có rất nhiều tập đoàn lớn muốn hợp tác với cậu ta.”

“Sau khi Tiền Nhất Nam biết được chuyện này, vì muốn lôi kéo mối quan hệ mà đã chủ động đề nghị với Trương Cảnh Hàn, để cậu ta làm kẻ ác, bảo chúng tôi mượn danh nghĩa của cậu ta ép cô Lý làm người yêu cậu ta.”

Nói xong những lời này, Vương Bách Từ không kìm được mà nhìn về Ngô Đình Khải.

Gã ta vừa ngước lên lại gặp ngay đôi mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc nào của anh.

Gã ta cũng không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu, dè dặt nói: “Tiền Nhất Nam biết chắc chắn cô Lý sẽ không đồng ý, mấy hành động này của cậu ta chỉ để lót đường cho Trương Cảnh Hàn, tạo điều kiện anh hùng cứu mỹ nhân cho Trương Cảnh Hàn.”

“Vì thế, chúng tôi mới ngồi ở bên ngoài nhà cô Lý ngày đêm, tạo áp lực cho cô ấy. Khi cô ấy không thể nhịn được nữa, Trương Cảnh Hàn sẽ xuất hiện, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhận, giành được trái tim của cô Lý.”

Nói ra hết những chuyện này, dường như Vương Bách Từ cũng đã cam chịu số phận rồi.

Gã ta thở một hơi nặng nề, dập đầu như giã tỏi, âm thanh đầu đập xuống đất không ngừng vang lên.

Không phải gã ta ngoan ngoãn mà là trong lòng gã ta hiểu rõ, bản thân mình có sống tiếp được hay không đều phải xem người trước mặt đây sẽ nói những gì.

Ngô Đình Khải không thèm nhìn đến tên đại ca xã hội đen đã quen hống hách ở thành phố Thục này, nói với Thiết Viễn Thành: “Đừng để lộ hành tung của tôi, cậu biết là được rồi!”

“Vâng!” Thiết Viễn Thành hành lễ nghi của quân đội.

Ngô Đình Khải gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, sắp đi đến cửa thì để lại một câu: “Còn gã thì phế đi!”