Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 177-3: Chính văn (ngoại truyện 3): Chăn heo và nuôi đàn ông, kỳ thực cũng là một cái đạo lý



  Vũ Thiên dựa người vào ở trên thân cây thở dài vẻ rất là ưu tư và bi thương. Lương Ngọc Phi thấy vậy bộ dạng tỏ vẻ không hiểu  lứm.

     "Không phải là mùa thu, cậu vậy mà liền bi thương cảm thu như vậy hả ?"

     "Cậu không biết đâu. . ." Giải thích đi nào.

     Lương Ngọc Phi đợi nửa ngày cũng không thấy câu tiếp theo, chỉ một thoáng liền xù lông rồi !"Chà mẹ nó chứ, cậu còn không nói tớ sẽ giải thích cái P!"

     Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn trời, mặt nghiêng một góc 45°, gương mặt hoàn mỹ giống như một vị thần, mơ hồ khẽ thở dài. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Vũ Thiên hỏi Lương Ngọc Phi : "Cậu không phát hiện ra là tớ bị mập ra hay sao?"

     Sấm sét chớp giật đùng đùng. . . giờ phút này Lương Ngọc Phi có cảm giác mình thật sự là bị sét đánh trúng khiến ngoài khét trong sống!

     Ngăn chặn lại cảm xúc kích động mình muốn hộc máu, Lương Ngọc Phi run rẩy khóe miệng, phối hợp hỏi lại đại thần: "Vậy xin hỏi ngài, tại sao ngài lại bị mập ra?"

     "Ai dà ~" di@en*dyan(lee^qu.donnn Vũ Thiên tiếp tục ngửa đầu nhìn trời, "Về sau rồi cậu sẽ biết!"

     Tiếp đến Lương Ngọc Phi nhận được một tin nhắn giống như bị sét đánh, Thượng Duyên xoay trở thân thể Mục Vũ Phi xoay đi xoay lại ngắm nghía hết làn này đến làn khác. Mục Vũ Phi bị ngắm nhìn như vậy, cả người liền sợ hãi. Đột nhiên cô liền hiểu ra, liền nắm giữ hai tay của Thượng Duyên nói đầy vẻ kích động: "Duyên Duyên! Rốt cục là cậu đã phát hiện ra tớ cực kỳ đẹp trai, cho nên cậu muốn đi theo tớ có phải hay không hả? ! Yên tâm đi! Tớ sẽ không cô phụ cậu đâu!"

     "Cút ngay!" Thượng Duyên vùng thoát khỏi tay của Mục Vũ Phi, "Tại sao gần đây cậu lại buồn bã ỉu xìu như vậy?"

     "À, " nói đến đây, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mục Vũ Phi liền trở nên ỉu xìu, không có lấy một chút sức sống nào, "Gần đây tớ trở nên mập quá. . ."

     Khóe miệng của Thượng Duyên co giật! Những lời này thế nào mà có vẻ như vừa rồi đã từng nghe thấy người nào đó nói ra thì phải?

     "Cho nên?"

     "Cho nên tớ muốn giảm béo!"

     "Không đúng!" Thượng Duyên nghĩ tới điều gì, nhìn Mục Vũ Phi vẻ hồ nghi, "Cậu không phải là loại người dễ dàng béo lên đâu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thế nào đột nhiên liền mập ra nhỉ? Chẳng lẽ… quả thật là cậu đã mang thai? !"

     "Cả nhà cậu ấy! Cậu mới mang thai ấy!" Mục Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi rống lên với Thượng Duyên. Tiếp theo sau đó, lại Mục Vũ Phi ỉu xìu ngồi dựa vào trở lại trên ghế so pha, "Gần đây mỗi ngày tớ đều phải ăn 5 bữa cơm, cho nên mập ~ "

     Hả! Ngài muốn thành heo luôn hay sao? ! Thượng Duyên rất là kinh ngạc nhìn Mục Vũ Phi hỏi: "Vậy cậu muốn giảm béo thế nào đây? Ăn bớt đi mấy bữa là được?"

     "Không được ! Tớ mỗi ngày đều phải ăn 5 bữa cơm."

     Thượng Duyên xù lông rồi ! Vậy mà cậu còn đòi giảm béo sao? ! Giảm béo cái lông ấy!

     Sự thực chứng minh Mục Vũ Phi đúng là gầy xuống một chút rồi. Thế nhưng mà mọi người lại không thể tưởng được phương thức giảm béo thành công của Mục Vũ Phi. Bất quá vào dịp này Vũ Thiên lại mập lên không ít. Đối với sự kiện này, mọi người phỏng đoán không giống nhau. Cuối cùng, một câu nói được mọi người tán thành  nhất chính là, Mục Vũ Phi nhất định là đã đi hút mỡ rồi, sau đó điều động số mỡ ấy lên trên người Vũ Thiên!

     Bí mật được bật mí là vào một ngày tiểu khu của bọn họ hết nước, sáng sớm Vũ Thiên và Mục Vũ Phi liền chạy vội tới văn phòng Hội sinh viên, Vũ Thiên đọc tài liệu, Mục Vũ Phi nhàm chán nhìn trời.

     "Điểm tâm em nghĩ muốn ăn bánh bao hấp cùng mì sợi." Mục Vũ Phi nói.

     "Em muốn ăn bao nhiêu?"

     "À. . . Hai người ăn gọi 3 suất đi, mì sợi cần phải chén lớn!"

     Vũ Thiên hấp tấp đi ra ngoài mua mang trở về, kết quả Mục Vũ Phi chỉ ăn vài miếng đã nói no rồi, hơn nữa còn nói với Vũ Thiên để cho anh cùng ăn luôn.

     "Phi Phi, việc này…, nhiều lắm anh ăn không nổi đâu!"

     "Anh mà không ăn em liền mách với ông nội đó! Không phải là ông nội đã nói rồi hay sao, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ. Một mình em đáng xấu hổ là đủ rồi. Không phải bình thường ông nội vẫn nói đó hay sao, năm đó thời điểm đánh giặc còn không có gì để ăn ấy, rễ cỏ gì đó cũng đều là hàng hóa rất hiếm… BLBLABLA "

     Vũ Thiên mặt không biểu cảm cầm lấy chiếc đũa quét dọn chiến trường đồ ăn mua ngoài mà Vũ Thiên đã gọi buổi trưa. Mục Vũ Phi chỉ ăn độ nửa bát sẽ không ăn nữa, muốn Vũ Thiên quét sạch sẽ số đồ ăn còn thừa lại. . .

     Lúc xế chiều Mục Vũ Phi đói gào khóc kêu to nói muốn ăn bánh ngọt, Vũ Thiên mua trở về, thế nhưng cô cũng chỉ ăn vài miếng liền ném cho Vũ Thiên. . .

     Bữa cơm chiều cũng giống như bữa cơm giữa trưa, không có gì sai biệt. . .

     Buổi tối, thời điểm 9 giờ, Mục Vũ Phi cùng Vũ Thiên về nhà, khi đi ngang qua quán bán đồ nướng, Mục Vũ Phi đề nghị ăn đồ nướng, kết quả cô gọi một đống thịt cùng mấy chuỗi đồ ăn chay. Ăn xong thức ăn chay cô giám sát Vũ Thiên ăn. . .

     Nghe thấy việc này mọi người đều là một mặt hắc tuyến. Thượng Duyên đại biểu mọi người nói ra tiếng nói chung cho mọi người: "Phi Phi, chính là đang chăn heo, nhưng bất quá đấy cũng chính là một phương pháp nuối dưỡng đi? !"

     Vũ Thiên vẫn nhìn lên không trung vẻ ưu thương như cũ, giọng điệu mơ hồ nói: "Lại tiếp tục như vậy, Lục tử, có thể nói là tôi béo giống như quả dứa đi không nổi nữa rồi."

     Tất cả mọi người đều bị một phen chua xót, chảy nước mắt vì đại thần. Thật không dễ dàng mà, cho dù là đại thần, phải làm đàn ông của Mục Vũ Phi cũng là một chuyện không dễ dàng gì! Đồng dạng, làm con chó Mục Vũ Phi nuôi cũng tương đương không dễ dàng như vậy!

     Ngay sau khi Vũ Thiên bị mập lên đủ 10 cân, sau đó anh ý thức được rằng, nếu còn tiếp tục như vậy là không được, sớm hay muộn bản thân anh sẽ bị người phụ nữ này ép ăn đến mức gan bị nhiễm mỡ mất thôi! Thừa dịp thời gian rảnh rỗi trong lúc ăn bữa ăn khuya, Vũ Thiên và Mục Vũ Phi. . .

     Mục Vũ Phi lúc này đang xem chương trình quảng cáo trên ti vi, liền chỉ vào tivi nói: "Hay quá, anh xem cái máy tập thể hình này xem, máy tập nằm ngửa rồi ngồi dậy, chỉ có 299 đồng, còn giao hàng tận nơi, liền mua cái này đi!"

     Ngày hôm sau, cái máy này liền được đưa đến, Mục Vũ Phi mở kiện hàng  đóng gói ra, vẻ rất là hưng phấn, rồi sau đó chỉ huy đức ông chồng của mình lắp ráp các bộ phận lại. Vũ Thiên tập hai lần rồi liền không tập nữa, một bộ nghiêm trang nói: "Cái máy này thật không hữu dụng chút nào, tập mà không thấy có một chút cảm giác nào hết!"

     Mục Vũ Phi kinh ngạc rồi. Cô hỏi lại vẻ rất là không hiểu: "Anh chỉ mới tập được có một lần, chỉ làm vài cái nằm ngửa rồi ngồi dậynhư vậy mà đã nói không hữu dụng chút nào là sao? Vậy anh muốn thế nào?"

     Vũ Thiên bổ nhào vào Mục Vũ Phi, dùng hành động để nói cho cô biết, đến cùng phương pháp để giảm béo như thế nào mới là tốt nhất.

     Sau đó Vũ Thiên mặt mày hồng hào nhìn cô vợ nhỏ của mình nằm liệt ở trên giường, nói: "Bà xã à, anh nghĩ muốn có một cái máy chạy bộ, anh cảm thấy cái kia nhất định sẽ sử dụng rất tốt đấy!"

     "Biến đi!" Mục Vũ Phi xù lông rồi. Cô quơ lấy cái gối đầu liền bắt đầu đánh anh, "Cả đời này anh cũng sẽ không có được cái máy chạy bộ của mình đâu!"

     Sau khi khôi phục lại thể trọng bình thường, Vũ Thiên rất là lên mặt, quả thực là cực kỳ lên mặt! Nhưng mà Mục Vũ Phi, vừa nhìn thấy đồ ăn vặt liền giống như nhìn thấy kẻ thù vậy. Thượng Duyên không hiểu ra làm sao, liền hỏi Mục Vũ Phi vì sao đột nhiên lại đổi tính như vậy ?

     Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt nói cho Thượng Duyên biết: "Đại thần không thể béo được! Hậu quả của việc bị mập thật là nghiêm trọng!"

     Lương Ngọc Phi là một người cực kỳ bỉ ổi, trong nháy mắt liền ngộ đạo rồi. Anh giơ ngón tay cái lên cao đối với Vũ Thiên! Chiêu này của bạn hữu thật sự là rất cao minh!