Ông Xã Thực Tập

Chương 6



Nhớ vote & cmt, love all ❤

***--------------------***

Vừa ra tới sảnh yến hội, còn chưa rời công ty, điện thoại của Viêm Liệt liền vang lên, rút ra xem thì là của Âu Nhược Nhã gọi tới. Có nên nghe không? Anh bây giờ đã đủ rối loạn, còn thêm chuyện của tiểu Nhã, Viêm Liệt thật không muốn bắt máy, nhưng cuối cùng vẫn là nhấn phím nghe.

“Tiểu Nhã, có chuyện gì?” Viêm Liệt tận lực giữ cho thanh âm mình bình tĩnh.

“Tiểu Viêm, đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên cậu lại rời đi?” Âu Nhược Nhã thanh âm tràn đầy nghi ngờ, cô một mực quan sát Viêm Liệt cùng tổng giám đốc, thấy hai người nói cái gì đó rất thân mật, sau đó không biết vì sao, Viêm Liệt đột ngột rời bữa tiệc, bọn họ đã nói những gì?

Âu Nhược Nhã rất mơ hồ.

“Không có chuyện gì, chỉ là thân thể đột nhiên không thoải mái đôi chút, cảm thấy có chút khó chịu nên ra ngoài hóng mát một chút thôi, cậu không cần lo lắng.” Đừng hận tại sao anh lại nói dối, nhưng chuyện của anh cùng tổng giám đốc vừa nói, anh làm thế nào có thể nói cho tiểu Nhã.

“Thật sao?” Âu Nhược Nhã căn bản không tin không có chuyện gì xảy ra, theo trực giác của cô mà đoán, nhất định là người phụ nữ kia đã nói những lời không bình thường với Viêm Liệt! Về phần là nói cái gì, nhìn phản ứng của Viêm Liệt, tựa hồ cũng không phải chuyện gì tốt…

Cũng như thái độ của Viêm Liệt, Âu Nhược Nhã cảm thấy cũng không được vui vẻ gì, như vậy nói cách khác chính là Viêm Liệt cùng tổng giám đốc đã xảy ra chuyện không vui…

Có được kết luận, Âu Nhược Nhã ở đầu bên kia điện thoại thiếu chút nữa bật cười.

“Thật, tiểu Nhã, mình về nghỉ ngơi trước, cậu chơi vui vẻ.” Nói xong, Viêm Liệt khó giữ được phong độ mà cúp máy.

Anh hiện tại không có tâm tình mà ứng phó với tiểu Nhã.

Âu Nhược Nhã nhướn mày nhìn điện thoại, từ hành động của Viêm Liệt cho thấy, chuyện không vui này tựa hồ có chút nghiêm trọng, khiến cho Viêm Liệt mất phong độ như thế. Mặc dù đây cũng được coi là chuyện tốt, bởi vì, cô có thể xác định được ánh mắt mà tổng giám đốc nhìn về phía Viêm Liệt là loại cảm xúc kia…, nhưng là, bọn họ rốt cuộc nói chuyện đến đâu rồi, để Viêm Liệt phản ứng mạnh như thế này. Viêm Liệt vẫn là một người lạc quan ấm áp, rất ít khi tức giận, để mất phong độ như thế này cũng rất hiếm khi…

Trong bất chợt, Âu Nhược Nhã lại có chút lo lắng, có cảm giác như sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Viêm Liệt đi thẳng về chỗ kí túc xá công nhân viên của mình, đây là kí túc xá do tập đoàn Bắc Đường chuẩn bị cho các công nhân viên, bởi vì anh là nhân viên mới hơn nữa còn là thực tập sinh nên chỗ ở là phòng trọ ba người, nhưng cho dù là nhà trọ có chất lượng kém nhất của tập đoàn Bắc Đường, cũng là một người một gian phòng, phòng tắm đầy đủ hết.

Mở cửa đi vào, bên trong nhà một mảnh tối đen, hiển nhiên hai người đồng nghiệp ở cùng vẫn chưa trở lại, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, bọn họ dĩ nhiên sẽ chưa về.

Vào gian phòng của mình, đèn cũng không muốn mở, Viêm Liệt ngã người xuống giường, cả người không thèm cử động, nhưng đầu óc lại vận chuyển thật nhanh.

“Viêm Liệt, cậu không có nghe nhầm, tôi vừa nói là, tôi thích cậu, hy vọng cậu trở thành bạn trai tôi, tôi nghĩ cậu lúc này có lẽ sẽ khó tiếp nhận.” Lời nói của tổng giám đốc giống như bị bỏ vào cái máy phát đi phát lại không ngừng trong đầu Viêm Liệt, một lần lại thêm một lần…

Rốt cuộc là vì sao, tổng giám đốc sao lại bất chợt nói ra với anh những lời này? Đột nhiên như vậy, thật không thể tưởng tượng, như vậy đúng là khiến anh không cách nào tiếp nhận!

Thật sự không cách nào tiếp nhận, tổng giám đốc, ở thời điểm chưa vào Học Viện Hoàng Gia, tên tuổi của cô đã nổi tiếng rồi, mà sau này khi anh vào học viện Hoàng Gia, lại càng thường xuyên nghe nhắc tới cái tên Bắc Đường Yên này. Mà cũng vì liên quan đến câu chuyện thần thoại lúc bấy giờ nên đó là nguyên nhân mà anh tới tập đoàn Bắc Đường làm việc!

Bắc Đường Yên, người tạo nên những chuyện thần thoại này là thần tượng của anh và cũng chính là cái đích để anh theo đuổi cùng vượt qua.

Nhưng là, bây giờ là loại tình huống gì, người mà anh cung phụng tôn thờ như một vị thần đang tồn tại, một nữ vương cao cao tại thượng, thế nhưng lại ở trước mặt anh, nói cho anh biết, cô thích anh, quả thực là chuyện có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến!

Nhưng mà, chuyện không muốn đến, cuối cùng cũng xảy ra với anh, không hề báo trước mà xuất hiện trước mặt anh. Cho nên, hiện tại anh đang đối mặt với vấn đề là rốt cuộc không biết nên phản ứng thế nào.

Phản ứng như thế nào? Đừng nói sau này làm sao đối mặt với tổng giám đốc, chỉ nói hiện tại, phản ứng của anh chính là chạy trối chết, sau đó ở nơi này suy nghĩ lung tung, thật rất mất thể diện! Đã lớn già thế này, còn làm chuyện trốn tránh. Ở trước mặt người mình hâm mộ nhất làm ra loại chuyện mất mặt này, nhưng mà, lúc đó đầu óc anh rất rối loạn, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.

Aiz, tổng giám đốc rốt cuộc tại sao lại nói như vậy, nói là giỡn, tổng giám đốc không thừa nhận, nhưng nếu không phải là nói giỡn, nói là chân thực khó khăn đến như vậy? Kia chỉ là anh không tin, anh làm sao tin được tổng giám đốc sẽ thích mình chứ, kia quả thực là nói chuyện trên trời, anh và tổng giám đốc xem như đã từng gặp mặt, cũng chỉ là đi cùng thang máy vài lần mà thôi. Cho dù là cũng nói mấy câu, nhưng cũng chỉ là chào hỏi thôi, hai người trong thực tế hình như có thể nói là hoàn toàn xa lạ.

Không không không, bọn họ thật sự gặp gỡ có lẽ là tối nay, anh hết sức may mắn trở thành bạn nhảy của cô, đó là một loại cảm giác hết sức tuyệt vời. Thân ảnh nhỏ nhắn kia dựa vào mình, cảnh tượng giống như mộng ảo, khiến anh cảm thấy đây là điều tốt đẹp nhất cuộc đời anh khi nhớ lại. Chỉ là bất quá, anh nhớ lại cái tình trạng “tốt đẹp” khi nãy, cuối cùng lại chạy trối chết làm cho “Hình ảnh tốt đẹp để nhớ lại” vẽ lên một dấu chấm tròn…. Cũng đừng nên oán anh, ai bảo tổng giám đốc lại nói ra những lời như vậy.

Tổng giám đốc tại sao phải làm như vậy chứ? Trêu anh? Cần gì chứ… Anh chẳng lẽ trong lúc vô tình đã đắc tội với cô? Hẳn là không đi, anh đến cơ hội tiếp xúc qua với cô cũng không có thì sao đắc tội với cô được. Coi như đã cùng nhau ở thời điểm khiêu vũ, anh cũng cẩn cẩn dực dực (nghĩa là vô cùng cẩn thận), thật không nhớ rõ là có chỗ nào không đúng. Nếu nói là ngoài ý muốn, vậy chính là sự xuất hiện của tiểu Nhã, nhớ lại lúc tổng giám đốc nói ‘Tôi thích cậu’, ‘Âu tiểu thư cũng sẽ không dùng cái loại ánh mắt khiêu khích đó mà nhìn tôi, cậu cảm thấy không, cô ấy hình như xem tôi là tình địch của cô ấy.’, ‘Tôi không hề nói đùa, cậu chẳng lẽ không cảm nhận được sao, chúng tôi đã tuyên chiến.’

Chẳng lẽ đó là nguyên nhân ư, trong truyền thuyết nói tổng giám đốc là người thích khiêu chiến kẻ khác, là một chiến sĩ bẩm sinh, thích nắm trong tay tất cả. Mà tiểu Nhã xuất hiện làm cô cảm thấy giống như bị khiêu chiến, sau cùng, anh liền bất cẩn trở thành một chiến lợi phẩm sao? Tổng giám đốc – trừ tài năng thương nhân thiên phú ra, nổi danh nhất chính là sự mạnh mẽ khôn khéo và thích khiêu chiến, cô cùng nhóm bạn bè kia, thứ gì cũng có thể đem ra đùa giỡn. Hơn nữa, đối với phương diện tình cảm cá nhân của cô, cũng không được khá cho lắm, chuyện xấu của tổng giám đốc với một tên trai tơ cũng thường xuất hiện trên tin tức giải trí, tài chính và kinh tế, hơn nữa vai nam chính còn biến hóa rất mau, dường như không có lần hai…

Thật ra thì, về điểm này thì mọi người đều hiểu lầm Bắc Đường Yên rồi, mười hai người của “độc thân có hại” đối với thái độ tình cảm đều khác nhau, nhưng đều là không để ý người khác nghĩ gì mà làm theo ý mình. Nói dễ nghe một chút là các cô tiêu sái tự tại, nói khó nghe là các cô ăn chơi phóng đãng, mà trên thực tế, các cô chẳng qua là làm những chuyện bản thân mình muốn.

Có lẽ cuộc sống riêng của những người trong nội bộ “độc thân có hại” hơi rối loạn một chút, xem đàn ông như đồ chơi, nhưng đối với Bắc Đường Yên mà nói, cô rất nghiêm túc mà tìm đối tượng, chỉ bất quá là thái độ có chút kén chọn lúc tiếp xúc, khiến các nam sĩ (trai tân) này phát hiện cả hai không hợp nhau, sau đó sẽ tìm đối tượng khác. Cho nên, lời đồn đãi rằng cô hay đổi bạn trai nhanh chóng liền bắt đầu, mà cô đối với chuyện này chẳng bao giờ giải thích, các nam sĩ bị cô “vứt bỏ” cũng không ra mặt nói gì. Chiếu theo tiêu chuẩn của “độc thân có hại”, cuộc sống riêng của Bắc Đường Yên rất chừng mực, cũng rất đơn thuần.

Nhưng mà, những điều này Viêm Liệt đều không biết, cũng không hẳn là thế, Bắc Đường Yên là thần tượng của anh, anh đối với cô hâm mộ và bội phục đã đạt tới cảnh giới không còn từ ngữ nào để diễn đạt. Mà cũng bởi vì thế, anh chẳng bao giờ nghĩ đến việc cùng Bắc Đường Yên trên mặt tình cảm phát sinh bất cứ chuyện tình mập mờ nào, chuyện tình cảm cá nhân của Bắc Đường Yên cũng không phải điều anh quan tâm…

Nhưng mà, đó là chuyện lúc trước, còn bây giờ thì khác, theo như anh đoán, anh tựa hồ là đã trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc chiến của Bắc Đường Yên và Âu Nhược Nhã. nh không muốn nghĩ như vậy, cũng không thể tự kỷ mà cho mình là nguyên nhân trong cuộc tranh đoạt của hai nữ nhân ưu tú, nhưng anh thật không nghĩ ra được đáp án nào thuyết phục hơn.

A, đoán được nguyên nhân, cũng là nghênh đón vấn đề khó khăn nhất, chính là, bây giờ anh nên đối mặt như thế nào…

Tổng giám đốc đã nói qua, sẽ để cho anh suy nghĩ một chút, anh cũng đang suy tính, chỉ là không phải suy tính tiếp nhận tổng giám đốc, đùa gì chứ, anh không dám tưởng tượng đến cảnh tượng mình và tổng giám đốc nói chuyện yêu đương, huống chi, tổng giám đốc chắc cũng nghĩ giống anh. Anh là thực tập sinh, mà cô là tổng giám đốc của anh, không phải anh xem thường chính mình, cũng không phải sợ tổng giám đốc yêu phú ngại bần, mà là sự chênh lệch độ tuổi, đoán chừng ở trong mắt cô anh chỉ là một tên tiểu tử mà thôi.

Đúng vậy, tổng giám đốc bận rộn như vậy, chuyện xảy ra ở bữa tiệc không chừng mai đây sẽ quên, nếu như không quên thì cũng sẽ không có thời gian tiếp tục chơi đùa nữa. Nói không chừng bây giờ tổng giám đốc đã quên tất cả, mà phiền não của anh cũng chỉ là buồn lo vô cớ mà thôi… Đúng đúng đúng, chính là như vậy, đây vốn chỉ là đùa giỡn, tổng giám đốc bị Âu Nhược Nhã kích thích nên liền nói ra những lời đó. Anh chạy trối chết, tổng giám đốc có lẽ rất kinh ngạc, nhưng chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi, công việc của tổng giám đốc bận rộn như vậy, chỉ cần anh thức thời không nhắc lại, chắc sẽ không có việc gì xảy ra…

Viêm Liệt càng nghĩ càng cảm thấy đúng, tâm lí cũng dần dần buông lỏng, chợt lật người bật dậy, vừa lắc đầu vừa cười vui mừng, chỉ là nếu cẩn thận chú ý, trong nụ cười kia hình như có chút bất đồng, như là mất mát, cũng như là tự giễu.

Bữa tiệc của công ty tổ chức vào thứ sáu. Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ, cho nên khi Viêm Liệt trở lại công ty, đã là hai ngày sau rồi.

Hai ngày nay mặc dù trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện lời nói kia của tổng giám đốc, nhưng Viêm Liệt đều tự nói với mình chỉ cần không nói, tổng giám đốc nhất định sẽ quên, sau đó cứ như vậy hai ngày qua, Viêm Liệt lo lắng xuất hiện ở công ty Bắc Đường.

“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”

“Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành.”

“Tổng giám đốc, ngài khỏe chứ?”

Viêm Liệt vừa mới đến trước cửa thang máy, liền nghe thanh âm hỏi thăm của nhân viên, nhất thời thân thể cứng đờ, trong đầu anh lúc này lặp đi lặp lại câu sẽ không có việc gì, không có việc gì. Nhưng anh vẫn không thể nào ngờ được tổng giám đốc lại hằng ngày cùng đi thang máy với bọn họ… Rốt cuộc là phải làm như thế nào?

Hít sâu, chớ khẩn trương chớ khẩn trương, anh không phải luôn luôn rất bình tĩnh ư, hiện tại việc cần phải làm bây giờ nhất là làm cho mình tỉnh táo lại. Tốt, cứ dựa theo ý nghĩ của mình, tất cả sẽ không có gì xảy ra, không phải anh trốn tránh vấn đề, mà là tổng giám đốc chắc cũng suy nghĩ giống như anh, rằng tất cả đều là trò chơi mà thôi.

Tiếng bước chân ngày càng gần, thanh âm chào hỏi cũng gần hơn, Viêm Liệt cúi đầu xuống, tận lực làm cho mình không tồn tại, khiến cho người khác không chú ý đến.

Bắc Đường Yên vẫn nhìn về phía cửa đại sảnh, sau đó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bề ngoài của mình, khi còn có mười phút nữa là đến tám giờ, quả nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc. Trải qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện Viêm Liệt là một người rất có quy luật, mỗi ngày đi làm đều cùng một thời điểm, trước sau chênh lệch không tới ba phút, mà cô lại thích cái thói quen này.

Nhìn bóng dáng Viêm Liệt đi về phía thang máy, Bắc Đường Yên cũng hướng thang máy đi tới, mặc dù cô luôn gật đầu mỉm cười với nhân viên chào hỏi mình, nhưng trên thực tế vẫn luôn quan sát phản ứng của Viêm Liệt. Khi anh nghe được thanh âm của nhân viên chào hỏi cô, thân thể hình như cứng nhắc một chút. Thấy hai ngày trôi qua vẫn như vậy, cô có thể từ phản ứng của anh biết được rằng cô đối với anh có sự ảnh hưởng rất lớn.

Sau đó khi cô đi tới, liền thấy Viêm Liệt cúi đầu lui về phía sau, Bắc Đường Yên khẽ cau mày, anh dùng loại phương thức này tựa hồ như muốn lựa chọn trốn tránh, đây cũng không phải là phát hiện khiến cô mừng rỡ.

Cố ý cùng với suy nghĩ xấu xa, Bắc Đường Yên đi đến gần Viêm Liệt rồi mới dừng lại.

Hôm nay Bắc Đường Yên mặc quần dài màu trắng, chất liệu tơ tằm thượng hạng, lộ ra tư vị nữ nhân, lại hiện ra một tia lão luyện cùng khôn khéo, chỉ là ánh mắt vô cùng linh động, giống như là tiểu quỷ đang làm chuyện xấu.

“Ah, Viêm Liệt, cậu cũng ở đây à, cậu khiêu vũ rất tốt a, chỉ là đáng tiếc ngày hôm qua cậu lại rời đi trước, lần sau nếu có cơ hội tôi lại mời cậu làm bạn nhảy.”

Sấm sét giữa trời quang, đây đối với Viêm Liệt mà nói tuyệt đối là một đả kích. Anh vốn lựa chọn lẩn tránh, hi vọng tổng giám đốc sẽ không nhắc lại chuyện này, lại không nghĩ tới mới sáng sớm, còn chưa tới phòng làm việc lại đụng phải tổng giám đốc, hơn nữa tổng giám đốc còn cùng mình nói chuyện quen thuộc như thế. Nếu như hôm trước tổng giám đốc không nói những lời đó, anh nhất định là sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng lúc này, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi để trốn. Nhưng thực tế cùng suy nghĩ luôn luôn cách biệt nhau, hiện tại Viêm Liệt vẫn còn chút lý trí, cố gắng khắc chế ý nghĩ xúc động muốn rời đi, liền lúng túng ngẩng đầu lên.

“Chào tổng giám đốc, đây là vinh hạnh của tôi.” Tất cả nhân viên đều tập trung nhìn về phía này, Viêm Liệt tự nói với mình nếu không bình tĩnh thì thật sự sẽ xong đời, tổng giám đốc tuy đùa giỡn nhưng cùng lắm chỉ có hai người biết. Anh rất khó tưởng tượng nếu như mọi người đều biết lời nói trước kia của tổng giám đốc, sẽ có phản ứng như thế nào đây.

Viêm Liệt nhìn về phía Bắc Đường Yên, trong ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu cùng lo lắng, mặc dù dùng hơn hai ngày suy nghĩ, nhưng tất cả vẫn là suy đoán của anh. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, tổng giám đốc vì sao lại làm như vậy, anh không biết, chỉ là, anh bây giờ, từ ánh mắt tổng giám đốc chỉ thấy có tao nhã cùng lý trí, thâm thúy làm cho hắn không thể nói rõ ràng.

Bắc Đường Yên thấy Viêm Liệt nhìn mình, cũng rất tự nhiên hào phóng nhìn lại Viêm Liệt, người con trai này có một đôi mắt sáng ngời. Cô đã biết từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn vào vẫn cảm thấy ấm áp, chỉ là ánh mắt sáng ngời này hiện tại còn chứa nhiều suy nghĩ cùng nghi ngờ, là bởi vì cô!

“Ting” thang máy đến, nhưng không có ai cắt ngang hai người, mặc dù người chung quanh cũng bởi vì một màn trước mặt này mà kinh ngạc. Nhưng chuyện của tổng giám đốc, bọn họ không dám nhiều lời, nhưng vẫn có nghi vấn.

Thang máy mở ra, mọi người do dự đi vào, cũng không dám đóng cửa, tổng giám đốc vẫn còn ở bên ngoài, ai dám đóng cửa thật không muốn sống nữa.

Khẽ mỉm cười, Bắc Đường Yên lùi một bước, nói: "Vào đi thôi, nếu không mọi người đều phải tới trễ."

Thong dong ưu nhã.

Viêm Liệt sửng sốt nhìn, nhưng lập tức theo sau Bắc Đường Yên vào thang máy… Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Phòng làm việc của Viêm Liệt ở lầu sáu, bởi vì đi vào thang máy trễ, nên hắn phải đứng trước cửa thang máy, mà Bắc Đường Yên là tổng giám đốc, cho dù vào trễ đi nữa mọi người cũng sẽ tự động nhường một không gian cho cô.

Cho nên, từ tầng một mãi cho đến tầng sáu, Viêm Liệt có thể cảm thấy một cỗ ánh mắt rơi vào trên lưng anh, mang theo cường thế làm cho hắn phải luôn kinh động!

Đi ra khỏi thang máy, Viêm Liệt phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi! Anh thật sự nên suy nghĩ kỹ, nếu như tổng giám đốc không quên anh, mà vẫn tiếp tục trò chơi này, anh nên làm cái gì đây.

- ---------- Hết chương 6 -------

Bảo Bối Nhỏ, 29/12/2018

3500 chữ