Ông Xã Thực Tập

Chương 8



Năm mới chúc các nàng vui vẻ, nhiều may mắn, tiền đầy túi, sức khỏe đầy mình và tiếp tục dành thanh xuân của mình cho ngôn tình nha ❤ Tặng hẳn ba chương cho năm mới nè 💋

Nhớ vote, love all ❤

***-----------------***

Hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý*. Trong vòng một ngày, cả công ty đều đã biết đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, cùng với một màn diễn ra vào bữa tiệc hôm thứ sáu. Viêm Liệt chính thức trở thành tiêu điểm tại trụ sở chính của tập đoàn Bắc Đường.

* có nghĩa là chuyện tốt thì không ai biết, mà chuyện xấu thì ai cũng biết tới.

“Viêm Liệt, lời mọi người nói đều là thật hết sao?” Lúc này đã xế chiều, thừa lúc mọi người không quá chú ý, Tiểu Mông từ phía sau lặng lẽ đi tới.

Lại tới nữa, Viêm Liệt ôm đầu bất đắc dĩ quay lại.

“Mông tiểu thư, mọi người đều nói thật, cô cũng đừng khiến chuyện thêm phiền phức.”

“Tôi đâu có làm phiền phức, tôi chính là quan tâm đến cậu ấy chứ.” Nhưng thực chất Tiểu Mông đang rất nóng vội, cô muốn biết thêm nữa, hôm đó Viêm Liệt không đi cùng bạn nhảy, lại còn bị tổng giám đốc chọn trúng. Sáng nay cả hai còn vô tình gặp nhau trong thang máy, khiến cả công ty hiện giờ đều bàn tán về anh và tổng giám đốc, làm cô cũng không khỏi có chút lo lắng.

Nếu như, chỉ là nếu như thôi, tổng giám đốc thật sự coi trọng Viêm Liệt thì cô có thể một tia hy vọng cũng không còn.

“Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi cùng tổng giám đốc thật sự không có gì.” Những lời này, anh đã lặp lại vô số lần.

“Thật sự là không có bất cứ quan hệ gì?” Tiểu Mông thấy câu trả lời này không đáng tin lắm.

“Không có.” Anh thật sự muốn giơ tay lên thề.

“Viêm Liệt, có chuyện lớn rồi, ngoài cửa có người tìm cậu.” Giọng nói to lớn của anh Tôn vang vọng cả phòng làm việc.

“Anh Tôn, tìm tôi thôi mà, làm gì mà chuyện lớn.”Cùng lắm thì tiếp tục bị thẩm vấn lần nữa chứ sao.

“Thật sự là chuyện lớn đó, có người đưa hoa cho cậu kìa.”

***---------------***

Xế chiều hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Văn Mẫn, cô vào đây.”

“Vâng.”

“Tổng giám đốc, có chuyện gì?”

“Cô giúp tôi đặt hoa, đừng lấy bó hoa, tôi muốn một giỏ hoa, hai đóa hướng dương là tốt rồi, sau đó nhờ chỗ hôm trước đưa cho Viêm Liệt.” Theo đuổi người ta, tặng hoa là việc không thể thiếu.

Văn Mẫn nhìn tổng giám đốc, im lặng khoảng một phút.

“Tổng giám đốc, ngài thật sự làm thật sao?”

“Dĩ nhiên.”

“Cần ký tên không?”

“Việc này giao cho cô, để kèm với hoa đưa đến.” Bắc Đường Yên lấy ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ sớm.

“Vâng.” Thì ra,tổng giám đốc thật sự nghiêm túc.

...

“Gửi hoa cho tôi?Anh xác định sao?” Viêm Liệt đang bước tới cửa vì lời nói của anh Tôn mà dừng lại.

Sao lại thế, anh là một người đàn ông, thế nào lại có người tặng hoa.

“Cậu đi ra xem liền sẽ biết thực hư thế nào.”

Viêm Liệt thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc, trong khi đó mọi người bên trong cũng bu lại theo sau.

“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh?” Một người con trai cầm một cái túi trang trí hết sức tinh xảo...hoa, hẳn nên xem là một giỏ hoa đi, đứng trước cửa phòng làm việc.

“Đúng vậy, tôi là Viêm Liệt.”Xem ra chuyện tặng hoa là thật.

“Xin ký nhận.”

“Người nào đã đưa cho cậu, thành thật nói đi.” Tiểu Mông là người đầu tiên nói ra nghi vấn.

Viêm Liệt ôm trong tay giỏ hoa, đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, anh chỉ biết vô tội lắc đầu, anh cũng đâu biết.

“Leng Keng”, đồng hồ chỉ 5 giờ, đến lúc tan làm rồi.

“Mọi người, đến giờ tan làm rồi, tôi có việc quan trọng đi trước, tạm biệt.” Anh lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên thấy tan sở thật đúng lúc. Vội vàng lấy ví tiền cùng áo khoác, tất nhiên còn có cả giỏ hoa kia nữa, Viêm Liệt đến thang máy cũng không dám đi, trực tiếp đi cầu thang bộ chạy về ký túc xá.

...

Đem hoa để trên bàn, thừa lúc hai người bạn cùng phòng còn chưa về, anh cắn răng mở bao trang trí.

Anh thật muốn biết rốt cuộc người nào ở đây lại tặng anh cái này. Lấy ra tấm thẻ, vừa nhìn đến dòng chữ, thân hình anh liền có chút run rẩy.

Liệt: Hy vọng cậu thích, cũng đừng quên tôi còn đang chờ đáp án của cậu. ____ Yên

Trời ạ, giỏ hoa này hiển nhiên là do tổng giám đốc đưa tới, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, làm anh không biết nên nhắn lại như thế nào, cô đang chờ đáp án của anh, đáp án của anh... Anh có thể có đáp án như thế nào đây!

Chết tiệt, Bắc Đường Yên rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, nói những lời đó, còn tặng anh đồ như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn tiếp tục trò chơi này sao? Nếu vậy thì cho dù anh có phản ứng thế nào, trò chơi cũng sẽ không dừng lại, sau đó hàng loạt những câu hỏi cùng lời đồn đãi nhảm nhí sẽ không ngừng xuất hiện...

Bắc Đường Yên, cô tại sao lại khiến anh rơi vào hoàn cảnh này, hơn nữa, anh có dự cảm đây chỉ mới là bắt đầu, nếu anh không làm gì sẽ càng làm mọi người ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra.

Quyết định rồi, nam tử hán đại trượng phu, anh không thể trốn tránh mãi nữa... Anh muốn cùng giám đốc nói chuyện cho rõ ràng, nghĩ vậy Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện ra anh căn bản không có số điện thoại của cô.

Thôi, để mai tính sau!

“...” Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Viêm Liệt cầm lên nhìn, là số lạ. Do dự một lát rồi bắt máy. “Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”

“Chào, cậu khỏe chứ? Tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên rõ ràng là cố ý đọc tên mình thật chậm.

Viêm Liệt nghe giọng nói vừa lạ vừa quen kia, ngớ người ra ba giây.

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?” Viêm Liệt cũng không ngạc nhiên khi tổng giám đốc có số điện thoại của mình, lấy kinh nghiệm từ sau vài chuyện, anh cảm thấy định lực của bản thân được đề cao rất nhiều.

“Giờ cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu đi ăn tối, cậu hẳn là cũng có chuyện muốn nói với tôi.”

“Được.”Anh cũng thấy cả hai cần nói chuyện một chút.

“Cậu đang ở đâu, công ty hay ký túc xá?”

“Ký túc xá.”Viêm Liệt có chút ảo não, anh thấy bản thân mình như một tờ giấy trắng trước mắt Bắc Đường Yên.

“Tốt lắm, nửa tiếng sau tôi ở dưới ký túc xá đợi cậu, bye.”Nói xong, Bắc Đường Yên cúp máy.

Viêm Liệt cầm điện thoại thở dài. Tối nay, anh sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, anh không muốn xảy ra nhiều chuyện phiền não như vậy, nhất là chuyện xấu có liên quan đến anh và tổng giám đốc. Cô có thể không quan tâm, nhưng anh thì có. Anh vẫn kỳ vọng mình có thể cùng tổng giám đốc trở thành đồng nghiệp, chiến hữu chứ không phải là như hiện tại, giống như một chuyện xấu khôi hài, anh từ chối làm người tham gia trò chơi! Vừa nghĩ, anh vừa thay một bộ trang phục phù hợp, sau đó ngồi ở phòng khách chờ...

Còn năm phút nữa, Viêm Liệt đứng trước cửa sổ nhìn xuống, bên dưới là một chiếc Porsche xanh, đoán chừng hơn tám trăm vạn, hẳn là xe của tổng giám đốc, anh thầm nghĩ.

Nhướn mày, anh một lần cuối nhìn lại mình trong gương, xác định mình không có vấn đề gì mới rời khỏi ký túc xá.

Bắc Đường Yên mở cửa xe, trên tay còn cầm xấp giấy tờ, Viêm Liệt nhìn qua liền không khỏi nghĩ: phụ nữ lúc nghiêm túc là đẹp nhất!

“Tổng giám đốc.”

“Cậu đến rồi sao, lên xe đi.” Cất đi xấp giấy tờ trong tay, Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt mỉm cười.

“Vâng.”Viêm Liệt gật đầu, ngồi ở ghế phía sau.

“Cậu muốn ăn gì?” Bắc Đường Yên đang lái xe, tùy ý hỏi.

Viêm Liệt có chút thận trọng, đến nụ cười cũng có chút cứng nhắc. “Tùy ngài.”

Xe chạy một lát rồi dừng lại ở một nhà hàng tương đối nổi tiếng gần đó. Hai người tìm một chỗ ngồi hai người, chọn đại vài món, không khí liền trở nên có chút trầm lặng.

“Đây là lần đầu chúng ta dùng cơm chung, cậu có cần phải trưng ra cái bộ mặt đau khổ đó không?” Bắc Đường Yên không nhìn thấy nụ cười kia khiến cô rất khó chịu, không phải người con trai này chán cô đó chứ.

Hôm nay Bắc Đường Yên thật sự có chút hồi hộp, cô còn cố ý chọn một bộ đồ màu sắc tươi sáng tràn đầy sức sống, cùng với Viêm Liệt trông rất xứng đôi. Thế nhưng hiển nhiên người con trai này lại không để ý tới tâm tình của mình, khiến cô thật thất vọng.

“Tổng giám đốc, nếu ngài là tôi thì ngài có thể cười nổi sao?” Đến lúc này, Viêm Liệt quyết định nói hết tất cả những băn khoăn của mình, nếu như tâm trạng thay đổi, nếu những vấn đề này không xảy ra thì anh nhất định sẽ rất trân trọng khoảng thời gian mà anh và tổng giám đốc gặp nhau. Từ trước tới nay, anh luôn lấy người phụ nữ này làm động lực cho mình, hy vọng rằng sẽ có một ngày có thể đứng bên cạnh cô, cảm nhận một chút cảm giác khi trở thành huyền thoại ra sao.

Nhưng mà lúc này, tại sao giữa bọn họ lại xảy ra chuyện không ngờ này.

“Tại sao không chứ, nếu có người theo đuổi tôi thì tôi sẽ rất vui vẻ.” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.

“Tổng giám đốc, ngài đừng có đùa như vậy có được không, thực tế thì chúng ta ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra, có thể nói là chỉ mới gặp nhau vào bữa tiệc hôm đó thôi, không phải sao?” Viêm Liệt bất đắc dĩ nói, anh làm sao tin được lời tổng giám đốc nói là thật, có nhiều người theo đuổi cô như vậy, anh có bao giờ thấy cô vui vẻ đâu.

“Viêm Liệt, trước bữa tiệc tôi có thấy qua cậu rồi, ít nhất là ba lần.” Bắc Đường Yên giơ lên ba ngón tay.

“Ba lần?” Viêm Liệt chợt nghĩ, không lẽ…

“Tổng giám đốc, ngài không phải nói là trong thang máy đó chứ?”

“Viêm Liệt, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ bỗng nhiên vô duyên vô cớ mà đi cùng thang máy với các cậu sao?”

“…” Viêm Liệt từ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Bắc Đường Yên... đến tìm tòi nghiên cứu, nghiêm túc, bừng tỉnh nhận ra sau đó là bất khả tư nghị (không còn gì để nói). Thì ra trò chơi đã bắt đầu còn sớm hơn anh tưởng.

“Tại sao?”

“Cậu vẫn chưa rõ sao? Tôi thích cậu, gặp nhau trong thang máy không phải là tình cờ, bữa tiệc hôm trước cũng là vì cậu mà tổ chúc. Ý tứ của tôi đối với cậu vô cùng rõ ràng, nếu cậu còn hỏi nữa thì có lẽ tôi cần xem lại chỉ số thông minh của cậu.”

Những gì có thể nói anh cũng đã nói hết rồi, cô đối với anh, là tình thế bắt buộc.

“Tổng giám đốc, sao lại là tôi?”Anh không thừa nhận IQ của mình thấp, chỉ là có điều anh không rõ.

“Thích thì thích thôi, cái này có nhiều lý do lắm, nếu bắt phải chọn một thì có lẽ là do tôi thích nụ cười của cậu.” Nụ cười như áonh mặt trời đầy sức sống, khiến cô cũng muốn mỉm cười theo.

“Vậy sau này tôi sẽ không cười nữa.” Viêm Liệt nói xong liền gật gù, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

“Cậu là đang đùa sao? Viêm Liệt.” Bắc Đường Yên khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang ý cười nhìn anh.

Viêm Liệt bĩu môi, rất ư là cam chịu.

“Tổng giám đốc, ngài nếu có nguyên nhân gì thì liền trực tiếp nói thẳng đi, tôi thật sự không tin là ngài thích tôi. Nếu như ngài cược với ai, nếu cần, tôi sẽ toàn lực phối hợp, được hay không?”

Đánh cược? Lời của Viêm Liệt khiến cô không khỏi nghĩ đến vụ cá cược cùng với các bạn cô lần trước, nhưng mà, vấn đề ở đây hình như không phải là phối hợp hay không.

“Viêm Liệt, cậu không tin tôi.” Bắc Đường Yên nói ra sự thật, từ lời nói của Viêm Liệt, cô có thể kết luận rằng việc cô thích Viêm Liệt, anh căn bản không tin, hơn nữa còn rất chắc chắn. Vậy phải làm sao đây?

“Thật sự không có cách nào làm tôi tin tưởng!” Đột nhiên có một ngày, người mà anh vẫn tôn sùng làm thần tượng ở trước mặt anh mà nói, tôi thích cậu, xin hãy hẹn hò với tôi, thử hỏi làm sao anh có thể tin nổi!

“Tại sao lại không tin, tôi rất chân thành.” Lần này đến lượt Bắc Đường Yên hỏi tại sao, cô rất chân thành, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu cô nghiêm túc theo đuổi một người đàn ông.

“…” Tại sao lại không tin, không tin chính là không tin, nếu hỏi tại sao thì chính anh cũng không biết, tại sao vậy? Là vẫn xem tổng giám đốc như thần tượng, là do sự chênh lệch giữa cả hai, hay bởi thân phận địa vị xê xích quá lớn, bỏ qua những việc ấy, anh và tổng giám đốc mới biết nhau mấy ngày, làm sao có thể thích nhanh như vậy được.

Hay có phải bởi vì anh quá nghiêm túc, đặt nặng vấn đề tình yêu, rất chân thành, mà tổng giám đốc chỉ dựa vào tâm ý của bản thân. Có lẽ giống như lời của tổng giám đốc, là thích nụ cười của anh, nếu như thế thì cũng chỉ là thích như thế, cũng không phải loại tình cảm kia... nghiêm túc.

“Tổng giám đốc, tôi đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc, tôi không muốn đem chuyện này xem như trò chơi, mà tôi cũng rất tôn trọng ngài, không muốn đánh giá tình cảm của ngài. Vậy nên, xin ngài đừng nhắc đến chuyện này nữa, có được không?” Viêm Liệt biểu lộ thái độ vô cùng nghiêm túc.

“Đem chuyện tình cảm xem như trò chơi? Cậu cho rằng tôi là như vậy?” Bắc Đường Yên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, cái tên Viêm Liệt này nghĩ đi đâu vậy trời, cô rất là nghiêm túc! Thật sự rất nghiêm túc, nhưng mà hình như ít có ai chịu tin cô, thật buồn bực.

“Không đúng sao? Ngài trong lúc bất chợt thì cảm thấy hứng thú với thằng nhóc ngốc nghếch này, nói muốn theo đuổi tôi, không phải là trò chơi chứ là gì, ngài chắc chắn muốn nghiêm túc hẹn hò với tôi sao? Chính là hẹn hò theo kiểu lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết?” Viêm Liệt đối với tình yêu có thái độ đối đãi rất nghiêm túc, nếu không thì anh cũng sẽ không ở trong tình trạng đến giờ vẫn chưa có bạn gái, anh cảm thấy tình yêu là một loại trách nhiệm, hai người ở chung phải có trách nhiệm với nhau.

“Viêm Liệt, cậu đối với tôi cũng không công bằng, sau câu trả lời cho vấn đề lần trước của tôi, bây giờ xin cậu trả lời thêm một vấn đề nữa, được chứ?” Bắc Đường Yên rất lý trí, vấn đề của Viêm Liệt đối với cô căn bản là không có gì, bởi vì cô thật sự rất nghiêm túc, chỉ là người con trai này không tin mà thôi.

“Được, ngài cứ hỏi.”

“Nếu như người ngồi đối diện cậu chỉ là một người phụ nữ tên Bắc Đường Yên, không phải tổng giám đốc công ty, cũng bỏ qua hết những hào quang vô dụng mà mọi người thêm rót, cậu có cảm thấy rằng tôi đang nghiêm túc không? Ít nhất là không đem chuyện tình cảm xem như trò chơi.”

Bắc Đường Yên cho rằng đây là vấn đề số một.

“Viêm Liệt, thích một người, không phải vì thân phận địa vị của đối phương, đương nhiên, từ chối một người, cũng không thể vì… lý do hình thức, cậu đối với tôi ngay từ đầu đã không công bằng, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận vấn đề này."

"..."

- --------- Hết Chương 8 ------

Bảo Bối Nhỏ, 31/12/2018

3000 chữ