Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 1: Thiệu Lăng về nước



Đêm tối tĩnh mịch, một chiếc trực thăng đang bay từ nước ngoài về thành phố Viễn Châu. Người đàn ông ngồi trên trực thăng cất giọng lạnh lùng hỏi người bên cạnh.

"Cô ấy đang ở đâu?"

"Cô ấy đang làm việc ở khách sạn Q.A.N, cạnh biển Hồng Châu." Người đàn ông bên cạnh gõ gõ gì đó lên bàn phím rồi nhìn vào màn hình vi tính đáp.

"Đến đó, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ." Nghe được thông tin người mình càn tìm, anh ta liền ra lệnh cho cấp dưới lái trực thăng đến chỗ của cô gái mà anh vừa nhắc đến.

Người đã ra lệnh vừa rồi là Cẩn Thiệu Lăng - đại thiếu gia của Cẩn gia - một vị tổng tài lạnh lùng, đầy quyền lực, còn người đang gõ vi tính là cấp dưới của anh ta - Lý Ngôn.

Trực thăng đã hạ cánh gần khách sạn QAN, Cẩn Thiệu Lăng bước ra khỏi trực thăng tiến về phía khách sạn.

Lý Ngôn hiểu Cẩn Thiệu Lăng muốn nghe thêm thông tin nên nhanh chân chạy theo để nói thêm.

"Cô ấy là nhân viên tiếp tân ở đây và luôn luôn ở đây rất ít khi về..."

Lý Ngôn chưa nói xong đã nhìn thấy ở đằng xa có một cô gái đang lao mình xuống biển. Anh chưa kịp phản ứng thì sếp của anh đã thét lên một tiếng và lao như bay đến chỗ cô gái đó.

"Mộc Dao!" Tiếng thét vang lên trong không gian yên lặng làm dòng nước biển như bị dao động.

Cô gái đó là Quách Mộc Dao - một cô gái lương thiện và là một người rất quan trọng đối với Cẩn Thiệu Lăng.

Anh lao thẳng đến chỗ cô gái đó rồi nhảy thẳng xuống biển để cứu cô.

Dưới biển, anh nín thở nhìn xung quanh tìm Mộc Dao, khi thấy cô đang dần chìm xuống anh vội bơi đến nắm lấy tay cô và hôn vào đôi môi đào của cô vì sợ cô không thở được, một tay anh ôm eo cô, một tay cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.

Khi đưa được cô lên bờ sắc mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng thật ra anh hận bản thân mình, tại sao lúc đó anh không cho cô biết sự thật là anh cũng thích cô, sao anh lại không quay về sớm hơn để gặp cô. Tại sao anh lại vô tâm như vậy chứ?

Lý Ngôn và đám vệ sĩ cũng đã đuổi đến, một tên vệ sĩ cầm chiếc áo khoác đưa cho anh.

"Boss! Anh khoác vào đi nếu không anh sẽ nhiễm bệnh đó."

Thiệu Lăng không quan tâm tới tên vệ sĩ đó, anh chỉ nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao rồi hô hấp nhân tạo cho cô.

Đám vệ sĩ nhìn anh đến ngớ người, một người lạnh lùng và cao ngạo như anh lại không màng bản thân cứu một cô gái, bây giờ còn giúp cô hô hấp nhân tạo.

Sau một lúc được Cẩn Thiệu Lăng hô hấp nhân tạo, Mộc Dao dường như đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết.

Cô sặc nước, sau đó dần dần mở mắt ra, trước mắc cô là một gương mặt rất quen thuộc cô nghĩ mình sắp chết nên nhớ lại ký ức lúc trước. Nhưng giọng nói của người đàn ông trước mặt làm cô tỉnh táo lại:

"Mộc Dao, em tỉnh rồi à?"

"Tôi chưa chết sao?" Giọng nói cô yếu ớt sắc mặt tái nhợt như một người vừa chết đi sống lại.

"Em nói bậy bạ gì vậy?"

Anh quay ra sau cầm lấy chiếc áo người vệ sĩ đang cầm khoác lên cho cô, bế cô đến chỗ chiếc trực thăng rồi ra lệnh cho cấp dưới quay về nhà.

***

Về đến căn nhà ở khu số 1(khu đất rộng lớn và đẹp nhất) ở thành phố Viễn Châu.

Cẩn Thiệu Lăng vội bế cô vào phòng, anh đặt cô trên giường sau đó anh vào phòng tắm xả nước ấm xuống bồn rồi quay ra bế cô vào bồn tắm.

Anh để cô ở đó rồi bước nhanh ra ngoài bảo hầu nữ vào thay đồ cho cô, còn anh thì tắm ở phòng khách.

Khoảng 5 phút sau bác sĩ đến và khám sức khỏe cho cô.

"Cô ấy không sao cả, chỉ nhiễm tý nước lại thôi vài ngày là khỏi." Bác sĩ khám xong tháo ống nghe xuống cất vào cặp và đứng lên nhìn Cẩn Thiệu Lăng.

"Cảm ơn bác sĩ." Vẻ mặt anh bớt lo lắng một chút rồi lại quay sang nói với Lý Ngôn: "Mua cho cô ấy vài bộ đồ, tiện đường đưa bác sĩ về đi."

Lý Ngôn giật mình vâng vâng dạ dạ vội vã chạy đi.

Sau khi Lý Ngôn và bác sĩ rời khỏi phòng, Cẩn Thiệu Lăng cho tất cả mọi người ra ngoài để anh được ở riêng với người mình thương.

Lăng nhìn vẻ mặt nhăn nhỏ lúc ngủ của cô mà đau lòng, anh mở điện thoại lên gọi điện cho một người nào đó, giọng nghiêm túc chứa đầy "khí lạnh".

"Điều tra cuộc sống của Quách Mộc Dao trong suốt 7 năm nay cho tôi."