Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 15: Thịt cháy than



Về đến nhà, Quách Mộc Dao vui mừng hớn hở chạy vào trong ôm chầm lấy Trương Doãn.

"Cháu xin được việc rồi. Cháu vui quá đi a~"

"Cháu thích làm bác sĩ pháp y như vậy sao?" Trương Doãn nhẹ nhàng đặt bàn tay thô và gầy gò bị tuổi tác thay đổi của ông lên mái tóc được buộc cao một cách gọn gàng của cháu gái mình.

Cô hạnh phúc gật đầu, nhớ đến 7 năm vừa qua của mình.

6 năm học đại học, nhận bằng xong lại đi học lái xe hết 6 tháng, rồi đi tìm việc mới vào làm thì bị ba cô sai người gây khó dễ, cô đành bỏ việc. Tiếp đó lại bị ông ta bán, cô may mắn thoát được chạy sang thành phố khác để làm việc và tránh mặt ông ta. Cuối cùng thì gặp lại Thiệu Lăng, anh đưa cô về lại thành phố Z và quay về với gia đình, anh giúp cô thoát khỏi người ba ác độc đó, giúp cô được làm những điều mình thích...

Bây giờ cô nhận được công việc mình muốn chẳng lẽ không hạnh phúc hay sao?

"Cậu xin được việc không?" Cố Hạ Lam từ trong bếp bước ra.

"Được." Quách Mộc Dao vui vẻ trả lời.

"Chúc mừng nha." Hạ Lam nhìn Mộc Dao.

"Cảm ơn cậu giới thiệu công việc cho mình."

"Không có gì! Nhưng mà hai tháng sau cậu phải nghỉ việc để về giành lại công ty cho ông cậu rồi. Cậu định thế nào?" Hạ Lam ngồi xuống sofa cùng Trương Doãn.

"…" Câu hỏi của y làm tiểu Dao đắn đo suy nghĩ.

Trương Doãn hiểu đứa cháu của ông đang phân vân và lo lắng điều gì, y điềm đạm nói:

"Nếu như con thích làm bác sĩ pháp y thì cứ làm. Công ty đã bị cướp từ lúc mẹ con kết hôn với nó (Quách Giang), đến giờ cũng hơn 25 năm rồi không giành lại được đâu."

"Không! Con quyết định rồi, dù sao đi nữa bác sĩ pháp y cũng là ngành con thích, nên trong thời gian làm việc con sẽ cố hết sức của mình. Đến khi nghĩ việc, có thời gian rảnh con sẽ đến giúp mọi người, nếu tìm được mẹ con sẽ giao quyền quản lý công ty lại cho mẹ." Dao Dao tỏ ra vô cùng kiên quyết.

"Con quyết định như thế nào ta cũng ủng hộ." Trương Doãn nở nụ cười phúc hậu.

"Nếu như giành lại được công ty, cậu phụ mình quản lý một thời gian nha." Mộc Dao quay sang nhìn Hạ Lam với ánh mắt chân thành.

"Ừm." Y gật đầu.

Mọi người đang nói chuyện bỗng ngửi được một mùi khen khét, Hạ Lam hốt hoảng đứng bật dậy chạy về hướng nhà bếp, vừa chạy vừa la lớn:

"Toi rồi! Nồi thịt kho vẫn còn trên bếp."

Mộc Dao thấy vậy cũng lật đật chạy theo.

Trương Doãn cười rồi lắc đầu, cầm tách trà lên uống. Dường như chuyện này đã quá quen thuộc với ông.

Chạy vào bếp Cố Hạ Lam vội chạy đến chỗ bếp gas, tắt bếp và bưng nồi thịt khét xuống. Quách Mộc Dao chạy đến nơi, y nhìn nồi thịt bị cháy đen rồi hỏi:

"Cậu định đốt nhà đấy à?"

"Này mình có ý tốt nấu cho cậu ăn đấy." Hạ Lam tức giận nhìn Mộc Dao.

"Cậu nấu món gì vậy?"

"Thịt kho."

"Mình trông nó giống thịt cháy than hơn." Mộc Dao nhìn vào món ăn bị khét đen, đáp.

"Cậu..." Cố Hạ Lam bị Mộc Dao ghẹo, tức đến không nói nên lời.

"Thôi nào. Xin lỗi, đùa một tí mà." Mộc Dao thấy bạn thân mình đã tức giận vội đến xin lỗi.

"Phải làm sao đây cháy đen rồi…huhu" Hạ Lam cuốn cả lên tìm cách sửa chữa cái nồi thịt kia.

"Bỏ đi, mình dạy cậu nấu."

Cố Hạ Lam gật đầu, nhìn vào nồi thịt bị cháy đen rồi thất vọng.

Sau khi dẹp dọn xong bãi chiến trường do Hạ Lam gây ra. Mộc Dao cùng cô nấu món thịt kho lại từ đầu.

Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu sau đó là làm sạch.

"Tiểu Lam! Cái đó phải...", "Tiểu Lam cái kia...", "Cái này…" vân vân và mây mây.

Mộc Dao thì liên tục hướng dẫn, Hạ Lam thì liên tục thực hiện theo.

Sau một hồi chiến tranh với số thực phẩm và dưới sự hướng dẫn của Mộc Dao, cuối cùng Hạ Lam đã hoàn thành được món ăn của mình.

Hai người cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, sau đó ra phòng khách mời Trương Doãn vào ăn.

Những món ăn trên bàn do Cố Hạ Lam nấu, tuy vị hơi nhạt nhưng vẫn rất ngon.