Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 32: Ông ơi... Bà ngoại con mất rồi!



Các vị khác ở buổi tiệc mừng thọ Trương Doãn vẫn đang to nhỏ với nhau về vụ gây rối này, Mộc Dao sợ mọi người sẽ mãi bàn tán mà quên mất buổi tiệc nên đi lặng lẽ đi gặp nhân viên và căn dặn cái gì đó. Một lúc sau, khi cô trở lại tiếng nhạc mừng thọ cũng vang lên, tiếng bàn tán của mọi người không còn nữa, ai cũng quay lại chủ đề chính chúc thọ Trương Doãn.

Bắt đầu nhập tiệc, mọi người quay lại bàn ăn vui vẻ nói chuyện và dùng bữa.

Mộc Dao do bị khó chịu trong người nên chỉ ăn tý canh nóng.

Hạ Lam thấy bạn mình cứ ngồi húp canh nên gấp cho cô một miếng thịt to.

"Ăn đi này."

"Mọi người cứ ăn tự nhiên đi, mình hơi khó chịu về đường ruột." Mộc Dao khéo léo từ chối lời mời.

"Em ăn chút đi, món này em thích ăn nhất nên anh đã đặc biệt dặn đầu bếp làm nhiều một chút đó." Thiệu Lăng khẽ nói nhỏ vào tai cô.

Mộc Dao khẽ gật đầu, nhẹ nhàng gắp miếng thịt đưa vào miệng.

Chưa nuốt được chút thịt nào y đã cảm thấy khó chịu, xin phép rời bàn một chút rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh.

Hạ Lam nhìn khí sắc không tốt của Mộc Dao liền sợ cô xảy ra chuyện nên cũng xin rời bàn một chút.



"Ọe…" Mộc Dao nôn vào chậu rửa tay, khó chịu bật vòi xả nước xuống - "Ọe…" Vừa nãy cô ăn không bao nhiêu bây giờ đã nôn sạch sành sanh.

"Cậu không khỏe chỗ nào sao? Mau nói tớ biết đi, đừng khiến tớ sợ." Hạ Lam chạy đến đỡ Mộc Dao giúp cô đứng vững.

"Không sao, không sao. Yếu đường ruột thôi mà." Y cười hì hì xua xua tay cố tỏ ra mình vẫn ổn.

"Cậu đi khám chưa?"

"Có sao đâu mà khám làm gì chứ? Cứ làm quá!" Mộc Dao gượng cười, mở nắp chai nước định súc miệng.

"Có khi nào…"

"Làm sao?"

"Cậu có thai không?"

"Không thể nào, tớ đã dùng thuốc ngừa rồi mà."

Nói xong, Mộc Dao dừng lại khoảng vài giây, bất ngờ quay sang Hạ Lam hỏi:

"Sao cậu biết bọn tớ…"

"Tớ đi guốc trong bụng cậu mà, chúng ta thân nhau lâu như vậy thật không ngờ chuyện quan trọng đến thế ai cũng biết nhưng chỉ có mình tớ là không biết." Hạ Lam phùng má.

"Xin lỗi cậu, tớ hơi khó nói…" Mộc Dao ấp úng một lúc: "Nhưng hôm đó tớ cẩn thận lắm, tiệm thuốc đó là một tiệm có uy tín, thuốc còn hạn sử dụng và nước tớ dùng là nước tinh khiết."

"Hmmm…" Hạ Lam bắt đầu rối.



Bên ngoài có một tiếng nói vọng vào.

"Tiểu Dao, em thấy thế nào rồi?"

Hai cô nàng đang thả hồn đi xa bị tiếng gọi kia làm giật mình nhập hồn về với xác.

Hạ Lam quay sang nói với Mộc Dao:

"Cậu đi bệnh viện khám hoặc mua que thử thai về kiểm tra đi. Tớ không yên tâm."

Cô chẳng còn cách nào ngoài việc nghe theo bạn mình, y gật đầu rồi cùng Hạ Lam đi ra ngoài.



Buổi tiệc kết thúc, các vị khách, Cẩn gia, Thẩm gia và Van Rima lần lượt ra về Trương Doãn, Mộc Dao, Sanda và Hạ Lam thì tiễn khách ra về.

Về đến nhà, ai cũng mệt lã, họ cùng nhau ngồi xuống sofa một chút rồi về phòng riêng của mình để tắm rửa, nghỉ ngơi. Quách Mộc Dao nằm ngửa trên chiếc giường của mình, thở dài suy nghĩ, cái điện thoại của cô dùng chưa đầy nửa năm lại bị hư rồi, tính ra năm nay cô mất hai chiếc điện thoại rồi ấy. Còn việc sức khỏe, chẳng lẽ cô có thai thật? Bậy bậy, không thể nào! Không thể nào!

Cô suy nghĩ một lát rồi chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô nhìn thấy bà ngoại mình bị xe tông trúng, cô luôn miệng gọi "Bà ngoại!" nhưng bà không trả lời mình bà đầy máu nằm giữa lộ, khóe mắt cô cay cay liên tục gọi "Bà ơi! Bà ơi!" nhưng chẳng ai trả lời cô, cô sợ hãi đến tột độ hét toáng lên rồi mở mắt ra ngồi bật dậy. Thì ra là mơ, giấc mơ thật đáng sợ.

Trương Doãn cách cô một căn phòng, Sanda và Cố Hạ Lam ở ngay cạnh phòng cô, ba người nghe tiếng thét của cô mà giật mình mở cửa chạy sang, Cố Hạ Lam bật công tắt đèn trong phòng Quách Mộc Dao lên, ba người nhìn thấy Quách Mộc Dao tựa sát vào tường và ôm gối khóc liền bước đến bên cô hỏi chuyện.

Trước câu hỏi của mọi người, cô không đáp lấy một lời mà ôm lấy ông cụ, khóc.

"Ông ơi... bà ngoại con mất rồi!"

Trương Doãn nhớ ra chuyện về bà ngoại Quách Mộc Dao, sau đó an ủi cô. Ông tóm gọn câu chuyện rồi kể cho Sanda với Cố Hạ Lam nghe, lý do Quách Mộc Dao gặp ác mộng là do cô nhớ lại chuyện cũ.

Khi cô 5 tuổi bà ngoại cô vẫn còn sống bà ấy rất thương cô, ngày nào cũng dạy cô và chơi với cô. Một ngày kia, cô muốn đi công viên chơi nên nằng nặc đòi bà dẫn đi, bà ấy chìu theo ý cô dắt cô đi.

Hai bà cháu đi một lát thì đến nơi nhưng lại đối diện với công viên, phải đi sang bên kia đường mới đến công viên. Vì muốn nhanh chóng vào đó chơi cầu trượt nên cô băng ngang đường mà không ngó trước ngó sau, bà ngoại cô cũng lật đật đuổi theo để ngăn cô lại nhưng không ngờ rằng cô thì thuận lợi qua đường còn bà cô thì bị xe tông trúng. Chứng kiến cảnh tượng đó làm cô vô cùng sợ, cô tự trách bản thân mình vì đã hại bà, cô vừa sợ vừa khóc rồi ngất đi.

Cô hôn mê 2 ngày, đến khi tỉnh lại thì cô đang ở trong viện, ký ức về vụ việc đó cô cũng không nhớ. Trương Doãn hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói vì cô chịu đả kích quá lớn, không nhìn nhận được sự thật nên đã tự xóa đi ký ức bi thương.

Từ lúc đó rất ít khi cô nhớ đến sự việc ấy, mỗi lần nhớ đến điều sẽ như thế này, đến giỗ bà cô cũng vậy cô tự hành hạ mình, nhịn ăn nhịn uống quỳ trước linh dị của bà ngoại mình suốt ba ngày ba đêm.

Suốt một đêm cô không chịu ngủ, Sanda phải ở lại an ủi cô, cô thì tự trách bản thân suốt đêm.

Đến sáng, Sanda vì thức khuya để an ủi Quách Mộc Dao nên vẫn còn đang ngủ, đến khi bà tỉnh dậy thì cô đã biến mất. Tìm kiếm khắp nhà cũng không thấy cô đâu, Trương Doãn liền nghĩ đến một nơi và nói với Sanda và Hạ Lam:

"Chắc nó lại ra mộ của bà ngoại nó rồi."

"Chúng ta mau đến đó tìm cậu ấy đi." Hạ Lam nghe vậy liền nôn nóng.

"Không được. Nếu chúng ta đuổi theo nó nó sẽ càng bi quan hơn, những lúc như thế này ta chắc chắn nó sẽ cần sự yên tĩnh." Trương Doãn đáp.

"Không thể bỏ cậu ấy một mình được, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì sẽ nguy lắm." Một xác hai mạng đó.

[Từ hôm nay mỗi 50 like trong ngày sẽ up thêm 1 chương sau 3 tiếng kể từ lúc nhận được thông báo nha mọi người. Hãy chia sẻ truyện đến bạn bè để cùng nhau đọc truyện và tán gẫu, có thêm người đọc sẽ khiến mình có nhiều động lực ra chương hơn nè.