Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao?

Chương 6



Sáng sớm hôm sau, Trình Lực không đi học.

Bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người thần hồn nát thần tính, vừa nghe đến Trình Lực xảy ra chuyện mặt đều bị dọa trắng. Thậm chí đồng học ngồi cùng bạn với Trình Lực bắt đầu khóc thương.

Vì ổn định tinh thần, chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại cho gia đình Trình Lực, nghe họ nói không có gì đáng ngại, chỉ trầy da một chút, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.

Khiến mọi người sợ bóng sợ gió một hồi sau đó liền thầm mắng bố mẹ Trình Lực một trận, bị xây xát nhẹ cũng làm ầm náo loạn cả lên, báo hại bọn họ lo lắng suông.

Mắng thì mắng, nhưng mà thông qua chuyện này, trong mắt học sinh, cái án mạng giết người trước đó lại trở về, bọn họ càng thêm nơm nớp lo sợ, hận không thể mỗi ngày bám trụ trong nhà.

Nói là trầy da đúng là trầy da, Trình Lực thực mau khỏi đã đi học. Cánh tay hắn quấn băng gạc, trên mặt còn có vết thương đã đóng vảy, trên mu bàn tay đầy vết kim tiêm, vẻ mặt ứ thanh như ăn phải đau khổ, nhưng thoạt nhìn tinh thần không tồi. Lúc Đường Miên Miên vừa đến trường học, thấy hắn đang vui tươi hớn hở chia sẻ cùng người khác việc chính mình đã đại chiến với hung thủ ra sao.

Từ trong miệng hắn nói ra, thời điểm hung thủ cùng hắn đánh nhau cũng không dài lắm, chưa đến mấy hiệp đã bị hắn đánh chạy, cảnh sát gọi hắn để viết ghi chép điều tra đều nhịn không được mà liên tục khen hắn vài câu anh dũng.

Hắn kể đánh hung thủ cứ một đấm lại một đấm.

Đường Miên Miên nghe qua, cô nhớ rõ cái hôm chính mình gặp vị ma cà rồng kia, nó cũng không thể nào yếu ớt giống như Trình Lực đang nói được, rốt cuộc thứ bọn họ gặp được không giống nhau, hay Trình Lực đang nói dối?

Có người hỏi: "Trình Lực, cậu thấy hung thủ kia trông thế nào?"

"Trời quá tối, tôi nhìn không rõ."

Trình Lực vuốt đầu một cái: "Thoạt nhìn cũng không quá cao, vừa gặp đã đánh tôi, may mà tôi phản ứng kịp. Như vậy, xem như tôi là người đầu tiên khiến hung thủ phải bỏ chạy đi, haha....."

Có người vừa nghe, lập tức cười nói: "Có khi cậu gặp phải một tên lưu manh bình thường thôi, đừng chuyện gì cũng hướng đến hung thủ giết người trước đó."

Trình Lực dẫm hai chân lên mặt bàn, bất mãn nói: "Nói bừa cái gì, tôi đây là....."

Đang nói, hắn chú ý thấy Đường Miên Miên, lập tức kêu lên: "Nguyễn Doanh, tôi bảo này, mấy ngày nay cậu phải chú ý cẩn thận, người đó sức lực rất lớn, buổi tối không nên về nhà một mình."

Đường Miên Miên gật gật đầu, cô nhìn vết thương của Trình Lực, phát hiện không có vấn đề gì lớn, nghiêm trọng nhất chính là khóe miệng và cánh tay ứ đọng máu, vì thế nhìn một hồi liền bước qua.

Trình Lực rung mi, ngồi ngay ngắn. Hắn phát hiện Nguyễn Doanh thay đổi. Trước kia Nguyễn Doanh tuy rằng có điểm tùy hứng, nhưng hắn nói gì đều nghe nấy, hiện tại Nguyễn Doanh tuy rằng vẫn như vậy, nhưng giống như một cái vỏ rỗng, cười lấy lòng luôn mang theo cảm giác giả dối. Thật ra hắn đối với cô ấy cũng không yêu thích gì, nhưng thời gian dài cũng không phải là không có điểm thỏa mãn, vậy mà gần đây loại cảm giác thỏa mãn này như đã tan vào không khí, động một tí liền mất.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đứng dậy định nói gì đó, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài. Trình Lực không kiên nhẫn ngẩng đầu, phát hiện Kỳ Phong đến, hắn tức giận thầm mắng một tiếng.

Giờ vào học, đại biểu môn toán là Phùng Quyên đang thu bài tập về nhà, lúc thu đến chỗ Kỳ Phong, thấy hắn đang ghé lên trên bàn ngủ, không biết phải làm thế nào. Mọi người trong lớp đều biết tính tình Kỳ Phong, lạnh nhạt âm trầm, một tháng cũng không nói chuyện cùng người khác quá ba câu. Nam sinh tuy ngoài miệng nói khinh thường hắn, nhưng thật ra trong lòng cũng sợ đến hoảng. Ngày thường nhiều lắm cũng chỉ dám cùng Trình Lực thêm vào được hai câu, nhưng nếu bảo bọn họ phải trực tiếp đối mặt với ánh mắt Kỳ Phong, khả năng còn không thể trấn tĩnh như Trình Lực được. Có bạn học nói qua, nếu phải Kỳ Phong ngồi đối diện nhìn nhau, hắn thà rằng bản thân phải ra sân tập luyện chạy hai vòng. Nam sinh còn như thế, nữ sinh thì càng không phải nói.

Phùng Quyên rối rắm đứng tại chỗ, cánh tay cứ nhấc lên nhấc xuống vẫn không dám đánh thức hắn.

Đường Miên Miên cảm nhận được sau lưng có điểm khác thường, vừa quay đầu lại, liền thấy biểu cảm rối rắm của Phùng Quyên. Cô thấy bài tập bị Kỳ Phòng đè ở dưới, lập tức hiểu ra.

Đường Miên Miên nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không ai có thể giúp được, vì thế định đem ngón tay duỗi tới lấy bài tập.

Phùng Quyên nhỏ giọng giọng ngăn lại: "Đừng, cậu đánh thức cậu ta sẽ bị đánh đấy! Trước đó có một lần có người thu tác nghiệp đã bị hắn dọa khóc."

Nói tới đây, Phùng Quyên nhịn không được nhíu mày, nghĩ đến nữ sinh trước đó chỉ hận không thể cách xa Kỳ Phong ba thước.

Đường Miên Miên sửng sốt, nhưng mà tay đã đặt tới trên bàn rồi.

Trong nháy mắt, âm thanh giống như gõ trên mặt hồ, Kỳ Phong đột nhiên tỉnh dậy. Đường Miên Miên bị dọa cho nhảy dựng.

Phùng Quyên nhỏ giọng kêu lên, theo bản năng mà lui ra sau một chút.

Kỳ Phong hơi cúi đầu, khóe mắt đỏ tươi, môi nhấp chặt, hơi thở cũng có chút thô nặng.

Nhìn thấy Đường Miên Miên, hắn nhăn mày lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Chuyện gì?"

Đường Miên Miên chỉ chỉ bài tập: "Thu, thu bài tập tác nghiệp."

Kỳ Phong nhéo ấn đường, lại thở ra một hơi. Hắn nhìn thoáng qua bài tập, tùy ý rút ra đặt vào trên người cô, Đường Miên Miên chạy nhanh đem bài thi đưa cho Phùng Quyên, Phùng Quyên lén lút giơ ngón tay cái lên, cầm bài xong liền đi mất.

Đường Miên Miên lo ngại mà nhìn Kỳ Phong: "Tôi, tôi không phải cố ý muốn quấy rầy cậu, chẳng qua bài tập lần này thầy giáo nói rất quan trọng, không thể không nộp......"

Từ trong lồng ngực thở ra một hơi, hắn nói: "Về sau trực tiếp gọi tôi là được."

Nói xong lại bẻ cổ áo, sau đó gục tiếp.

Trình Lực chứng kiến một màn như vậy âm thầm cắn chặt răng, nhìn Kỳ Phong càng thêm tức tối.

Cứ như vậy, Lư Thiến cùng Lê Tông kết giao cũng đã được gần một tháng. Lư Thiến mấy ngày hôm trước còn mừng rỡ không tin, gần đây mỗi ngày lại thở ngắn than dài, thoạt nhìn không có tý tinh thần nào.

Đường Miên Miên hỏi vì sao, Lư Thiến cũng không nói. Cô cũng chỉ có thể tận lực dặn dò Lư Thiến, nếu không có việc gì thì không nên đi lung tung, đặc biệt là buổi tối, cho dù là học trưởng thì cũng không nên cùng hắn ra ngoài.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Lư Thiến đang chìm trong yêu đương, có khả năng mấy lời cô khuyên chắc có nghe cũng không để ý nữa.

Tiết học thể dục, nam sinh ở sân mồ hôi đổ như mưa.

Đường Miên Miên ngồi ở một góc héo rũ cúi đầu. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời đặc biệt cao, cô dù là ngồi không cũng cảm thấy chính mình như muốn tan chảy.

Lư Thiến sớm đã chuồn êm đi ra ngoài tìm Lê Tông, còn cô vì quá sợ nóng, không dám đến ngồi cùng đám bạn trong lớp, đành phải tránh trong cái góc tường này.

Phía xa, Trình Lực cùng mấy nam sinh khác đang chơi bóng rổ, Đường Miên Miên híp mắt nhìn lại, không thấy Kỳ Phong.

Nghĩ đến cái tính cách kia của cậu ta chắc cũng không có khả năng đứng đối mặt với nam sinh khác trên sân thể dục đầy người được.

Đường Miên Miên thở ra một hơi, cảm thấy mình giống như là đang ngâm trong hũ đường, cô nhát gan nên không dám tùy ý trốn học, chỉ có thể tận lực đem thân thể hướng vào góc tường tránh nắng.

Mơ mơ màng màng một hồi, cô tựa hồ nhìn thấy một bóng người đi tới.

Cái nóng truyền trong không khí, thân hình cao ráo có vài phần vặn vẹo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hàn ý đang tới gần.

Đường Miên Miên xoa xoa đôi mắt nhìn lại, liếc một cái nhận ra Kỳ Phong.

Ở cái thời tiết này mà hắn còn mặc bộ áo khoác, trông giống như là vật cách điện, Đường Miên Miên nhớ tới Lư Thiến nói, ma cà rồng sợ ánh mặt trời, sao cùng người trước mắt một chút cũng không khớp.

Gió nhẹ thổi qua, vòng eo Kỳ Phong như một hồ nước thổi gợn sóng, áo bay phập phồng. Hắn cúi đầu đi tới, chân dài bước trên mặt đất, chỉ chốc đã đi đến bên cạnh chỗ cô ngồi.

Đường Miên Miên nheo mắt lại, không nhìn rõ biểu tình trên mặt Kỳ Phong, nhưng vẫn thấy được trên tay hắn xách theo một bình nước.

Cô theo bản năng mà nuốt nước bọt.

Kỳ Phong một tay đút túi, giống như là cảm nhận được tầm mắt của Đường Miên Miên, bèn quơ quơ bình nước trong tay.

Cái động tác kia, giống như là Tiểu Ngư đang trêu trọc mèo con bị nhốt trong lồng, trên mặt ẩn hiện mang tia đắc ý.

Đường Miên Miên xoay đầu, dùng rất nhiều nghị lực cố gắng đem tầm mắt từ bình nước kia nhìn qua chỗ khác.

Đột nhiên bả vai Kỳ Phong bị đập một cái, bóng chân dài đã đi tới.

"Kỳ Phong! Lại đây chơi bóng!"

Đường Miên Miên quay đầu nhìn lại, Trình Lực kẹp bóng rổ, một bên cánh tay treo trên dây nạng buộc cổ, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Kỳ Phong.

Kỳ Phong thờ ơ, lông mày thậm chí còn chưa thèm động một chút.

Trình Lực cười lạnh một tiếng, đem bóng rổ đập xuống đất:

"Đừng nói mày sợ nhé, như thế nào, trước mặt nữ sinh cũng không dám, mày còn là nam sinh sao?"

Nói xong, hắn cố ý nhìn thoáng qua Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên bị Trình Lực đột nhiên nhắc đến, liền ý thức được đến lượt mình "lên sân khấu" cô muốn kiêu ngạo phụ họa vài câu, nhưng từ cổ họng chỉ phát ra được hai tiếng mềm oặt: "Dám không!"

Kỳ Phong nhìn cô một cái, sau đó đối diện với ánh mắt Trình Lực.

Trình Lực hung ác mà nhìn lại.

Kỳ Phong xem như đã hiểu thâm ý trong mắt hắn, cúi đầu suy nghĩ một chút, ra vẻ tận lực suy tính rồi cảm thán:

"Cho dù là nam nhân cường đại cỡ nào cũng không tránh được việc phải tranh giành tình cảm."

Trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn chậm rãi bước về phía sân bóng rổ.

Tiếp theo tùy tiện cởi áo khoác, bọc lấy chai nước, vững vàng ném vào trong lòng Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn bình nước cùng quần áo trong tay, gian nan mà đứng lên.

Kỳ Phong vừa đi vừa đem tay áo xắn lên, mỗi một bước đi, sống lưng lại thẳng thêm vài phần, giống như là gấu lớn đang co duỗi gân cốt, cuối cùng Kỳ Phong đã đứng trước mặt Trình Lực, so ra còn cao hơn Trình Lực cả mấy centimet.

Trình Lực hơi ngẩng đầu nhìn, không biết tại sao lại lùi về phía sau một chút.

Kỳ Phong nói: "Bắt đầu đi."

Hai người đấu một chọi một, Trình Lực tiến công, Kỳ Phong phòng thủ.

Vốn là sắp đến thời gian nghỉ trưa, thế mà trên sân thể dục lại càng ngày càng nhiều người đến vây kín, tiếng đập bóng vang lên còn kèm theo không ít âm thanh khen ngợi, trầm trồ của nam sinh.

Những người này phần lớn là bạn của Trình Lực, đứng thành một vòng vỗ ngực hét cả giọng cổ vũ Trình Lực.

Ngược lại bên phía Kỳ Phong lại không có ai kêu tên hắn, nhưng trước nay hắn vốn không thèm để ý cái này, trên mặt cũng không có một tia dao động.

Đường Miên Miên không hiểu bóng rổ, nhưng cô vẫn đứng xem, dựa vào đám đông xung quanh hô gào hò hét liền đoán được rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Tiếng hô hưng phấn của mấy nam sinh đem âm thanh của chuông tan học lấn áp, càng ngày càng nhỏ, vì hô hào quá cuồng nhiệt hỗn loạn, cuối cùng cả một đám đều thở hổn hển đến hết hơi, cắn răng nhìn về phía sân bóng rổ.

Đường Miên Miên nhón chân, cô nhìn Trình Lực thế như vũ bão cứ liên tiếp mà tấn công, còn Kỳ Phong vẫn bình tĩnh ứng phó, từ đầu đến cuối đều lộ ra tia khó khăn nào.

Tay cô siết chặt bình nước, nhưng không uống, không biết từ khi nào lòng bàn tay đã ướt nhẹp, cũng không rõ đó là mồ hôi do căng thẳng hay là nước từ bình trào ra.

Cuối cùng, đám người vây xem phát ra thét chói tai, trận thi đấu này rốt cuộc kết thúc.

Đường Miên Miên ở phía sau nhảy lên vài cái mới thấy rõ tình huống giữa sân. Đám người xung quanh từng tốp từng tốp một tản ra, lộ ra thân hình Trình Lực nằm trên mặt đất.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, oán hận nhìn Kỳ Phong một cái, tức giận đến nghiến răng, sau đó hùng hùng hổ hổ đứng dậy rời đi.

Kỳ Phong thong thả kéo ống tay áo xuống, trong nháy mắt, khí thế cả người tỏa ra, hắn lại trở về bộ dạng học bá âm trầm, lạnh nhạt.

Hắn giương mắt, dễ dàng tìm thấy Đường Miên Miên, nâng lên tay ra hiệu. Đường Miên Miên bước qua, cô nghĩ vừa rồi chính mình còn phụ họa cho Trình Lực khiêu khích hắn, nghĩ như vậy liền có điểm không được tự nhiên.

Thật ra mà nói, tuy rằng người khác nói tính tình Kỳ Phong không tốt, nhưng thực sự hắn cũng không làm gì quá phận.

Trình Lực khiêu khích hắn nhiều lần như vậy, hắn đều không tỏ thái độ gì, theo như cô thấy, nếu như là ở Yêu giới, không có khả năng chịu vũ nhục cùng khiêu khích như vậy, quy tắc Yêu giới chính là oan có đầu nợ có chủ, có ân báo ân, có oán báo oán.

Cô liên tiếp khiêu khích Kỳ Phong, nhưng hắn cũng không để ý, có khả năng còn không thèm để cô vào mắt.

Đường Miên Miên ôm quần áo cùng bình nước đi đến giữa đám người, dọc theo đường đi mọi người tự động nhường đường.

Trên mặt cô đã chảy một lớp mồ hôi mỏng, từ cái trán trượt xuống một đường xẹt qua má, chảy vào chiếc cổ trắng nõn. Trong không khí bắt đầu phảng phất hương vị ngòn ngọt, giống như là đầu lưỡi chạm vào nhụy hoa, nếm được vị ngọt thanh, người thường chỉ cảm thấy không khí tốt hơn rất nhiều, nhưng mà lúc này đối với ma cà rồng mà nói, thật không khác gì một giọt máu đào rơi bên môi.

Cơ bắp Kỳ Phong căng thẳng, hắn cúi đầu nhíu mi, lúc ngẩng mặt lên đã khôi phục vẻ mặt như có như nhau không.

Khẽ vươn tay, đầu ngón tay khẽ run, từ trong lòng ngực Đường Miên Miên lấy ra quần áo cùng bình nước, nhìn bộ dáng cô trợn mắt, vừa định mở miệng, lại nghe từ phía xa một tiếng vang:

"Nguyễn Doanh!"

Đường Miên Miên quay đầu, liếc mắt một cái thấy Lư Thiến cùng Lê Tông đi tới.

Lê Tông ăn mặc cũng thực kín mít, trên đầu mang mũ lưỡi trai, không thấy rõ biểu tình, nhưng có thể cảm giác được khi thấy cô đứng đối diện, bước chân hắn ngừng lại một chút.

Trong nháy mắt, giống như là con mồi bị mãnh thú đánh hơi được trong không khí, Đường Miên Miên theo bản năng mà giật mình.

Kỳ Phong nhăn mày lại, hắn nhìn mắt Đường Miên Miên, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, một tay kéo xuống khóa áo, cởi áo khoác trùm lên đầu cô.

Cô hoảng sợ, giống như gà con bị che lại đôi mắt, giây tiếp theo cứ đứng ngây ngốc không nhúc nhích, sau đó cảm giác bàn tay của Kỳ Phong đang đặt trên đỉnh đầu mình xoa xoa.

Người đầy mồ hôi, trên trán cô, tóc còn bị xoa cho dính vào, Đường Miên Miên trừng lớn mắt, có chút thất thần.

Lê Tông đi tới, kéo vành nón: "Làm sao vậy?"

Vừa nói, tầm mắt hắn dừng ở trên người Đường Miên Miên dạo quanh một vòng, cánh mũi không tự giác mà khẽ nhúc nhích.

Kỳ Phong không nói gì, hắn hơi hơi cúi đầu, ấn đường nhăn lại ẩn hiện ra một hình hoa văn khắc sâu, sau đó trong nháy mắt đem Đường Miên Miên ôm đến sát bên người, cởi áo khoác xuống đem cô quây đến kín mít.

"Ơ, không phải chứ." Lư Thiến chưa lấy lại tinh thần: "Các cậu đang làm gì thế?"

Lê Tông đặt tay ở chóp mũi hơi hơi cọ xát, hắn muốn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng mà vừa rồi cái hương vị kia giống như là ảo giác vậy, khứu giác nhạy bén đánh giá một hồi, ngược lại lại không thấy gì.

Đường Miên Miên nóng đến không chịu được, vừa định cởi áo khoác ra, Kỳ Phong lại đem bình nước ném vào trong lòng cô.

"Giúp tôi cầm."

Hừ, nói cầm liền cầm.

Đường Miên Miên cùng Lư Thiến đi phía trước, Lê Tông chậm rì rì theo sau, vừa muốn đuổi kịp, cánh tay lại căng thẳng.

Hắn sửng sốt, nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Phong, đầu tiên là nhíu mi một chút, tiếp theo cong khóe miệng:

"Như thế nào, vừa cùng Trình Lực đấu xong, lại muốn đấu cùng tôi à?"

Kỳ Phong không nói gì, hắn khinh thường nhìn Lê Tông liếc mắt một cái.

Đuôi mắt hắn hẹp dài, mang theo vài phần lạnh lùng, lại giống với làn da của Lê Tông, đỏ ửng như lửa đốt.

Kỳ Phong rũ mắt, thong thả buông tay Lê Tông ra, giống như ngày đó vậy, nhẹ nhàng mà quét qua lòng bàn tay.

Ngay lập tức, Lê Tông giống như là bị ăn một cái tát, sắc mặt hơi vặn vẹo. Ngực phập phồng thật sâu, vừa muốn nói gì đó đã thấy Kỳ Phong cúi đầu bước đi.

Hắn nhìn bàn tay đỏ ửng vừa bị nắm của chính mình, nhịn không được tức giận, hung hăng cắn một chút.