Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 12: Chỉ nhìn một cái



Dịch bởi Axianbuxian12

"Miêu Nhị Gia?"

Giọng nói không dám tin của Kỷ Phong Miên vang lên.

Khương Nam Thư quay đầu thấy người cầm hộp thuốc đi ra khỏi phòng ngủ.

"Buồn bã không vui mà cậu nói đây sao?" Khương Nam Thư xoa cái bụng tròn của Miêu Nhị Gia, khẽ hỏi.

"Mất "trứng" rồi nên tôi cho nó ăn nhiều mà, an ủi tâm hồn tổn thương của nó." Kỷ Phong Miên đi tới, để hộp thuốc trên trà kỉ, hắn nhìn Miêu Nhị Gia đang làm nũng trên đùi Khương Nam Thư với ánh mắt hung dữ.

"Kết quả thì sao! Sờ cũng không được sờ, ngay cả lúc ăn đồ hộp cũng không cho tôi sờ!"

Từ sau khi bị cắt mất "trứng", tính cách Miêu Nhị Gia càng khó ở, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần, ngay cả Kỷ Phong Miên cũng không thể tới gần. Nếu không phải thấy hạt mèo đều được ăn hết, cát mèo ngày nào cũng phải dọn thì hắn sắp cho rằng nhà này không còn mèo rồi.

À đúng, còn có lúc mở đồ hộp thì Miêu Nhị Gia cũng sẽ xuất hiện.

Khương Nam Thư nhìn ánh mắt ngày càng hung dữ của Kỷ Phong Miên, anh hỏi: "Sao vậy, có một số con mèo sau khi triệt sản thì tính cách sẽ thay đổi một đoạn thời gian, quen là được."

Kỷ Phong Miên ngồi xuống cạnh Khương Nam Thư, hắn không giải thích, duỗi tay ra muốn sờ Miêu Nhị Gia.

"Á—"

Kết quả, Miêu Nhị Gia khi nãy còn lãm nũng trên đùi Khương Nam Thư đã bật phắt dậy, nó lấy tốc độ sấm sét "tặng" cho Kỷ Phong Miên một vết cào rồi chạy mất.

"..."

Kỷ Phong Miên bị mèo cào nhưng không thấy lạ, "Nhìn đi, cậu biết cả tháng qua tôi đã sống những ngày như thế nào không? Quá đáng hơn, tôi tưởng nó như vậy với tất cả mọi người, không ngờ nó lại chủ động ngửa bụng cho cậu sờ."

Khương Nam Thư: "Có lẽ là vì sau khi tỉnh lại người đầu tiên nó nhìn thấy là cậu, nên nó cho rằng cậu là người đã cắt trứng của nó."

"Không thể...nào." Kỷ Phong Miên vừa mới lên tiếng phản bác thì đã nhớ lại tình hình ngày hôm đó, "Đúng là như vậy thật! Miêu Nhị Gia lại đần như thế sao!"

Chắc là chủ nào mèo nấy. Khương Nam Thư nuốt lại lời muốn nói, "Cởi áo ra."

Tư duy của Kỷ Phong Miên còn ở chỗ Miêu Nhị Gia, hắn ngơ ngác, "Hả? Cởi áo làm gì?"

Khương Nam Thư đứng dậy mở hộp thuốc đặt trên trà kỷ, anh lấy ra thuốc bôi vết thương rồi lắc lắc.

"À à, bôi thuốc!"

Kỷ Phong Miên cởi áo không chút do dự, thậm chí còn có chút khoe khoang, lộ ra phần cơ lưng trôi chảy.

Hắn nằm trên sô pha, chỉ dạy đầy kinh nghiệm, "Mấy vết máu bầm này phải nhanh chóng xoa bóp cho tan, nếu không ngày mai sẽ bị tím, tôi không sợ đâu, cậu cứ dùng hết sức...á..đau...!"

Tiếng kêu thảm thấu trời, nếu không phải ở đây là mỗi hộ một tầng thì hàng xóm đã chạy tới gõ cửa rồi.

"Nhẹ tay! Nhẹ tay!" Kỷ Phong Miên không còn quan tâm hình tượng nữa, kêu la inh ỏi, khi hắn nghĩ hôm nay sẽ phải chết trong tay Khương Nam Thư thì cực hình cuối cùng cũng kết thúc.

Kỷ Phong Miên nằm sấp trên sô pha, thoi thóp, "Khương Nam Thư...cậu...ác lắm."

Khương Nam Thư đứng dậy, lạnh mặt đóng hộp thuốc lại, "Là tự cậu nói, nếu không đánh tan máu bầm thì vết thương sẽ nghiêm trọng hơn."

"Sao tay cậu khỏe quá vậy?" Sau khi bớt đau, Kỷ Phong Miên chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hắn không hiểu, Khương Nam Thư trông gầy yếu mà sao sức tay lại mạnh vậy.

Khương Nam Thư với lấy chiếc khăn ướt trên bàn cẩn thận lau sạch thuốc còn lại trên tay, "Tôi tập trung luyện cơ tay, hằng ngày cũng thường nâng tạ."

"Cũng phải, đây là phần cơ bản khi luyện tán đả, mà không đúng, cậu cũng không đánh nhau luyện cái này để làm gì?"

Khương Nam Thư rủ mắt, tập trung lau tay, không trả lời.

Mục tiêu của anh là khảo cổ học, hằng năm phải màn trời chiếu đất, ngoài việc cần có một thể lực tốt thì cần có một đôi tay khỏe để "đào" trong thời gian dài.

Anh không tính nói những lý do này cho Kỷ Phong Miên, dù sao thì Kỷ Phong Miên lúc này chỉ là một người bạn bình thường mà thôi. Trong quy tắc của anh, không cần nói những kế hoạch tương lai với bạn bè bình thường.

May mà sự chú ý của Kỷ Phong Miên nhanh chóng thay đổi, "À phải, tôi thấy cách cậu bôi thuốc rất thuần thục, cái này cậu cũng luyện tập à?"

"Lúc trước tôi có một người bạn thường hay đánh nhau, đánh xong lại không dám nói cho người lớn nên tôi chỉ đành giúp cậu ấy." Khương Nam Thư nói, "Nhiều lần nên quen tay."

Kỷ Phong Miên càng nghe càng không vui, cực kì khó chịu với vẻ mặt mềm dịu lúc này của Khương Nam Thư, "Bạn gì mà gà thế, đánh nhau thì thôi, lại còn hay bị thương khiến cậu phải giúp xử lý, nghe đã biết là ngu rồi."

"Phải, cậu ấy đúng là rất ngu."

"Nghe tôi này, đừng chơi với thằng ngu đó nữa, chỉ biết làm liên lụy cậu thôi."

"Ừm, cậu nói đúng." Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên, khóe môi anh khẽ nhếch lên, mắt cong cong, lộ ra ý cười.

"..." Kỷ Phong Miên nhìn ngây người, "Cậu...cậu cũng biết cười?"

Khương Nam Thư: "Không, cậu sai rồi, tôi là người trên trời cao, không biết cười, tôi chỉ đang bắt chước theo động tác của con người mà thôi."

"Cái...cái gì?"

"Đùa thôi."

Kỷ Phong Miên càng ngơ ngác, "Cậu...cậu lại biết nói đùa?"

Khương Nam Thư bỏ khăn ướt vào thùng rác, để sát tay vào mũi ngửi, anh vẫn ngửi thấy mùi thuốc, "Tôi muốn tắm một cái, phòng tắm ở đâu?"

Kỷ Phong Miên nhiệt tình đứng dậy, "Tôi dẫn cậu qua."

Nhà là kiểu kép, tầng 2 là một phòng ngủ lớn và phòng khách, phòng ngủ cho khách ở tầng 1.

Phòng cho khách cũng rộng hơn 30m2, bên trong có nhà vệ sinh. Mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp, sạch sẽ gọn gàng, chăn ga mỗi tuần đổi một lần, có thể vào ở ngay.

Cho dù là vậy, Kỷ Phong Miên vẫn chưa thấy hài lòng, "Điều kiện căn phòng này cũng tạm, hay là cậu lên ngủ với tôi? Giường tôi 2m2, hai người ngủ cũng dư dả.

Khương Nam Thư lắc lắc đầu, "Không cần đâu, phòng này rất tốt."

Vốn anh đã hay giữ khoảng cách, nếu ngủ cũng người khác có lẽ anh sẽ thức tới sáng.

"Vậy tôi lên trên tìm đồ cho cậu thay, à đúng rồi, ngày mai cậu mặc đồng phục của tôi đi, tôi thấy áo cậu cọ vào tường bị bẩn rồi."

Ánh mắt Kỷ Phong Miên lướt qua gấu quần xám trắng rồi rơi vào mắt cá chân Khương Nam Thư.

Mắt cá chân Khương Nam Thư rất đẹp, lộ rõ trên làn da trắng, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng, độ dài tiêu chuẩn của quần đồng phục phải dài chạm tới bàn chân.

Chiếc quần này rõ là ngắn rồi.

Thời gian trước khi quan hệ giữa hắn và Khương Nam Thư cứng nhắc, trong lúc chơi bóng hắn đã nghe thấy không ít lời khó nghe.

"Cũng không biết Khương Nam Thư chảnh cái gì, nghèo kiết xác quần cũng không mua nổi lại còn bày ra vẻ coi thường người khác..." vân vân.

Sau đó, Kỷ Phong Miên đã cẩn thận "dạy dỗ" đám người đó, mấy lần va chạm kĩ xảo khiến đám ngốc đó bị bầm tím mấy ngày.

Lấy lý do mượn đồ là có thể đưa quần áo cho Khương Nam Thư một cách hợp lý rồi. Huống chi, để tránh lấy nhầm quần áo khi đánh bóng, áo khoác và áo sơ mi của Kỷ Phong Miên còn thêu tên.

Kỷ Phong Miên vui vẻ một cách khó hiểu, Khương Nam Thư mặc đồ của hắn, giữa anh em thân thiết thì có thể mặc đồ của nhau.

Há há.

Khương Nam Thư thấy Kỷ Phong Miên nhìn anh đầy mong chờ, nhưng vẫn tuyệt tình từ chối, "Không cần đâu, giặt là được."

"Nhưng mà không khô được đâu." Kỷ Phong Miên vẫn cố gắng đấu tranh.

Khương Nam Thư gặp chiêu nào phá chiêu đó: "Căn nhà này trông rất tiện nghi, gia dụng đều dùng loại tốt nhất, lẽ nào lại không có máy sấy đồ?"

Kỷ Phong Miên á khẩu, nhưng cũng không thể mở mắt nói bừa.

Dù gì thì máy sấy đồ đặt ngay trong phòng giặt, bước vào là thấy ngay, Khương Nam Thư cũng không mù.

Kỷ Phong Miên ủ rũ rời đi, lại nghe thấy Khương Nam Thư hỏi: "Có thể cho tôi mượn bộ đồ ngủ không?"

"Được!"

Khương Nam Thư nhìn khuôn mặt hứng khởi của Kỷ Phong Miên, thậm chí hắn còn nhảy chân sáo vào phòng thay đồ, rất là kì lạ.

Người đơn giản, cảm xúc thay đổi cũng thật đơn giản.

Mười phút sau.

Con trai cấp 3 tắm rất nhanh, Khương Nam Thư rất có quan niệm về thời gian cũng như vậy.

Anh cầm khăn lông lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, đột nhiên cảm thấy không đúng, hướng như có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm anh.

Khương Nam Thư kéo khăn xuống, ngẩng đầu lên đối diện với một đôi mắt sáng rực.

Kỷ Phong Miên ngồi trên sô pha, khóe miệng nhếch lên, trông có vẻ rất vui.

Nói thế này tuy không tốt nhưng Khương Nam Thư thực sự cảm thấy Kỷ Phong Miên lúc này trông rất giống con chó nhìn thấy khúc xương.

"..., cậu chưa đi ngủ sao?"

Kỷ Phong Miên hồi thần, "À, tôi lo lắng cậu có chỗ nào cần giúp ấy mà."

"Ví dụ như?" Khương Nam Thư thấy hơi lạ.

"À, ví dụ, khăn lông bị rơi xuống đất cần tôi lấy giúp cái khác chẳng hạn?"

Giọng Khương Nam Thư mang theo ý cười, "Không nhìn ra cậu lại tỉ mỉ như vậy, cảm ơn nhé, bây giờ đã 12 giờ rồi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Kỷ Phong Miên vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, không hề thấy buồn ngủ, "Sao cậu vội đi ngủ thế? Hôm này chính là cột mốc quan trọng trên con đường tình bạn của chúng ta, không thể nói chuyện thâu đêm để chúc mừng chút sao?"

"Được chứ..."

Khương Nam Thư đồng ý, Kỷ Phong Miên còn chưa kịp cười thì lại nghe thấy nửa câu sau. "Nếu không ngủ được thì cùng nhau làm đề không?"

"Ôi...ngủ ngon."

Kỷ Phong Miên héo ngay, hắn ủ rũ lên lầu. Hắn tưởng rằng hắn sẽ hưng phấn cả đêm không ngủ được, nào ngờ ngả đầu đã ngủ.

Hai tiếng sau.

Kỷ Phong Miên mở mắt, lặng lẽ ngồi dậy, tiện tay với lấy áo khoác. Hắn không mở đèn, đi chân trần xuống lầu, hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn sợ đánh thức người dưới lầu.

Hắn dừng lại trước cửa phòng ngủ khách, hắn giơ tay lên rồi lại thu tay lại.

Ngày đó, hắn uống say trước mộ Khương Nam Thư, khi mở mắt ra thì đã quay lại năm 17 tuổi.

Quay lại...

Năm mà Khương Nam Thư vẫn còn sống.

Người hắn ngày đêm nhớ mong đang ở sau cánh cửa, Kỷ Phong Miên lại không có dũng khí mở cửa.

Thôi thì đừng nhìn.

Nhìn rồi, hắn sợ phần tiềm thức này sẽ ảnh hưởng tới "hắn" ban ngày, rồi "hắn" sẽ có cảm xúc không nên có với Khương Nam Thư.

Bây giờ yên tâm đứng ở vị trí bạn bè là tốt nhất cho cả hai, kết cục thê thảm đó là do mong muốn quá đáng của hắn, hắn vọng tưởng nắm giữ được ánh trăng ngoài tầm với.

Chỉ cần Khương Nam Thư còn sống là lòng hắn đã mãn nguyện rồi.

Hắn xoay người rời đi.

Thế nhưng, mới đi một bước Kỷ Phong Miên đã lùi lại, hắn cắn răng khẽ đẩy cửa.

Nhìn một cái, hắn không làm gì cả, chỉ nhìn một cái thôi.

Chỉ nhìn mà thôi.

______