Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 30: QUYỂN 2: QUÂN ÂN NHƯ RƯỢU ĐỘC | Phong hào



Ngày thánh chỉ sắc phong Cố vân Tiện truyền khắp lục cung, Trinh tiệp dư đứng bên cửa sổ của Điện Thánh An. Thời tiết quá nóng, trong điện bốn phía đều đặt những chậu băng, Diệp mỹ nhân tay cầm một thanh quạt lụa màu trắng, thay nàng phe phẩy quạt, “Nương nương, trời nắng độc, hay là chúng ta tránh sang chỗ mát đi.”

Nơi Trinh tiệp dư đứng vừa vặn bị ánh mặt trời chiếu vào, mặt đất nóng đến dọa người. Nàng cúi đầu nhìn bóng mình trên đất, mỉm cười, “Lát nữa chúng ta còn phải đi Điện Hàm Chương chúc mừng, sợ gì nắng độc chứ?”

Diệp mỹ nhân nhíu mày, “Bệ hạ phong Cố thị làm tiệp dư cũng không sao, nhưng lại còn ban thưởng Điện Hàm Chương cho nàng ta. Nơi đó, từ trước đến nay đều là những cung tần từ cửu tần trở lên mới được ở, như vậy thật không quá không hợp quy củ rồi.”

Trinh tiệp dư mặt không biểu tình.

Trong hậu cung có cái gọi là Tam Đại Cung, theo thứ tự chính là Đại Chính Cung của bệ hạ, Trường Thu Cung của Hoàng hậu và Trường Nhạc Cung của Thái hậu. Ba cung điện này được xây trên một đường thẳng tắp, phân bố trên trục trung tâm của hoàng cung. Ngoài Tam Đại Cung, khí phái hoa mỹ nhất chính là Điện Hàm Chương Thái Dần Cung, Điện Dục Tú Vĩnh Hoa Cung, Điện Hàm Trì Dương Chiêu Cung cùng với Điện Thành An Hợp Tập Cung, cung nhân thống nhất gọi là tứ điện. Hôm nay trong bốn điện thì ba cái là nơi ở của Thẩm thục nghi, Khương sung nghi cùng Trinh tiệp dư, cái tốt nhất lại bân cho Cố Vân Tiện.

Hành động lần này của bệ hạ rõ ràng là muốn tuyên bố với mọi người rằng hắn sủng ái Cố thị!

Trinh tiệp dư cười cười, “Nàng nói chuyện quy củ với bệ hạ ư?” Ngữ khí mang trào phúng, “Nếu như ngài quan tâm đến quy củ cũng sẽ không sắc phong Phế hậu thánh tiệp dư đâu.” Càng sẽ không mang vị đệ muội như nàng mà nhét vào hậu cung.

Dừng một chút, nàng lại nói: “Lúc này, Thẩm Trúc Ương chắc cũng không thoải mái gì đâu.” Vốn là nói muốn cùng đối phó với Cố Vân Tiện, sau khi chứng kiến thái độ của bệ hạ liền dừng tay, còn muốn trước mặt mọi người lấy lòng Cố Vân Tiện, ý đồ muốn thoát khỏi liên quan. Nếu không phải nàng ta lật lọng, nàng làm sao lại lâm vào thế bị động như bây giờ?

Thẩm Trúc Ương cho rằng có thể tọa sơn quan hổ đấu, nhìn các nàng lưỡng bại câu thương, hôm nay nhìn thấy kết quả này, chắc chắn sẽ rất thất vọng đây.

Nàng vẫn còn nhớ, Điện Hàm Chương vẫn luôn là nơi nàng ta muốn, bây giờ lại bị Cố Vân Tiện đoạt đi mất, thực muốn nhìn xem biểu cảm của nàng ta khi nghe được tin tức này sẽ như thế nào.

“Được rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, đừng kéo dài thêm nữa.” Nàng thản nhiên nói, “Chúng ta đến Điện Hàm Chương chúc mừng Cố tiệp dư nương nương thôi.”

Cố Vân Tiện vừa đến Điện Hàm Chương, còn chưa sắp xếp thỏa đáng đã phải tiếp đón từng đoàn người đến chúc mừng không dứt.

Dù trong lòng có bao nhiêu so đo tính toán thì lúc này trên mặt mọi người đều giữ vẻ tươi cười thân thiết, thoáng nhìn qua thì giống như một nhà tỷ muội rất hòa thuận. Cố Vân Tiện cười không ngớt, kiên nhẫn cùng mọi người diễn vở tuồng này. Chỉ có lúc nhìn đến Hình uyển nghi mới lộ vẻ kinh ngạc, “Hình muội muội, sao muội lại đến đây? Bổn cung còn đang tính lát nữa đến Điện Di Tương thăm muội đây!”

Hình uyển nghi kính cẩn nói: “Nương nương, thân phận ngài tôn quý, tất nhiên nô tỳ phải đến chúc mừng người. Thân phận nô tì nhỏ bé không quan trọng, nào dám để nương nương lao tâm.”

“Sao lại nói những lời ngốc như thế. Muội vừa sinh hạ Tam hoàng tử, là đại công thần của bệ hạ, làm sao lại không quan trọng được?”

Đang nói, lại nghe cung nhân bẩm báo: “Trinh tiệp dư nương nương, Diệp mỹ nhân đến —— “

Các nàng ra ngoài đón, đã thấy Trinh tiệp dư cười như gió xuân, vừa nhìn thấy Cô Vân Tiện đã thân thiết cầm chặt tay nàng, “Cố tỷ tỷ sao lại ra đây? Cái này làm muội thấy thật có lỗi!”

Cố Vân Tiện cảm giác tay nàng một mảnh lạnh buốt, có nến xúc động hất tay nàng ta ra, cười nói: “Trinh muội muội đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho Điện Hàm Chương của kẻ hèn này, tất nhiên phải ra đón rồi.”

“Tỷ tỷ thật biết nói đùa.”

Thanh âm của thái giám lại bỗng vang lên: “Thẩm thục nghi nương nương, Khương sung nghi nương nương, Chu quý cơ nương nương đến —— “

Cố Vân Tiện sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Các muội, người này vừa bước vào, người sau đã đến, chắc không phải đã hẹn nhau trước đấy chứ?”

Thẩm thục nghi đi phía trước, tóc búi kiểu phi thiên kế, một thân váy ngắn hoàng kim chỉnh tề, khoác trên tay là một dải lụa sa màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng cao quý. Luận về nhan sắc thì Khương sung nghi cùng chu quý cơ cũng đều là dạng xuất chúng, giờ phút này đi theo sau nàng ấy cũng bị khí độ ngạo nghễ của nàng ấy làm lu mờ đi, quả là bất ngờ.

Cố Vân Tiện vừa nghĩ, đã lập tức minh bạch vì sao nàng ấy lại điểm trang lộng lẫy đến đây như thế, chẳng qua là muốn dùng khí thế nhắc nhở mọi người, đừng quên trong hậu cung hôm nay, luận thân phận thì thục nghi nàng ấy vẫn là cao nhất.

Doãn lệnh nghi nhìn ba vị nương nương chân thành mà đến, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: Lúc trước, Cố Vân Tiện còn là Phế hậu, thân phận không rõ, cho nên nửa năm qua vẫn chưa từng hành lễ với đám người Thẩm thục nghi. Nhưng hôm nay, thân phận của nàng đã định, theo như tiệp dư Tam phẩm, xếp theo cấp bậc thì nàng thấp hơn so với Thẩm thục nghi, Khương sung nghi, Chu quý cơ, thậm chí nghiêm khắc mà nói, Trinh tiệp dư vì có phong hào nên thân phận cũng cao hơn so với nàng một chút.

Nếu vậy, vấn đề hành lễ này, phải làm thế nào bây giờ?

Không chỉ có nàng, tất cả mọi người trong điện đã nghĩ đến, ánh mắt nhìn về phía Cố Vân Tiện trở nên phức tạp, ẩn ẩn còn có chút chờ mong.

Nếu như nàng không muốn hành lễ với các nàng ấy thì chuyện này quả thật thú vị.

Cố Vân Tiện đều đợi ba người các nàng đến gần, lúc này mới chậm rãi bước thong thả xuống bậc, môi nở nụ cười nhẹ.

“Nô tỳ tham kiến Thẩm thục nghi, Khương sung nghi, Chu quý cơ, ba vị nương nương khang an.” Ngữ khí của nàng khiêm tốn cung kính, ai cũng không thể tìm ra nửa điểm không đúng. Nhưng mà một câu này truyền vào tai mọi người lại khiến các nàng ngạc nhiên đến mở to hai mắt.

Cái này cái này cái này, không phải là nghe lầm? Thật sự quỳ? Thật sự quỳ!

Thẩm thục nghi nhìn Cố Vân Tiện quỳ trước mặt mình, thần sắc sững sờ. Bất quá chỉ qua một lúc nàng liền kịp phản ứng lại, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua những nữ nhân đang đứng nốc ở đó.

Mọi người giật mình, lập tức hiểu được, nhao nhao quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến thục nghi nương nương, sung nghi nương nương, quý cơ nương nương, nương nương khang an!”

Thẩm thục nghi để các nàng quỳ một lát lúc này mới nắm chặt tay Cố Vân Tiện, vịn nàng đứng lên, “Đều là tỷ muội một nhà, sao Vân Nương lại đa lễ như vậy? Mau đứng lên.”

Nghe được xưng hô của nàng ấy, nàng vẫn không đổi sắc mặt, cười nói như cũ: “Trước mặt thục nghi nương nương nô tỳ cũng không dám buông thả.”

Khương sung nghi vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, giờ phút này nhịn không được nói: “Biểu hiện hôm nay của Cố Tiệp Dư thật khiến bổn cung kinh ngạc.”

Cố vân Tiện nghe vậy mỉm cười cũng không nói gì.

Trinh tiệp dư lại cười nói: “Vừa rồi Cố tỷ tỷ nói, nô tỳ đến đây chính là vẻ vang cho Điện Hàm Chương của kẻ hèn. Theo như nô tỳ thấy, thục nghi nương nương đã đến, đây mới thật sự là vẻ vang cho Điện Hàm Chương.”

Lông mày Khương sung chau lại, “Vẻ vang? Lời này thật sự là quá khiêm tốn rồi. Kim điêu ngọc thế Điện Hàm Chương sao có thể nói như một đống rơm như thế? Thẩm tỷ tỷ nghe được sẽ mất hứng đó.”

Lông mày Thẩm thục khẽ động.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng có ý muốn đến Điện Hàm Chương. Về phần nguyên nhân muốn dọn đến chính là bởi vì ngoại trừ việc cung điện này hoa mỹ tinh xảo mà còn quan trọng hơn là cung điện gần Trường Thu Cung nhất, tượng trưng cho thân phận tôn quý nhất trong hậu cung này ngoài Hoàng hậu ra.

Lúc trước bệ hạ không đáp ứng, nói đợi đến khi nàng được tấn lên Thượng tam tần mới nói tiếp. Khi đó nàng nghĩ, cảm thấy không thể có nữ nhân nào có thể leo lên được phía trên nàng, cho dù chậm chạp cũng không có. Ai ngờ nàng còn chưa được tấn phong lên Thượng tam tần thì bệ hạ đã mang Điện Hàm Chương ban cho Cố Vân Tiện.

Chuyện này thật khiến suy nghĩ lúc trước của nàng trở thành một trò cười!

Giờ phút này, Khương sung nghi trêu chọc nàng trước mặt mọi người như thế, thật chẳng khác nhục nhã là bao!

Trong lòng nàng giận dữ, vốn đang không có chỗ phát tác. Cũng may nàng mạnh vì gạo bạo vì tiền đã quen nên lúc này vẫn có thể duy trì khuôn mặt tươi cười, nói: “Ta có cái gì mà mất hứng đây, Nguyệt Nương muội chỉ thích nói đùa.”

Khương sung nghi nhìn thấy sắc mặt của nàng ta, trong nội tâm một hồi thoải mái. Ngày đó, bên ngoài Điện Trường Tín, hành động Thẩm Trúc Ương lấy lòng Cố Vân Tiện nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Hôm nay, nàng phải khiến cho nàng ta hảo hảo cảm nhận phẫn nộ ngày đó của nàng.

Cố Vân Tiện thấy các nàng ngươi đến ta đi, chỉ giả bộ không biết gì, “Chúng ta đứng ở đây làm gì? Nếu không cẩn thận lại bị khí nóng làm dau đầu. Mau đi vào điện thôi.”

Buổi tối, Hoàng đế đến Điện Hàm Chương dùng bữa.

Cân nhắc đến trời nóng, ngoài món chính Cố Vân Tiện còn cố ý phân phó người dưới làm thêm cháo hạt sen ý dĩ cùng vài loại điểm tâm máy lạnh có công dụng giải nhệt.

Quả nhiên, Hoàng đế cực kỳ hài lòng với sắp xếp của nàng, rất nể tình dùng hết hơn phân nửa chén cháo.

“Hôm nay, khẩu vị của bệ hạ không tệ.” Nàng lại cười nói.

“Nàng cho rằng trẫm như nữ tử các nàng sao?” Hoàng đế nói, “Trời nóng thì nói không có khẩu vị, trời lạnh thì nói không có tinh thần, dỗ các nàng ăn ít đồ còn khó hơn so với lên trời.”

Cố Vân Tiện bị hắn nói đến sững sờ, nhìn hắn gắp một miếng măng đặt vào trong đĩa cho nàng, “Đây, thử món này xem.”

Cố Vân Tiện mỉm cười, phối hợp ăn hết miếng măng.

Sau khi dùng cơm xong, Hoàng đế nắm tay nàng, đi dạo trong Điện Hàm Chương, “Nơi này lúc trước vẫn bỏ không, trẫm cũng chỉ tới vài lần. Lúc này nhìn kỹ, ngược lại thật sự là rộng thoáng hoa mỹ, khó trách mọi người đền nói Cung Thái Dần là hậu cung thứ hai.”

Cố Vân Tiện cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa phía sau Điện Hàm Chương còn có một rừng đào, thời điểm mùa xuân hoa nở nhất định sẽ cực đẹp.”

“Nàng thích là được rồi.” Hoàng đế nói, “Đúng rồi, hôm nay Điện Hàm Chương rất náo nhiệt?”

“Đúng vậy, người đến người đi, đến giờ Dậu canh ba mọi người mới giải tán.”

“Vậy, nàng cũng gặp mấy nàng Trúc ương rồi hả?” Hắn dùng câu nghi vấn nhưng khẩu khí lại là khẳng định.

Cố Vân Tiện bất đắc dĩ cười cười: “Tự nhiên gặp được.”

Hắn bắt lấy lọn tóc của nàng, quấn sợi tóc đen dài quanh ngón tay thon dài của hắn, “Nghe nói, nàng hành lễ với Trúc Ương?”

Cố Vân Tiện không lên tiếng.

“Còn có Nguyệt Nương, Kính Nương, đều nhận lễ của nàng.”

Thanh âm nàng trầm thấp: “Nô tỳ không nên sao?”

“Nên.” Đôi mắt hắn như nước, phản chiếu khuôn mặt thanh lệ của nàng, “Chỉ là trẫm không nghĩ tới nàng sẽ như vậy…” Biết tiến lui, có chừng mực như vậy, cũng làm cho hắn phải kinh ngạc.

“Nô tỳ chỉ làm việc của nô tỳ.” Nàng nói, “Bệ hạ không cần để ở trong lòng.”

Lúc nói lời này, nàng tránh ánh mắt của hắn, dường như đang tránh né điều gì đó. Hắn lặng yên nhìn nàng, ánh mắt thanh tịnh, có một loại thấu hiểu.

Nàng bỗng nhào vào ngực hắn, đối má dán lên lồng ngực của hắn: “Nô tỳ muốn ở bên cạnh bệ hạ lâu dài, cho nên, nhất định phải tiếp nhận một ít chuyện lúc trước không thể tiếp nhận. Đây đều là do nô tỳ cam tâm tình nguyện.”

Đúng vậy, đây đều do nàng cam tâm. Nàng muốn báo thù, muốn diệt trừ những nữ nhân hại nàng và cô, nhất định phải học được nhẫn nại. Vứt bỏ thân phận đã từng là hoàng hậu, hành lễ với phi thiếp bất qua chỉ là bắt đầu, về sau sẽ còn nhiều thêm những chuyện mà nàng cần đối mặt.

Không quan trọng, toàn bộ đều quan trọng. Cái nàng quan tâm là kết quả cuối cùng. Chỉ cần có thể thực hiện tâm nguyện, hôm nay cho dù có chịu nhiều khuất nhục hơn nữa nàng cũng đều có thể tiếp nhận.

Hoàng đế để mặc nàng ôm mình, một lát sau mới ôm lại nàng. Dáng người nàng mảnh mai, hai tay ôm lại là lọt thỏm trong lồng ngực, dường như được dung nạp vào trong một thể.

Hắn bỗng ôm nàng lên, đi về phía đông điện. Chung nữ vén rèm lên cho bọn họ, hắn đặt Cố Vân Tiện lên giương, lại nằm xuống bên cạnh nàng, nhắm hai mắt lại, chuyên chú nhìn nàng.

“Bệ hạ?” Cố Vân Tiện nhẹ giọng gọi. Từ lúc Thái hậu đột nhiên bệnh nặng, hắn chưa từng sủng hạnh hậu phi, sau khi Thái hậu băng hà, hắn vì mẫu thân mà giữ đạo hiếu, càng cấm chuyện trong phòng. Tính ra cũng đã hơn bốn tháng rồi.

Hoàng gia giữ đạo hiếu, dùng tháng làm năm, cho nên giữ đạo hiếu ba tháng vì Thái hậu đã đủ, nếu tối nay hắn muốn sủng hạnh cũng không phải là không thể được. Nhưng nhìn bộ dạng giờ phút này của hắn thì lại không giống lắm.

“Có chuyện, trẫm đã sớm muốn hỏi nàng.” Hắn nhìn chắm chằm nàng hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng.

“Chuyện gì?” Nàng bỗng có loại dự cảm bất hảo.

“Trước khi mẫu hậu lâm chung, cùng chúng ta nói chuyện. Nàng nói với người,, rất lâu trước kia nàng đã hâm mộ…” Còn chưa nói xong liền bị nàng bịt miệng lại.

Hắn phí hết thật lớn tinh thần mới giật tay nàng ra, vẻ mặt buồn cười, “Nàng còn có thể buồn chết trẫm hay sao?”

Mặt nàng đỏ lên, “Bệ hạ không nên nói lung tung!”

“Trẫm nói gì sai rồi sao? Trẫm cái gì cũng không kịp nói, đã bị nàng chặn lại.” Hắn cười đến quỷ dị, như là fcon mèo bắt được con chuột, “Được rồi, thẳng thấn với trẫm. Khi nào thì nàng bắt đầu nảy sinh ý xấu với trẫm?”

Nàng cực kỳ lúng túng, “Nào có ý xấu gì!”

“Ừm… Xác thực không phải ý xấu.” Hắn cẩn thận suy nghĩ, dường như thật sâu chấp nhận gì đó, gật đầu nói, “Là tâm tư tốt không thể tốt hơn được nữa.”

Nàng nghe xong lời này, mặt càng đỏ hơn nữa, dường như có thể nhỏ ra máu.

Hắn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng thương yêu đến cực điểm, di chuyển liền hôn lên môi nàng.

“Ưm…” Nụ hôn này quá triền miên, đợi lúc hắn buông nàng ra, nàng đã không thể thở được, chỉ có thể vô lực nằm trong lòng hắn.

Hắn cũng có chút động tình, ngón cái vuốt ve đôi môi đỏ thắm của nàng, thanh âm khàn khàn, “Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của trẫm.”

Nàng chỉ cúi đầu, không lên tiếng.

Hắn cười nhẹ, không miễn cưỡng. Kỳ thật trong lòng hắn đã đại khái đoán được, nàng nói trước kia liền hâm mộ mình. Nhưng trước khi hắn được mẫu hậu dẫn kiến, thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với nàng, hẳn là chưa từng gặp qua. Như vậy, chắc nàng đã từng đứng xa xa mà nhìn thấy mình.

Loại tâm tư tiểu cô nương này, hắn thấy rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy đáng yêu như vậy, lại khiến hắn nhịn được phải đi xác thực.

“Trẫm sẽ tặng nàng một món quà.” Hắn vuốt ve mái tóc đen mềm của nàng, nói khẽ.

Trong giọng nói chính là loại ôn nhu mà chính bản thân hắn cũng không phát giác.

Mười lăm tháng tám, Tết Trung thu. Những năm trước, trong cung đều tổ chức những dạ yến long trọng, mời người nhà cung tần lục cung vào dự tiệc. Năm nay, bởi vì Thái hậu băng hà, bệ hạ không có hào hứng, cho nên chỉ tổ chức gia yến đơn giản ở Điện Bách Phúc, mời tất cả nương nương ở tất cả các điện đến dự tiệc, cũng không mời các thaần tử bên ngoài.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Hoàng đế vuốt chén rượu ngọc trong tay, không đếm xỉa nói: “Đã hơn nửa năm rồi, trong nội cung vẫn luôn yên tĩnh, khó có được náo hiệt như hôm nay, trong lòng trẫm rất vui.”

Thẩm thục nghi lại cười nói: “Có thể lầm thánh tâm vui vẻ, là vinh hạnh của nô tỳ.”

Hoàng đế cười híp mắt, “Trúc Ương này chỉ biết dỗ trẫm vui vẻ.”

Thẩm thục nghi nghe thấy giọng điệu thân thiết của hắn khóe môi không tự giác khẽ cong, lộ vẻ thập phần vui sướng.

“Hôm nay là Tết Trung thu, là tết đòaan viên. Chư vị ái phi không thể gặp thân nhân là trẫm không đúng. Trẫm đổ đầy chén này, coi như là bồi tội.” Hoàng đế bỗng nâng chén, hướng về phía nhóm cung tần, sau đó ngửa cổ, uống hết.

Mọi người không ngờ tới hắn sẽ như thế, đều có chút bị dọa sợ. Ngược lại, chỉ có Trinh tiệp dư phản ứng lại nhanh, cười giơ ly lên, “Bệ hạ nói vậy. Giờ phút này, nơi này chính là nhà của nô tỳ, bệ hạ cùng chư vị tỷ muội là thân nhân của nô tỳ. Đối với nô tỳ mà nói, đây đã là một cái tết Trung thu thập phần viên mãn.”

Hoàng đế nghe vậy khiêu mi, một cặp mắt đen yên lặng dừng trên người nàng, vui vẻ bên môi thật sâu.

“Trinh muội muội nói đúng, nô tỳ có thể cùng bệ hạ và chư vị tỷ muội đón Trung thu, trong lòng đã rất vui mừng rồi.” Cố Vân Tiện cũng cười nâng chén. ôn nhu nói.

Hoàng đế chuyển hướng nhìn nàng, mỉm cười, “Đã ăn tết, dù sao cũng phải có quà tặng trong ngày lễ. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, châu báu đồ trang sức các nàng cũng không thiếu, liều đổi các khác vậy.”

Không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, mọi người cũng không dám lên tiếng, chỉ đành mỉm cười nhìn hắn, lặng yên chờ đợi.

“Tuy nói theo tổ chế, hậu cung triều đại, Tần ngự trước sau như một không thiết phong hào. Nhưng trước kia Trung Tông Hoàng đế cũng thế, Văn Tông Hoàng đế cũng vậy, trong nhóm cung tần đều có một hai cái ngoại lệ. Mẫu hậu cũng ban thưởng phong hào cho A Thù. Hôm nay, trẫm bỗng nghĩ, nếu không chúng ta thừa dịp ngày tốt lành này, chọn cho mỗi người một cái phong hào, có được không?”

Trên điện nhất thời trầm mặc. Hồi lâu, Thẩm thục nghi nói: “Ý bệ hạ đã vậy, nô tỳ xin nhận.”

Thục nghi nương nương thân phận cao nhất đã lên tiếng, mọi người cũng phụ họa theo đuôi: “Nô tỳ xin nhận.”

Hoàng đế biểu hiện vẻ mặt kích thích, đôi mắt quét tới quét lui trên người chúng mỹ nhân, hào hứng tăng vọt.

“Như vậy, theo thứ tự phân vị đi. Trúc Ương, ừm, nàng thông minh trước sau như một, biết tiến lui lo cho đại thể, trẫm cảm thấy chữ ‘Dục’ rất xứng với nàng.” Hoàng đế cười nói, “Hơn nữa vừa khéo, tẩm điện của nàng là Dục Tú, cũng coi như xứng. Như thế nào?”

Thẩm Trúc Ương mỉm cười, “Nô tỳ tạ ơn bệ hạ.”

“Trước đừng vội quỳ, trả lời trẫm, phong hào này nàng có cảm thấy êm tai không?” Hoàng đế nghiêm túc nhìn nàng.

“Êm tai?” Thẩm Trúc Ương có chút sững sờ.

“Tất nhiên. Trẫm tặng tặng quà Trung thu cho nàng, nhất định phải để nàng thỏa mãn mới được. Nếu không êm tai, chẳng phải là ủy khuất nàng sao!”

Thẩm Trúc Ương giờ mới hiểu được, cười nói: “Rất êm tai, ý nghĩ vô cùng hay. Nô tỳ tạ ơn bệ hạ khen ngợi,vậy liền mặt dày mà nhận lời khen này.”

Được sự tán thành của mỹ nhân, Hoàng đế tỏ vẻ thỏa mãn, dời ánh mắt về phía Khương sung nghi.

“Nguyệt Nương, lần đầu tiên trẫm gặp nàng, đã cảm thấy nàng đẹp như thiên tiên, giống như nắng sớm, liền thưởng chữ ‘Minh’ có được không?”

Minh sung nghi?

Khương Nguyệt Thường cười tạ ơn, “Nô tỳ tạ ơn bệ hạ.”

“Kính Nương, khí chất lạnh lùng, thanh tĩnh tự trì, liền ban chữ ‘Linh’.”

Chu Kính Như còn chưa nói gì, Khương Nguyệt Thường giao hảo với nàng lại bất mãn rồi, “Lăng sao? Kính Nương tuy không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải lạnh lùng như tảng băng. Bệ hạ nói nàng ấy như thế, coi chừng nàng ấy không vui!”

Cố Vân Tiện cười nói: “Minh sung nghi hiểu lầm rồi. Bệ hạ nói không phải là ‘Lăng’ trong tảng băng, mà là ‘Linh’ trong từ trong trẻo, lạnh lùng, như suối nước gió mát. Là một chữ vô cùng tốt.”

Lời nói vừa ra, không khí lập tức nhẹ đi. Khương Nguyệt lý giải sai ý tứ của bệ hạ cũng không có gì, dù sao hai chữ kia phát âm giống nhau. Vừa rồi trên điện ngoại trừ nàng ấy cũng có những người khác lý giải sai.

Nhưng Khương Nguyệt thường có chỗ không rõ, Cố Vân Tiện nhẹ nhàng giải thích cho nàng. Rốt cuộc là nàng ta cùng bệ hạ thật sự tâm hữu linh tê, hay là đã sớm biết?

Hôm nay lại ban phong hào, là vì cái gì?

Minh sung nghi nghe xong lời nói của Cố Vân Tiện, sắc mặt lập tức không vui. Nhưng mà trước mặt ngự giá, nàng cũng không tiện phát tác, nhàn nhạt đáp lại “Thì ra là thế”, liền không nói gì nữa.

Chu Kinh Như trước sau như một vẫn không biểu tình, chỉ dịu dàng làm lễ, xem như tạ ơn.

Hoạt động ban phong hào tiếp tục hừng hực khí thế mà tiến hành.

“Phồn Tố trước sau như một tuân giữ bổn phận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, liền ban thưởng chữ ‘Trang’.”

“Quán Nhi ôn nhu dịu dàng, chữ ‘Nhu’ lại cực kỳ phù hợp.”

“A Linh bình tĩnh ổn trọng, liền là chữ ‘Định’.”



Mọi người được ban phong hào trước sau tiến lên tạ ơn rồi lại ngồi xuống. Đợi đến lúc hai vị quý nhân ở Tử Vân Các cũng được ban thưởng phong hào, mọi người mới đem ánh mắt dừng trên người Cố Vân Tiện và Trinh tiệp dư.

Từ đầu tới cuối, chưa được ban phong hào, cũng chỉ có hai người các nàng mà thôi.