Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Chương 27



Diệp Thanh An đưa tay đỡ trán, giờ phút này đây nàng thật không muốn nhận đây là người của mình.

Diệp Thanh An đến gần Mặc Như kéo góc áo nàng ấy nhắc nhẹ: "Như, hình tượng, hình tượng.''

''Hình tượng là gì? Ăn có ngon không?'' Mặc Như nói không nhỏ cũng chẳng lớn, vừa đủ cho cả phòng bếp nghe thấy.

Đối với Mặc Như đồ ăn là trên hết, đặc biệt là đồ ngon, còn cái hình tượng gì đó a, lát ăn xong nhặt lại là được.

Diệp Thanh An: ''...'' Muốn kiếm cái hố nhét nàng ấy xuống quá.

Mặc Như không xấu hổ nhưng nàng lại thấy nhục thay nàng ấy. Như ơi là Như, ta có bỏ đói ngươi đâu mà lại làm ta thấy mất mặt vậy.

Bão tố mưa sa, không bằng tự ta đào hố.

Thời tới cản không kịp rồi!

Diệp Thanh An nhìn Mặc Như thầm oán trách.

Cũng may Diệp Hạo Phong là người hiểu chuyện, hắn liền lên tiếng: ''Hay chúng ta đổi nơi khác ăn đi.''

''Tại sao phải...'' Đổi chỗ chứ? Ăn ở đây cũng được.

''Được đấy!'' Diệp Thanh An nhanh chóng bịp miệng Mặc Như, không cho nàng ấy nói vế sau.

Phù, thế là thoát một kiếp nhảy hố.

Đồ ăn liền được mang tới hoa viên gần đó, phong cảnh ở đây quả thực hữu tình. Khác với nơi nàng ở tại Vương phủ, Tịnh Hương các cũng tính là nơi vắng vẻ nhất trong Nhiếp Chính vương phủ, ngoài phòng của nàng và hai nha hoàn ra thì nhiều nơi cỏ dại mọc đầy, bóng cây lắc lư tạo nên muôn hình vạn trạng, lại kết hợp cùng tiếng gió rít, chỉ cần người tâm trí không kiên định sẽ lập tức bị hù cho bất tỉnh.

Nguyên chủ lúc vừa gả vào Vương phủ thì do Mộ Dung Trì Yến không thích nàng nên buộc nàng chuyển tới ở trong khu nhà hoang phế này.

Nàng vốn phải ở Lục Cẩm viện, nơi mà Bùi Ninh Dao đang ở nhưng hắn lại cho nàng ta sống ở đó. Điều đó cũng ngầm khẳng định với thiên hạ rằng trong lòng hắn Bùi Ninh Dao mới là chính phi, mới là chủ mẫu của Vương phủ.

Diệp Thanh An tuy biết nguyên chủ não tàn, nhu nhược rồi mà cũng không ngờ đến chuyện này cũng có thể nhịn được. Nếu nhớ không nhầm thì nàng ta từng nói là chỉ cần có thể gặp tên khốn đó thì dù có ở đâu cũng được.

Chỉ tiếc là nguyên chủ ngoại trừ bị Bùi Ninh Dao hãm hại đến tai Mộ Dung Trì Yến thì nàng ta sẽ không bao giờ gặp được hắn ta.

Không những khi bị người hãm hại cũng không biết phản kháng, bị người vu oan cũng không biết tự biện giải. Ngu xuẩn đến thế là cùng rồi nhưng cái khiến nàng không chấp nhận được đó là, quyền thế mà nàng ta dùng để lên chức chính phi đâu.

Nàng ta có thể ép chết người bằng tiền mà, không cần biết nàng ấy có ngu ngốc tới mức nào nhưng với cái danh đích nữ Thừa tướng thì dù có là ai cũng phải dè chừng.

Diệp Hạo Phong nhìn bàn đồ ăn trước mặt, tuy chỉ có hai món nhưng nhìn khá lạ mắt. Phải nói là lần đầu nhìn thấy, thế nên có chút hiếu kì liền hỏi: "Nhị tỷ, tỷ biết nấu ăn từ bao giờ vậy. Nếu ta nhớ không nhầm thì trước khi gả tới đi tỷ còn...''

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, giống như đã đoán được gì đó.

Diệp Thanh An cố lục lại ký ức của nguyên chủ để tìm câu trả lời hợp lí nhất. Nàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Vương phủ...''

''Được rồi, tỷ không cần nói nữa.'' Diệp Hạo Phong lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng.

Xem ra nhị tỷ của bọn hắn ở Vương phủ chịu không ít khổ cực rồi. Nghĩ tới đây lòng bỗng có một cảm giác chua xót.

Đến buổi tối, khi đang ăn được một lúc thì Diệp Minh đột nhiên hỏi: "Con học nấu ăn khi nào vậy? Đồ ăn con nấu ta có ăn qua, tuy hơi lạ nhưng rất ngon.''

Cuối cùng cũng tới.

Diệp Thanh An được hỏi mà trái tim lóe lên một cảm xúc khó diễn tả, nàng biết ông ấy sẽ hỏi nên đã vạch sẵn câu trả lời rồi.

Vậy mà khi nhắc tới lại không cách nào mở miệng nói chuyện được. Vậy là sao chứ?

Cái cảm giác giống như khi nàng nói dối mẹ và ông nội của kiếp trước vậy. Diệp Thanh An còn nghĩ sẽ không bao giờ có cảm giác này nữa, vậy mà khi xuyên không...

Diệp Thanh An hơi cúi mặt xuống, miệng vẫn không cách nào mở ra được. Thấy vậy hai đệ đệ của nàng liền nhìn Diệp Minh khẽ lắc đầu ý muốn ông đừng hỏi nữa.

Thừa tướng cũng nhận ra, thế là để bầu không khí bớt gượng gạo chỉ có thể bảo mọi người tiếp tục ăn cơm.