Phi Thăng Chi Hậu

Chương 42: Lai tự ma tộc đích quan chú



( Chú ý đến từ Ma tộc)

"Ngươi muốn chết sao? Dám phóng túng phát ra khí tức ma công như thế." Một đợt sóng thần thức mạnh mẽ mà quen thuộc ở phía trên Phong Vân Vô Kị vang động, chính là lão già thần bí đã biến mất hơn hai trăm năm.

Một luồng sức mạnh kì dị phảng phất như kim nhọn đâm xuyên vào trong não Phong Vân Vô Kị , Phong Vân Vô Kị rùng mình một cái, như bị dội nước lạnh vào người, lập tức tỉnh lại, ma khí hùng dũng quay xung quanh bên thân người dần dần tan đi, dung nhập vào trong trời đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ầm!

Trong lúc đó đột nhiên có một luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa đánh mạnh vào ngực Phong Vân Vô Kị . Phụt một tiếng, Phong Vân Vô Kị máu chảy ra toàn thân, như một viên đạn pháo bắn lên đỉnh thuỷ lao,bức tường có thể hấp thu sự tấn công của chân khí, đã hoàn toàn bị đợt tấn công thuần tuý vật lí này đánh thủng một lỗ lớn.

Ngoài dự liệu, hoàn toàn là ngoài dự liệu, lục phủ ngũ tạng như muốn chui ra không nói, vào trước khi triệt để bị đánh ngập vào lớp đất nơi thuỷ lao, Phong Vân Vô Kị nhanh như chớp, trong mắt loé lên một bóng hình có ma khí ngập trời.

Cửa thuỷ lao dưới đất vẫn đóng chặt, nhưng trong thuỷ lao,bên dòng nước đen chứa vô số sọ người, một tên ma tộc mạnh mẽ người cao quá ba trượng , đầu đeo mũ giáp xanh biếc, thân mang áo giáp xanh, cơ bắp rắn chắc, đôi mắt như chuông đồng đột nhiên xuất hiện trong thuỷ lao, cả thân mình quấn quanh ma khí dày hơn ba xích.

"Ngươi ra đi, chuyện ở chỗ này cùng ngươi vô quan rồi!" Tên ma tộc hung tợn nói xong, mang theo vô hạn ma uy chui vào trong cái lỗ do Phong Vân Vô Kị phá ra.

"Ngươi mau chạy giữ lấy mạng, không nghĩ khí tức của ngươi không ngờ lại dẫn đến chú ý của ma tướng Mặc Phỉ Tư, lúc này rắc rối rồi, ta không thể bạo lộ ra, tất cả chỉ có thể trông vào bản thân ngươi thôi." Tiếng của lão già ở trong não Phong Vân Vô Kị vang lên: "Ta tạm thời dùng thủ đoạn, làm thời gian hắn đuổi đến bị gặp ít trở ngại. Có thể giữ mạng hay không, giờ nhìn vào bản sự của ngươi thôi, ngay bây giờ!"

Thần thức mạnh mẽ kia trong não Phong Vân Vô Kị vừa nói xong, Phong Vân Vô Kị liền cảm thấy linh hồn mình bị một luồng sức mạnh kì lạ, vô cùng mạnh mẽ bao trùm,mạnh mẽ lôi ra khỏi cơ thể.

Đó là một cảm giác vô cùng kì dị, Phong Vân Vô Kị cảm giác bản thân giống như một con suối nhỏ, hoà vào trong biển cả mênh mông ấm áp, giây phút ấy, suối nhỏ cùng biển cả không còn khác biệt.

Dưới sự dẫn dắt của thần thức mạnh mẽ kia, thần thức của Phong Vân Vô Kị cảm thụ được bức tranh vẽ mặt bằng của cả thuỷ lao dưới đất, y 'nhìn thấy' nơi thuỷ lao rộng lớn gần như không bờ bến này, thông đạo đan xen chằng chịt, giống như các mạch máu, đem không gian dưới đất này chia thành từng gian phòng giam, mỗi phòng thuỷ lao chỉ có hai đến năm người , có một số người như cảm thấy làn sóng ý thức kì dị, ngẩng đầu lên thờ ơ, nhìn vào hư không. Trải dài ra bên ngoài, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một quảng trường khổng lồ, mặt đất đều là đá tảng ghép thành, từng khối đá tảng đem quảng trường chia thành từng khu.Trên quảng trường hoặc sấp, hoặc ngửa, hoặc ngồi, hay nghiêng ngả các kiểu, ít nhất vài vạn ma nữ xinh tươi mềm mại, tư thế dâm đãng đang cùng vài ngàn nam nhân hình dáng gầy guộc quấn lấy cùng một chỗ, không ngừng giao hoan.

Kéo ra phía ngoài,biên giới của thuỷ lao, khoảng vài chục vạn ma tộc đang xếp hàng đợi ở cửa ra vào,ma khí ngập trời tụ tập lại ở một chỗ, hình thành một đợt sóng ma khí hùng dũng, bao trùm cả thuỷ lao dưới đất lại.

"Nơi này phòng thủ nghiêm mật, ít nhất có khoảng hai chục tên ma tộc có tu vi mạnh hơn ngươi vài chục lần thủ hộ ở đây." Tiếng của người ấy vang lên trong não Phong Vân Vô Kị : "Ma tộc sinh ra có tính ham thích chiến đấu, đối với một đối thủ yếu ớt, bình thường bọn chúng không bao giờ quần công. Đường sống duy nhất của ngươi bầy giờ là ở trên đỉnh đầu, nói nếu như ngươi vận khí tốt, có thể khả dĩ chạy lên trời, đến cửa truyền tống của nơi thuỷ lao dưới lòng đất này, ở nơi đó, ngươi may ra có cơ hội quay về Thái cổ."

Lão già nói xong, năng lượng ý thức mạnh mẽ đã mang theo Phong Vân Vô Kị xuyên qua hàng nghìn tầng đá dày , tiến vào khu vực băng tuyết âm u lạnh lẽo, đây là một vùng biển lớn tối tăm,sâu thăm thẳm, dưới sự dẫn dắt của ý thức người ấy, Phong Vân Vô Kị cảm nhận được các khí tức xa gần, dày đặc, cường độ không đồng đều.

"Đây đều là ma thú đã sống trong biển Minh Ngục hàng chục triệu trăm triệu năm, riêng nói về mức độ sức mạnh, hơn xa ma tộc, nhưng mà, cơ thể bọn chúng tuy to lớn, sức mạnh cũng mạnh mẽ vô hạn, nhưng trí lực lại chưa được mở mang. Như quả ngươi có thể thoát khỏi sự truy lùng của ma thú, thì có thể thoát khỏi khu vực tù ngục này rồi."

Sau đó sóng thần thức mạnh mẽ kia như thuỷ triều rút đi, biến mất không tung tích.

Ầm! Một tiếng vang lớn, vài chục khối đá lớn vỡ ra mang theo khí thế lớn tập trung bắn hướng tới Phong Vân Vô Kị , sau đá vụn, ma tướng khuôn mặt hung ác toàn thân lửa đen cháy sáng rực, tay cầm một cây trường kích phá đá mà ra.

"Con người hèn kém, nếu không phải lệnh của nhị hoàng tử, bản toạ đã sớm giết chết ngươi rồi!" Mặc Phi Tư gào lên nói, hai tay khẽ xoay, một luồng ánh sáng tím như cầu vồng mang theo tiếng veo veo phá không đánh tới Phong Vân Vô Kị , nơi nó đi qua , đất đá hoá thành cát bụi, bốc lên mù mịt.

Phong Vân Vô Kị đột nhiên bị tập kích, thân thể đã thụ thương, mắt thấy ánh sáng tím chiếu tới, bất đắc dĩ, mở phong ấn trong cơ thể ra, kiếm khí ngưng tụ đến cực hạn phá chưởng bắn ra, veo một tiếng, mạnh mẽ đem ánh sáng tím kia chia làm hai nửa, nhưng hai đạo ánh sáng tím vẫn lướt qua kiếm khí, đánh vào trên đôi vai của Phong Vân Vô Kị .

Tiếng răng rắc vang lên không ngớt trong tai, hai vai trong giây phút ngắn ngủi ấy toàn bộ nát vụn, hay tay mềm oặt rủ xuống, sau ánh sáng tím, Mặc Phi Tư khuôn mặt hung hãn đánh ra một quyền mang theo vô số ma hoả nặng nề đánh vào lồng ngực Phong Vân Vô Kị .

Đoành!

Phong Vân Vô Kị như một viên đạn pháo xuyên qua hàng ngàn tầng đất đá, bắn thẳng lên trên, đằng sau, một thông đạo thẳng băng nhỏ hẹp kéo dài theo thân người.

Vết thương trên thân thể lại nặng thêm, từng cơn đau xé gan ruột làm Phong Vân Vô Kị không chịu nổi kêu thảm một tiếng,dòng máu màu đen phụt ra từ trong miệng, mang theo chút chút lửa đen phun lên trên đất đá xung quanh, phát ra tiếng ăn mòn lách tách.

Trọng thương trên thân thể làm Phong Vân Vô Kị bắt đầu mơ mơ hồ hồ, ở cái thế giới này, lực bài xích của thế giới làm y không thể phát huy toàn lực. Trong mờ ảo, trong mắt một bóng hình cao lớn như ánh chớp hiện ra phía trước, lại là tên ma tướng Mặc Phi Tư phá ra lớp đất đá dày,đã đuổi theo đến nơi .

"Chết đi!" Trong đôi mắt tím của Mặc Phi Tư, hàn quang loé lên, âm thanh lạnh như băng tuyết mùa đông, sau đó hai tay hơi rung, ma khí lạnh lẽo mà bá đạo thẳng đường huỷ diệt, phá huỷ từ kinh mạch đến tâm tạng nửa thân trên của Phong Vân Vô Kị , ma khí hùng dũng hoá thành lửa đen ngập trời, nuốt chửng Phong Vân Vô Kị vào bên trong......