Phi Thường Quan Hệ

Chương 28



Sáng sớm khi Giản Tân đi làm, Uông Hạo Diên vẫn ngủ say như chết, giữa trưa tan làm đến phòng bệnh đã thấy Uông Hạo Diên ngồi bên giường gọt táo cho Tân Hủy.

Lúc ăn cơm dì Nhâm ở trong đút cho Tân Hủy, Giản Tân kéo anh ra ngoài, có chút không rõ ràng: “Anh làm gì thế? Còn nữa không sợ người khác nhận ra anh sao?”

“Tầng này có mấy người đâu, yên tâm đi.” Uông Hạo Diên nhìn Giản Tân cười, “Hiện tại dì không nhận ra anh, anh không phải có thể cùng em chăm sóc dì sao, còn có thể thừa cơ gây ấn tượng tốt.”

Giản Tân thở dài, bưng mặt anh nói: “Lỡ mẹ em bất chợt nhớ ra, em sợ anh nguy hiểm tới mạng sống luôn.”

Uông Hạo Diên cọ trán mình vào trán Giản Tân nói: “Mạng sống rất đáng quý, tình yêu càng đáng quý hơn.”

Cho nên mới nói bình thường minh tinh đi chỗ nào bị chụp chỗ đó tám chín phần là muốn bị chụp được, bằng không nhiều minh tinh đến thế, không bị chụp được chẳng lẽ mỗi ngày đều ở nhà sao. (?)

Ở bệnh viện chăm sóc Tân Hủy hơn nửa ngày, mấy lúc sợ bà không được tự nhiên bèn ra ngoài phòng khác nhỏ ngồi chờ lệnh, Uông Hạo Diên cảm thấy nếu như để Chu Uyển biết, chắc chắn sẽ để mặc Tân Hủy dày vò anh.

Giản Tân trong lòng có chút băn khoăn, tan ca liền đến căn tin mua cơm, đầy ắp một bàn, nói với Tân Hủy: “Mẹ, chúng ta cùng Uông Hạo Diên ăn đi, nếu không anh ấy về nhà phải tự nấu.”

Hạo Diên ấy à, Hạo Diên sắp siết gãy cái thìa rồi.

Tân Hủy lắc đầu: “Con cùng, bạn, ra ngoài, ăn, cám ơn, người ta.”

Uông Hạo Diên vội vàng nói: “Không cần không cần, tụi con bồi dì ăn, Giản Tân gần đây rất mệt, con chính là muốn giúp cậu ấy gánh vác một chút, tình cảm của tụi con rất tốt, dì ngàn vạn lần đừng khác khí với con.”

Ăn sắp xong, Uông Hạo Diên theo kế hoạch hỏi: “Dì, hôm nay con có thể đưa Giản Tân về sớm một chút không? Con giúp cậu ấy tìm nhà, muốn đưa cậu ấy đi xem thử.”

Giản Tân cái gì cũng không biết, trước giải thích với Tân Hủy: “Con nói với anh ấy chuyện chuyển nhà, anh ấy… vẫn còn để tâm.”

Thành công dẫn người đi, Uông Hạo Diên cũng không tiết lộ nhiều, Giản Tân nghĩ anh chính là nghĩ tới thế giới của hai người, căn bản không nghĩ cái khác. Một mạch chạy đến Thanh Viên lộ, mới cảm thấy không đúng.

“Thật sự đưa em đi xem nhà hả?”

“Gạt em em là công.”

“Vậy anh mau mau gạt em đi.” Giản Tân xuống xe theo ở phía sau, nhìn thấy tất cả đều là biệt thự, cậu đuổi kịp yếu ớt nói: “Thật ra tiền bồi thường cũng không nhiều đến thế, hơn nữa em nói lớn một chút, chỉ là lớn hơn, một chút thôi.”

Hai hôm nay Uông Hạo Diên muốn đến công ty ảnh thị quay phim, anh dự dịnh chuẩn bị nhà sớm làm Giản Tân bất ngờ một chút, bằng không cứ im ỉm ngốc bạch ngọt với Giản Tân trong căn nhà mua trước kia, đợi anh xong việc có lẽ nhà cũng mua xong rồi.

Không nói gì, mở cửa ra đẩy Giản Tân vào trong, mới lạnh lùng nói: “Em xem qua trước đi.”

Thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ Giản Tân không vừa ý. Giản Tân ở tầng một nhìn sơ qua, phòng hơi nhiều, hơn nữa vẫn còn trống không khiến cậu không hiểu lắm.

Cậu trở xuống có hơi thú vị, trở về căn phòng hình tròn ngay cửa ra vào, hỏi: “Đây là nhà anh à?”

Uông Hạo Diên thăm dò đứng cách xa ở cửa nói: “Đây là nhà chúng ta.”

“Để nhà ở trung tâm thành phố kia cho dì ở, phòng vẫn còn mới, đồ vật cũng đầy đủ. Chúng ta đọn dến đây, về sau sẽ là nhà chúng ta, tiền của em để lại đưa dì đi khám bệnh và dưỡng lão. Nơi này trang trí ra sao tùy em, điều kiện tiên quyết là sau này lỡ có tức giận hay cãi nhau với anh, cũng không được chia phòng ngủ.”

Uông Hạo Diên nói một hơi dài, Giản Tân có chút giật mình.

“Anh chuẩn bị những thứ này khi nào?”

“Sau khi biết khu nhà kia bị phá bỏ,” Uông Hạo Diên tiến về trước hai bước, “Vốn nghĩ chuẩn bị kĩ hơn nữa mới đưa em đi xem, bây giờ trụi lủi sợ em không thích, nhưng là người nào đó đôi khi hành động tự lập quá, anh sợ ngày nào đó em tan làm xong liền trực tiếp nói với anh đã mua nhà xong rồi.”

Giản Tân nhìn anh, không chớp mắt: “Anh còn gì để nói không? Vẫn muốn nghe.”

Uông Hạo Diên cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên: “Xin em hãy nuông chiều anh, yêu anh, nhưng mà không cần chiều hư anh đâu, anh với Giản Ái thì phải thiên vị anh hơn. Có thể ăn dấm chua của đàn ông, phụ nữ thì bỏ đi, xã hội bây giờ đối với phụ nữ đã rất khó khăn rồi. Yêu anh thì nói yêu anh, đừng đợi anh nói trước rồi mới nói, buối tối phải ngủ trong lòng anh, sáng dậy không được đổ cho anh túm em qua.”

Uông Hạo Diên nói xong: “Em không muốn đáp ứng anh hả?”

Giản Tân giữa phòng, cổ họng chua xót nghẹn lại không nói nên lời, môi khẽ nhúc nhích: “Em chỉ muốn đáp lại ba chữ, anh lại hỏi em một câu.”

Thở dài, Uông Hạo Diên hỏi: “Giản Tân thân ái, bằng lòng sống chung với anh cả đời không?”

Hốc mắt Giản Tân ẩm ướt: “Em bằng lòng.”

Hai người xem phòng xong xuôi quay về, dọc đường đi không nói chuyện, hiện tại mới đúng là như hồi xưa, hoặc có lẽ tốt hơn, tim Giản Tân đập còn nhanh hơn lúc nãy, cắn môi yên lặng.

Uông Hạo Diên trầm mặc phóng xe, cảm thấy mình soái khốc muốn chết.

Về đến nhà, Giản Ái ngửa bụng nằm trên giường như chết, Giản Tân nằm úp sấp bên cạnh nghịch, cũng không thay quần áo. Uông Hạo Diên vò vò tóc cậu, nói: “Chơi chút rồi đem nó về ổ đi, anh đi tắm.”

Nếu như bình thường thì cũng không có gì, nhưng bây giờ tim Giản Tân cứ đập thình thịch, chờ Uông Hạo Diên vào phòng tắm, cậu cầm móng vuốt Giản Tân nói: “Anh ấy đi tắm rồi.”

“Lát nữa tụi tao sẽ đi ngủ.”

“Thầy Uông thật đẹp trai, thật thích ngủ với thầy Uông.”

Uông Hạo Diên tắm xong đi ra Giản Tân vẫn đang nghịch mèo, anh đi qua dựng Giản Tân ngồi dậy, nói: “Nên thay ca rồi.”

Giản Tân đỏ mặt, không nói gì liền đi tắm. Uông Hạo Diên nằm trên giường mới nhận ra, bình thường Giản Tân đều dùng phòng tắm ở ngoài, hôm nay lại tắm trong phòng anh.

Cắm đầu chui vào phòng tắm, quần lót cũng quên lấy, trên tường chỉ treo mỗi áo ngủ của Uông Hạo Diên. Cậu tắm xong lấy tay lau đi hơi nước đọng trên gương, thoáng nhìn thấy trên kệ có một lọ nhỏ màu xanh.

“Uông Hạo Diên!”

Uông Hạo Diên không đáp lại, trực tiếp đi tới tủ quần áo tìm quần lót, sau đó mới gõ cửa: “Quần lót đúng không, anh vào nha.”

Giản Tân mặc áo ngủ của anh dựa vào bồn rửa tay, cổ áo rộng thùng thình để lộ xương quai xanh, Uông Hạo Diên đến gần, chống tay hai bên người cậu, thấp giọng hỏi: “Có muốn giúp em mặc vào không?”

Giản Tân ngoắc ngoắc anh lại nhìn, giơ cái lọ nhỏ màu xanh lên hỏi: “Cái gì đây?”

Lọ bôi trơn này anh mua từ hồi nào, đã quên mất tiêu, không nghĩ tới bị Giản Tân nhìn thấy. Anh mặt không đổi sắc trả lời: “Dầu cơ thể, cấp nước làm ẩm da.”

Giản Tân mặt dần dần đỏ lên: “Anh bôi em xem.”

Uông Hạo Diên thu cánh tay lại, nâng mông Giản Tân lên ôm lấy cậu, vừa đi vừa nói chuyện: “Chúng ta lên giường bôi.”

Áo ngủ vốn rộng, miễn cưỡng che một vài nơi, còn lại phơi ra ma sát vào da thịt anh, Uông Hạo Diên để Giản Tân tựa ở đầu giường, sau đó gập hai chân Giản Tân lên, thắt lưng dán đến bên hông cậu.

Giản Tân trừng mắt không biết nhìn chỗ nào, Uông Hạo Diên khẽ hôn môi vờn cậu, sau đó hôn xuống phía dưới. Giản Tân hơi hé miệng thở dốc, anh khẽ gặm cắn rồi mút lấy, ôn nhu đến tận cùng.

“Lần đầu tiên hôn em là lúc nào?”

Giản Tân vịn bả vai anh: “Quên rồi…”

Bàn tay giữ lấy ót, cánh môi mềm mại tăng độ dằn vặt, Uông Hạo Diên như trừng phạt nói: “Nhớ cho ra.”

Một tay anh theo cổ áo lần vào tìm kiếm điểm nhô lên trước ngực, vuốt ve vài cái rồi trượt xuống tháo thắt lưng ra, Giản Tân không nghĩ tới lại phải trần trụi lần nữa, phản xạ có điều kiện siêt đôi chân quanh thắt lưng Uông Hạo Diên.

“Nhớ ra rồi?”

Giản Tân bị hôn không thở nổi, tựa đầu vào vai Uông Hạo Diên hít thở, bàn tay đang giữ ót cậu dọc theo lưng vuốt ve, đụng mới thắt lưng và mông cậu.

Uông Hạo Diên đã nhịn lâu lắm rồi, nhưng mà lần đầu tiên của bọn họ khiến Giản Tân rất đâu, không có nửa phần vui sướng, cho nên anh muốn thật tận tình dịu dàng.

Bàn tay phủ lên cánh mông Giản Tân xoa nắn, cảm giác được Giản Tân hơi hơi cứng người, anh đùa nói: “Gầy quá, mông cũng không vểnh.”

Anh nói cái gì Giản Tân cũng cho là thật. Từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, tự mình thẹn thùng sờ sờ, Giản Tân không tự tin lắm phản bác: “Cũng được mà… Anh sờ lại đi.”

Uông Hạo Diên sắp nhịn không nổi, dùng sức nhào nặn mông cậu, sau đó ngón tay chen vào khe mông khẽ ấn: “Chỗ này, có sợ không?”

Dầu bôi trơn đã bị vứt sang một bên, Giản Tân đưa tay với lấy, nói: “Không sợ anh làm.”

Uông Hạo Diên hôn cậu một cái, bóp dầu bôi trơn từng giọt nhỏ xuống mông cậu, chất lỏng vừa dính vừa lành lạnh trơn trượt làm ẩm ướt mặt sau, còn có một chút chảy dọc theo bắp đùi.

Ngón tay xoa nhẹ da thịt xung quanh, làm cậu thả lỏng một chút, chờ Giản Tân mềm nhũn thắt lưng nằm trước ngực anh, thuận tiện đưa vào một ngón tay. Giản Tân hít thật sâu, lắc đầu tỏ vẻ không đau.

Chỉ là mở rộng một chút đã hơn nửa tiếng đồng hồ, ba ngón tay đẩy sau vào bên trong, vừa đau vừa trướng, Uông Hạo Diên rút tay ra, ôm thắt lưng Giản Tân dịch cậu nằm lên cao một chút, cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cậu, dùng lưỡi cọ xát nơi da dẻ mẫn cảm nhất.

Giản Tân bật ra tiếng rên rỉ, lực chú ý bị dời đi. Cái thứ cứng rắn ấm nóng nào đó đặt ở mông cậu, chậm rãi tiến vào, Uông Hạo Diên cảm thấy đỉnh dương v*t bị hút lấy, bao vây lấy, cánh tay không khỏi siết chặt, suýt đem Giản Tân khảm vào trong ngực.

“Bảo bối, có đau không?”

Cơ thế ngây ngô của Giản Tân được yêu thương hết mực, cậu lắc đầu, vùi đầu trên vai Uông Hạo Diên khẽ ngâm nga, cảm giác phía sau không hình dung được, đau đớn đến tê dại khiến bắp đùi đều run rẩy.

Uông Hạo Diên rút trở ra, kéo Giản Tân nằm thẳng ở trên giường, nhẹ nhàng tiến vào lần nữa, Giản Tân lập tức rên rỉ một tiếng, ngượng ngùng che miệng lại.

“Bảo bối, gọi tên anh.”

Giản Tân che miệng gọi: “Uông Hạo Diên.”

“Gọi lần nữa.”

Lực đạo đâm vào dần tăng lên làm cậu thất thần, tay cũng vô lực buông ra, cậu chảy nước mắt lúng túng nói: “Hạo Diên…” Uông Hạo Diên cúi người hôn cậu, bàn tay càng nắm chặt bắp đùi cậu.

Giản Tân hốt hoảng, giống như trở về chín năm trước, Uông Hạo Diên thương cậu như thế, đủ tư cách là một bạn trai nhỏ tốt, bọn họ ở phòng học, ở sân thể dục, ở quán ăn gần trường học, ở dưới lầu nhà cậu.

Đột nhiên thân thể bị hung hăng xỏ xuyên, khoái cảm không tả được từ phía sau lan dần ra khắp cơ thể, Giản Tân sụp đổ khóc thành tiếng, vặn vẹo cơ thể muốn chạy trốn, Uông Hạo Diên đè nặng cậu, ham muốn trong đáy mắt tăng lên.

“Giản Tân, nếm qua mùi vị em một lần, anh nhớ thương tròn chín năm.”