Phi Thường Quan Hệ

Chương 3



Kinh Tinh cảm thấy công việc trợ lý này của cô sớm muộn gì cũng thất bại, lần trước đã đồng ý có một cuộc phỏng vấn với tạp chí, Uông Hạo Diên không biết gặp vấn đề gì, mọi người đều không liên lạc được.

Mười hai giờ rưỡi Kinh Tinh ôm mèo nhỏ đến nhà Uông Hạo Diên, cô còn làm biên tập viên cho tạp chí, cho nên rành nhất mấy vụ đứng trước cửa nhà tác giả đòi bản thảo. Bất quá đây là lần đầu tiên cô đứng trước nhà Uông Hạo Diên, bởi vì Uông Hạo Diên thường ngày cũng khá chuyên nghiệp.

Nhà Uông Hạo Diên ở trung tâm thành phố, người qua lại rất nhiều, chắc là ỷ vào mình không được hồng lắm không sợ bị nhận ra, cho nên ở cũng khá thuận lợi.

Kinh Tinh ấn chuông cửa muốn gãy cả tay, bên trong vẫn không một tiếng động, cô nhớ tới tài liệu mà Phí Nguyên đưa cho, phía trên có ghi mã chống trộm nhà Uông Hạo Diên.

Thuận lợi vào nhà, Kinh Tinh đem mèo nhỏ đặt xuống đất rồi bước tới phòng ngủ, mở cửa thấy Uông Hạo Diên nằm ngủ như bất tỉnh, bởi vì nghẹt mũi nghiêm trọng nên có thể nghe thấy tiếng thở khò khè nặng nhọc.

Phí Nguyên gọi điện tới, Kinh Tinh bắt máy: “Nguyên ca, cậu ấy vẫn đang ngủ, em cảm thấy cậu ấy không ổn rồi.”

Đặt điện thoại xuống, Kinh Tinh kéo tay áo Uông Hạo Diên lên, chắc do tư thế nằm vặn vẹo quá, Uông Hạo Diên cau mày, chậm rãi mở mắt, nói: “Chị gái, kéo muốn đứt gân tay tui rồi.”

“Trời đất ơi giọng cậu như vầy toi rồi.” Kinh Tinh vội vàng tìm áo khoác, “Đi, nhanh đi bệnh viện, tôi đây vừa giúp cậu vận động vừa cứu một mạng người.”

Uông Hạo Diên lắc lắc lư lư xuống giường, bước chân nhẹ tênh, anh bám vào khung cửa: “Đợi chút, em có bệnh viện muốn tới, không thể đi chỗ khác.”

Kinh Tinh tìm cái dĩa đựng nước đặt ở góc tường cho con mèo, nói: “Đừng lằng nhằng nữa, có phải bệnh viện chuyên khoa đâu mà lựa chọn chứ.”

Uông Hạo Diên đeo khẩu trang và đội mũ lên, thời điểm cúi người mang giày liền trực tiếp lăn ra đất. Kinh Tinh nâng anh dậy, vội la lên: “Cậu hai à, trước tiên mang giày đúng đôi đúng cặp hộ chị được không? Cậu đứng lên được chứ?”

Uông Hạo Diên vỗ vỗ vai Kinh Tinh: “Đúng, chính là Nhị viện, khoa tai mũi họng.”

Giản Tân tối hôm qua trực tới nửa đêm, trời sáng thì về nghỉ ngơi đến trưa, ăn trưa được nghỉ thêm chút nữa mới phải tiếp tục làm việc. Bình thường cậu ngồi khám bệnh, mỗi buổi chiều tan ca thì đi loanh quanh các phòng bệnh, nhớ tới Uông Hạo Diên nói chữ cậu viết như chó cào, Giản Tân đi được nửa đường liền quay đầu đi vào bệnh viện.

Mấy y tá đang trực ca đang thì thầm bàn tán gì đó, mà thật ra ngày nào mấy cô nàng chẳng xì xào to nhỏ với nhau, Giản Tân cũng không thấy lạ. Đi đến phòng bệnh án, Giản Tân liền khám từng giường một.

“Hai ngày nay thấy sao rồi?” Giản Tân từ đâu lấy ra que đè lưỡi khám cho bệnh nhân giường số 17.

Giường số 17 vừa chuyển vào vài ngày trước, là một công nhân đã nghỉ hưu, hắn hỏi: “Bác sĩ Giản, tôi truyền hết nước biển rồi có phải mổ không? Tôi cảm thấy nuốt đồ ăn rất khó chịu, nhưng lại không thấy đau.”

Giản Tân nói: “Không đau vậy là chưa tới lúc, hiện tại trong cổ họng chú có mấy khối u còn nhỏ nên không đau, hơn nữa truyền nước biển là vì chú có dấu hiệu viêm, hai chuyện khác nhau.”

Giường số 17 nói: “Được, tôi nghe theo bác sĩ, vậy khi nào có thể phẫu thuật?”

“Hai tuần nay đã sắp xếp rồi, nhanh nhất phải chờ tới cuối tuần sau, buổi chiều.” Giản Tân hàn huyên cùng giường 17 vài câu, thuận miệng hỏi: “Cô gái kia hôm nay không tới ạ? Một mình chú không sao chứ?”

Không đợi giường 17 trả lời, bà cụ giường 16 đã nói: “Cháu gái tôi với con gái ông ấy đi xem idol rồi, không thèm quản mấy người già chúng tôi đâu.”

Giản Tân cười nói: “Idol nào ạ?”

Giường 17 nói: “Dù sao tôi cũng không biết, y tá nói là mới làm thủ tục nhập viện, bọn thanh niên thích lắm.”

Giản Tân xem qua phòng bệnh nặng rồi đi đến phòng bệnh cao cấp, trên đường có mấy nữ y tá chạy ngược lại, có người nhà nữ, còn cả bệnh nhân nữ. Y tá trực chỉ còn lại một người, Giản Tân đi tới hỏi: “Mới tới là ai vậy?”

Tiểu y tá mắt lóe vài tia mê muội: “Là Uông Hạo Diên đó! Ảnh vừa cao vừa đẹp trai! Nhưng mà trông tiều tụy hốc hác lắm, ôi mẹ ơi thương quá.”

Giản Tân nghẹn lời, cậu quên mất Uông Hạo Diên cũng là idol.

Lại có chút lo lắng, làm sao lại nghiêm trọng đến mức nhập viện chứ.

Tiểu y tá xé một tờ giấy từ sổ tay của mình, nịnh bợ Giản Tân: “Bác sĩ Giản à, anh không phải muốn tới phòng bệnh xem qua sao? Giúp em xin chữ kí nha? Nha nha nha sau này anh muốn em nộp báo cáo em sẽ không trốn đâu, bác sĩ Giản vừa tốt bụng vừa đẹp trai à!”

Chần chừ một lát, Giản Tân cầm lấy tờ giấy màu hồng nhạt đi mất.

Bên ngoài phòng bệnh của Uông Hạo Diên không ít người, y tá đến truyền nước biển cho anh có chút xúc động, không ngừng nhìn lén anh. Uông Hạo Diên vừa đói vừa khó chịu, mở camera trước dòm mặt mình tái không còn chút máu, lại không muốn bị Giản Tân bắt gặp chút nào.

Ngoài cửa đột nhiên im ắng, chắc có ai sơ tán mọi người đi rồi, Uông Hạo Diên nghĩ thầm bà chị Kinh Tinh này nhanh tay nhanh chân thật, không ngờ cửa mở ra Giản Tân lại xuất hiện.

… Anh biết em vẫn còn quan tâm anh mà, Uông Hạo Diên lặng lẽ đấm giường một cái.

Y tá buộc dây cao su ở cổ tay trái anh, sau đó bôi thuốc sát trùng. Giản Tân trầm mặc đi tới bên giường, nhìn vạch nước biển đang truyền vào, xác định không có vấn đề gì nghiêm trọng.

“Ui.” Uông Hạo Diên cứ nhìn Giản Tân suốt, nhưng mu bàn tay tự nhiên nhói đau, anh cúi đầu nhìn, thấy y tá đâm kim vào lại rút ra, sau đó lấy ngón tay dò tìm ven máu.

Giản Tân cũng cúi đầu nhìn: “Không thấy ven à? Tay anh ta dễ lấy máu, đừng gấp.”

Y tá ngẩng đầu đau đớn nói: “Em run quá… Bác sĩ Giản anh làm đi, em thấy idol là bị căng thẳng lắm…”

Uông Hạo Diên dựa vào gối đầu yếu ớt cười, chờ y tá ra ngoài, Giản Tân ngồi bên giường chuẩn bị lấy máu, Uông Hạo Diên giơ tay phải lên, nói: “Lấy bên này đi.”

Một tay Giản Tân nắm lấy nắm tay Uông Hạo Diên, tay kia đẩy kim tiêm, máu trào ra, dán băng dính lên ống cao su, Giản Tân nói: “Thả lỏng tay đi.”

Uông Hạo Diên mở tay ra sau đó nhanh chóng nắm lấy tay Giản Tân, Giản Tân bực mình trừng anh: “Nằm yên đi, chệch kim bây giờ.”

Uông Hạo Diên rất nghe lời, cười cười buông tay ra, Giản Tân đầu tiên là lo lắng lấy máu cho anh, còn không chống cự khi anh nắm tay nữa. Anh cố mở to mắt, không được nắm tay thì ngắm Giản Tân vậy.

Giản Tân cả người không được tự nhiên, còn muốn chạy.

Uông Hạo Diên lập tức nhìn ra, ho khan nói: “Cổ họng anh khó chịu quá.”

Giản Tân rót ly nước ấm cho anh, lúc Uông Hạo Diên ngửa đầu uống nước, Giản Tân sờ sờ cổ họng Uông Hạo Diên một chút, Uông Hạo Diên kích động thiếu chút nữa phun nước ra giường.

Anh hắng giọng hỏi: “Em sờ yết hầu anh làm gì?”

Giản Tân đút tay vào túi áo nói: “Em sờ cổ anh thì sao, sưng đến lợi hại, đợi lát nữa thay bình thứ hai thì thêm thuốc giảm nhiệt vào.”

Uông Hạo Diên vẻ mặt mất mát: “Vậy à?”

Giản Tân nhìn bộ dáng đáng thương của anh, nói: “Uống nhiều nước ấm.”

Kinh Tinh mua đồ trở lại, cô nghĩ Uông Hạo Diên chắc chờ cô đến sắp chết luôn rồi, kết quả là vừa bước vào phòng Uông Hạo Diên đã nói: “Sao chị về nhanh vậy.”

Lại còn ruồng bỏ người ta à?

“Chào bác sĩ, cậu xem cậu ta bị gì thế?” Kinh Tinh trông thấy bác sĩ liền chào hỏi. Uông Hạo Diên chen vào nói chuyện với Giản Tân, nhưng giống như đang phân bua hơn: “Đây là trợ lý của anh, Kinh Tinh.”

Giản Tân nói với Kinh Tinh: “Xin chào, tôi đi trước, hai người ăn cơm đi.”

Uông Hạo Diên túm lấy áo Giản Tân, nói ra lời kịch đã chuẩn bị sẵn: “Tay phải anh thế này làm sao ăn được chứ? Em ở lại giúp anh đi.”

Không ngờ đã sớm tính kế rồi.

Trên bàn bày một chén cháo với mấy món ăn, tay trái Uông Hạo Diên cầm thìa múc cháo, Giản Tân ngồi bên cạnh gắp rau cho anh. Kinh Tinh cà lăm không nói nên lời, ngượng ngùng nói: “Bác sĩ, để tôi làm cho, thật là phiền cậu quá.”

Uông Hạo Diên bực bội ra mặt, ra sức nháy mắt với Kinh Tinh, Kinh Tinh đại khái cũng hiểu, Uông Hạo Diên muốn cô ra ngoài. Kinh Tinh từ trong giỏ xách lấy ra văn kiện được gấp lại, không đi ra ngoài.

“Thiếu gia, buổi phỏng vấn chiều nay tính sao đây?”

Uông Hạo Diên đang hưởng thụ được đút cho ăn, lơ mơ đáp: “Chiều lại chuyển ra ngoài, dù sao cũng không phỏng vấn trong phòng bệnh được.”

Kinh Tinh chờ anh nói vậy, lấy cây bút ghi âm ra nói: “Chị liên hệ với bên kia rồi, họ bảo chúng ta tự ghi lại rồi gửi qua cũng được, dù sao mấy vấn đề cũng nói nhiều rồi.”

“Phỏng vấn gì ấy nhỉ?” Uông Hạo Diên mơ hồ, nhưng mà thấy Giản Tân đang ở đây, liền đổi ý: “Vậy giờ ghi âm luôn đi, Giản Tân, cho em xem phong cách làm việc của anh nè.”

Kinh Tinh mở văn kiện ra, một tay cầm bút ghi âm, “Đây là chuyên đề phỏng vấn tiểu thịt tươi, mỗi người hai trang tạp chí, chị bắt đầu nhé. Là một diễn viên trẻ tuổi, cậu có từng cân nhấc phát triển hình tượng bản thân như thế nào không?”

Uông Hạo Diên đáp: “Mỗi diễn viên đều phải trải nghiệm thách thức của nghề, từ đó xác định vị trí của mình, sau đó sẽ tìm ra phương hướng tốt nhất cho bản thân, tôi hiện tại vẫn đang ở mức trải nghiệm, mọi người cùng chờ xem nhé.”

“Câu hỏi thứ hai, trong bộ phim «Hành Chí Thiên Minh» nhân vật cậu thủ vai là nhân vật như thế nào?”

Uông Hạo Diên cảm giác Giản Tân đang nhìn anh, anh đáp: “Tôi đóng vai một vị sĩ quan, một người đem lợi ích dân tộc đặt lên hàng đầu, có rất nhiều cảnh bắn súng, cụ thể thì tôi sẽ không tiết lộ đâu, đến lúc đó mời mọi người cùng đón xem.”

“Bình thường trong phim sẽ diễn cảnh yêu đương, cậu thích diễn cảnh yêu đương như thế nào và cùng với nhân vật gì là cảm động nhất?”

“Tôi thích kiểu gương vỡ lại lành.” Uông Hạo Diên nhìn Giản Tân, Giản Tân hạ mắt không phản ứng, anh nói tiếp: “Kiểu nhân vật gây cảm động đối với tôi khá nhiều, nếu phải diễn cành yêu đương, cố chấp đi, nhất vãng tình thâm với một người.”

Lông mi Giản Tân nhấp nháy, cậu cảm nhận được Uông Hạo Diên dùng tay cách mấy lớp bông băng sờ sờ mu bàn tay cậu.

Ghi âm sắp xong, Kinh Tinh khép tài liệu lại nói: “Vấn đề cuối cùng, miêu tả một chút hình mẫu lý tưởng của cậu đi.”

Uông Hạo Diên suy nghĩ hai giây, nói: “Mắt đẹp, mặt nhỏ dáng cao, da trắng, cùng tuổi với tôi…”

Giản Tân liền quăng cho anh ánh mắt sắc như dao, mắt anh cười cười đón lấy. Nhưng mà còn chưa nói hết, Kinh Tinh liền chặn lời: “Tào lao gì thế, công ty đã định cho cậu hình mẫu lý tưởng rồi mà? Làm lại.”

Uông Hạo Diên giống như liền đáp: “Hào phóng tốt bụng, hiếu thuận với cha mẹ, chủ yếu vẫn dựa vào cảm giác đã, haha.”

Nói xong Kinh Tinh hài lòng, kết thúc phỏng vấn. Uông Hạo Diên nghĩ nghĩ, than phiền nói: “Như vậy mơ hồ quá, khác gì chưa nói đâu.”

Kinh Tinh thu thập tài liệu chuẩn bị qua tòa soạn, nói: “Fan căn bản không quan tâm hình mẫu của cậu là dạng gì đâu được chưa? Fan chính là hi vọng cậu không yêu ai là tốt nhất, nói như vậy dễ đoán ra có đối tượng rồi lắm, không rõ ràng mới yên tâm, cứ không thích ai để bọn người thích bịa chuyện không soi mói lung tung thôi!”

Kinh Tinh xách túi rời đi, Giản Tân nhìn đồng hồ trên tay cũng muốn đi làm việc tiếp, cậu nhìn tờ giấy hồng nhạt trên bàn mới nhớ đến, sau đó lấy bút ra đưa cho Uông Hạo Diên, nói: “Ký tên một cái.”

Uông Hạo Diên lúc này cũng không để ý tay phải đang truyền dịch, xoẹt xoẹt kí vào đưa cho Giản Tân.

Giản Tân vừa nhìn thiếu chút nữa ói máu, trên giấy viết: To Giản Tân, sơn vô lăng, thiên địa hợp, chỉ cần em vẫn còn thích anh. ¹

5201314, Uông Hạo Diên. Còn vẽ một trái tim. ²

(1)  ‘Núi đã mòn, trời đất hợp lại’, ý chỉ dù thời gian lâu tới đâu anh cũng không quan tâm ấy

(2) 5201314 /wǔ’èr líng yīsānyīsì/ phát âm gần giống 我爱你一生一世 /wǒ ài nǐ yīshēng yīshì/ có nghĩa là ‘Anh yêu em một đời một kiếp’