Phi Thường Quan Hệ

Chương 31



Kinh Tinh từ lúc chia tay tra nam tới giờ vẫn độc thân, Tết âm lịch vốn muốn đi xem mắt, nhưng mà Uông Hạo Diên phát bao lì xì không đúng lúc, giao cho cô một đống việc.

Công việc bên ngoài, còn có việc tư, qua năm mới cô biết đi đâu để tìm người thiết kế chứ, công ty trang trí cũng nghỉ tết rồi. Ban đầu hẹn buổi trưa gặp mặt bây giờ phải hẹn lại buổi tối, còn chưa xong hẹn đã có điện thoại đến làm phiền.

“Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Đứng dậy rời đi, chuyển thành giọng điệu căm hận nói: “Thiếu gia! Cậu có biết tôi đóng cho Trung tâm Tình yêu và Hôn nhân bao nhiêu tiền không?! Thật vất vả lắm mới gặp được một tinh anh nam, có thể để chị đùa vui với người ta chút không!”

Uông Hạo Diên quay quảng cáo xong về nhà, trợ lý khác anh chưa quen, nói: “Em trước chuẩn bị người trợ lý khác rồi, chị nhàn rỗi đi trêu ghẹo người ta thì nhớ tìm cho em một hộ tá có kinh nghiệm, tốt nhất là y tá về hưu ấy.”

Kinh Tinh khó hiểu nói: “Gần đây chị chỉ liên lạc với stylist của cạu, huấn luyện viên thể hình các thứ thôi, bây giờ cậu đòi nhà thiết kế còn cả hộ tá, chị theo không kịp luôn.”

“Trả lương cho chị gấp bội, có thể theo kịp chưa?”

“Yên tâm yên tâm, mẹ nó chị không còn tâm tư hẹn hò nữa rồi, đầu óc bị tiền lấp đầy.”

Dặn dò xong, tài xe cũng đưa Uông Hạo Diên về tới nhà. Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển ở trên lầu nghỉ ngơi, anh chưa thay quần áo đã đi tìm Giản Ái, không biết có bị bắt nạt không.

Chu Uyển bị đánh thức, đi ra giáo huấn anh: “Còn mặt mũi sao? Vào phòng mà tìm Tân Ba!”

Tân Ba tuy lớn lên xấu xí, nhưng mà luôn được sủng ái, Uông Hạo Diên cầm đồ chơi cho mèo đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy được Giản Ái. Tân Ba chưa bao giờ để ý anh, nằm tại chỗ không thèm ngó.

Ôm Giản Ái đi ra ngoài, Tân Ba kéo cái thân ục ịch theo sau.

“Mày đi theo tao làm gì, biến biến biến.”

Chu Uyển còn chưa về phòng, ở trên lầu hô: “Nó là đi theo con mèo nhỏ, đừng nghĩ mình có sức hút với con chó này.”

“Mẹ, qua năm mới rồi mà cứ tổn thương cốt nhục của chính mẹ là thế nào.” Uông Hạo Diên chưa cởi áo khoác, dứt khoát về nhà, Tân Ba theo tới cửa, nếu như thành tinh sẽ rất muốn hát “Dừng chân tiễn biệt” luôn, “Quên đi, mang theo mày luôn cho rồi.”

Mùng bốn, Giản Tân ở bệnh viện trực ban, mùng tám chính thức đi làm cậu mới được nghỉ, phòng khám hiếm thấy vắng vẻ, mọi người không nói chuyện phiếm thì cũng ngồi nghỉ uống trà, một năm chỉ có một cơ hội trải nghiệm chức vụ nhàn hạ.

Giản Tân sắp xếp lại bệnh án, muốn chuẩn bị tốt cho năm mới, nhìn thoáng qua thấy có người tiến vào, liền dừng lại chuẩn bị xem bệnh. Thấy rõ người tới, mới ngạc nhiên nói: “Chị Kinh?”

“Là tôi là tôi, bác sĩ Giản gọi tên tôi là được, cậu đang bận sao?”

“Không bận, chị có chỗ nào không thoải mái sao?”

Kinh Tinh cười: “Không có, Uông Hạo Diên nói trong nhà cậu có người cần chăm sóc, bảo tôi đi tìm hộ tá, vốn tìm được cậu ấy sẽ tự đến nói với cậu, nhưng mà gần đây công việc cậu ấy nhiều lắm, hơn nữa lúc nào cũng có phóng viên đi theo.”

Uông Hạo Diên thực sự rất bận, cũng quên phải nói trước với Giản Tân, Giản Tân tiêu hóa vài giây, không hỏi gì, lại nói: “Anh ấy nhiều việc, phiền chị chăm sóc ảnh, vất vả rồi.”

“Không đâu không đâu,” Kinh Tinh nói, “Dì hộ tá là y tá về hưu của bệnh viện quân y, trước để dì ấy làm việc hai tháng, không thích hợp tôi sẽ tìm người khác, hôm nay tan làm muốn tới nhà luôn, có thể chứ?”

Giản Tân đáp ứng xong không thể nói gì hơn ngoài cám ơn, cậu biết Kinh Tinh chỉ là đang làm nhiệm vụ được giao, người dụng tâm chăm sóc cậu chính là Uông Hạo Diên. Nhưng đã mấy ngày rồi cậu không gặp được người kia, thời gian của hai người luôn không khớp.

Trước khi đi Kinh Tinh nói thêm một cậu: “Bác sĩ Giản, cậu ấy nói vài ngày nữa cậu phải về Tô Châu, nếu không về nhà chuẩn bị đồ từ giờ sẽ không kịp mất.”

Giản Tân suýt phì cười, chuẩn bị đồ gì mà tới ba bốn ngày, cũng đúng, dù sao cũng không thể nói với người ta là “Em nhớ em ấy lắm rồi, nhanh nhanh bảo ẻm về nhà.”

Chờ Kinh Tinh đi rồi, cậu có hơi khó hiểu, nói thẳng là được rồi, làm gì còn phải nhờ người ta nói bóng gió.

Uông Hạo Diên ở nhà chơi với một mèo một chó, ngạo kiều lắm, dạo nay nổi tiếng lên cũng không diễn nhiều nữa, chính là không chủ động không làm ầm ĩ, vờ như chính mình nội tâm hết sức yên bình.

Buổi tối về nhà kể lại kỹ càng tỉ mỉ với hộ tá là dì Tần về tình hình của Tân Hủy, đối phương rất có kinh nghiệm, ở phương diện ăn uống lập tức có thể lập ra một chế độ chăm sóc.

“Mẹ, con đi làm không có thời gian, để dì Tần và dì Nhâm thay phiên đến, dì Tần rất có kinh nghiệm, mẹ có chuyện gì hay không thoải mái chỗ nào liền nói cho dì ấy.”

Tân Hủy nói: “Rất, phiền.”

Giản Tân hiểu rõ ý bà, nói: “Dì Tần là do Uông Hạo Diên tìm giúp, cũng là tâm ý của anh ấy, mẹ, mẹ xem anh ấy như con trai, yêu thương ảnh như yêu thương con, được không?”

Nói xong mới phát giác viền mắt mình cay cay.

Chiều hôm sau về sớm hơn hai tiếng, Giản Tân đi mua thật nhiều đồ, muốn về nhà làm chút đồ ăn ngon cho Uông Hạo Diên vui vẻ, người này yên tĩnh như thế, rõ ràng là có ưu tư.

Không biết sao Uông Hạo Diên không ra ngoài, cứ ở nhà chơi game.

Mở cửa ra, Giản Ái phản ứng nhanh nhất, thò mặt ra ngoài nhìn, Tân Ba không phản ứng, dù sao chỉ số thông minh của chó ngao xếp tận 70 trên 100. Uông Hạo Diên nuốt nuốt nước miếng, cảm giác như đang lén chơi game bị cha nghiêm khắc bắt gặp.

Giản Tân đứng ở cửa nhìn ba thanh niên này, sững người nói: “Sao lại… có hai tên Uông?” (Tại vì bạn học Uông hay bị gọi là Uông Uông /wangwang/ nghe giống tiếng chó sủa bên Trung, thế nên bây giờ có thêm một con chó nên coi như hai con chó:)))

Uông Hạo Diên đá đá đít Tân Ba, ôm máy tính đi về phòng, vừa đi vừa nói: “Nói chuyện yêu đương còn không bằng nuôi một con chó.”

Giản Tân dở khóc dở cười, cơm cũng không làm, ôm lấy Giản Ái đi tới cửa phòng, cậu phát hiện Uông Hạo Diên đang lé mắt nhìn cậu: “Cám ơn anh đã tìm hộ tá, em nói với mẹ là do anh tìm giúp.”

Uông Hạo Diên không phản ứng, Giản Tân lại hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì nè?”

Vẫn không phản ứng.

Chưa chịu thôi đúng không, Giản Tân ôm Giản Ái ngồi xổm xuống, Tân Ba chạy tới chỗ cậu, cậu vuốt đầu Tân Ba nói: “Hỏi mày đó, tối này muốn ăn gì đây?”

Uông Hạo Diên quay đầu: “Ăn em!”

Thả Giản Ái xuống đất, Giản Tân nghịch nó, Tân Ba ở bên cạnh chen chúc với cậu, Uông Hạo Diên nghiêng đầu nhìn, cậu ngẩng đầu lên cười nói: “Con chó này bám em nè.”

Uông Hạo Diên oán thầm, cải nhỏ trắng tốt đẹp đi đâu cũng bị đeo bám.

Giản Tân cuối cùng thả hai thanh niên bốn chân đi, đi đến sau lưng Uông Hạo Diên cúi người ôm lấy cổ anh, nói: “Gần đây anh hồng quá ha.” Ngón tay Uông Hạo Diên lướt trên bàn phìm dừng lại một hồi, sau đó tiếp tục chơi.

“Em đang nói chuyện với anh đó.”

Uông Hạo Diên qua loa nói: “Ừ, tự nhiên hồng như vậy, có chút phô trương.”

Vành tai nóng lên, động tác trên tay Uông Hạo Diên rối loạn, Giản Tân nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn lấy tai anh, mang theo tiếng hít thở vụn vặt và hơi ấm.

Anh quay đầu vừa muốn bắt lấy môi, Giản Tân lại đứng thẳng lên né.

Tân Ba và Giản Ái còn đang nô đùa ngay đấy, giương mắt nhìn theo hai người một trước một sau ra khỏi phòng. Giản Tân về phòng ngủ thay đồ, vừa mới cởi áo khoác đã bị Uông Hạo Diên đẩy dựa lên tủ quần áo.

Bàn tay Uông Hạo Diên lần vào trong áo Giản Tân, bóp bóp eo cậu rồi dán hạ thân của mình tới, Giản Tân xoay người ôm vai anh, thò tay vỗ lên địa phương nhô lên giữa hai chân anh.

“Bác sĩ Giản, hôm nay em có hơi phóng túng nha.”

Quần Giản Tân đã bị tụt tới bắp đùi, phía sau cũng bị chà xát không ngừng, cậu hôn lên tai Uông Hạo Diên: “Ái phi, ta tới cưng chiều nàng nha.”

Uông Hạo Diên đem cậu tới giường, xấu xa dày vò không cho người ta vui sướng, Giản Tân da mặt mỏng đã sớm không nhịn được, khó nhịn cũng chỉ dùng ánh mắt cầu xin, nói không ra lời.

“Bảo bối, nói vài câu êm tai nghe nào.”

“Nói cái gì mà nói, anh đừng phiền phức.” Mặt sau bị đỉnh dương v*t tinh tế ma xát, Giản Tân cong ngón chân, mi mắt tinh tế chớp chớp, “Thầy Uông, em nghe lời…”

Rốt cuộc vẫn yếu ớt hơn chút.

Uông Hạo Diên ăn no, ôm Giản Tân trong ngực nghỉ ngơi, qua một lúc, tỉnh lại cũng không biết mấy giờ đêm rồi.

Giản Tân cử động, áo sơ mi trên người cậu còn chưa cởi, nhớ tới cái gì đó từ trên giường đứng lên, cả người bủn rủn rời giường. Uông Hạo Diên sợ cậu gã, cũng xuống giường theo sau.

Mắt nhìn thấy quả thực không kiềm chế nổi, hai chân trần trụi và bắp đùi phiếm hồng đều thực sự rất hút mắt, Giản Tân đứng ở tủ quần áo không biết tìm cái gì, Uông Hạo Diên tới gần muốn đem người lật lại làm thêm một lần.

“Tìm được rồi.”

Giản Tân xoay người vừa vặn bị ôm lấy, hai tay cậu như đang nộp lên cái gì. Uông Hạo Diên cúi đầu nhìn, trong tay là một cuốn sổ tiết kiệm.

“Cái này là tiền em tiết kiệm trước kia, nhà chúng ta dùng tiền này trang trí đi.”

Uông Hạo Diên trong lòng nóng lên, siết lấy gáy cậu, hỏi: “Tiền lương sao? Có phải muốn giữ tiền làm của riêng không?”

Giản Tân giảo hoạt nhìn anh: “Lỡ như ngày nào đó anh hết thời, tiền riêng còn có thể cho anh ăn ngon mặc đẹp chứ, chờ em lên chức chủ nhiệm khoa, về sau lương hưu cũng đủ nuôi hai đứa mình.”

Mới vừa nổi tiếng đã nghĩ đến chuyện hết thời, Uông Hạo Diên đùa giỡn hỏi: “Em đang chờ đến ngày anh hết thời à?”

“Không có, đừng lo.” Giản Tân đập đập cuốn sổ tiết kiệm lên ngực anh, “Dù sao anh cũng sẽ cùng em đến hết đời, trước sau gì cũng phải hết thời thôi.”