Phi Thường Quan Hệ

Chương 41



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng Giản Tân đưa Tân Hủy về nhà, Uông Hạo Diên xuất phát đến sân bay, Gian Tân không nói gì về kết quả khám bệnh, anh cũng không hỏi, đoán một chút cũng biết tình hình không ổn.

Trước khi đi nói với Giản Tân: “Anh nhờ dì giúp việc bên nhà ba mẹ anh qua làm việc nhà cho nhà mình, em đừng quan tâm những chuyện ấy, buổi tối về nhà cứ nghỉ ngơi cho khỏe, biết chưa?”

“Ừ,” Giản Tân không chú tâm, cũng không biết có nghe vào không, “Em đưa anh đến sân bay.”

Uông Hạo Diên nhìn đồng hồ: “Nguyên ca tới đón anh, em vào chăm dì đi.” Nói xong không đành lòng, ôm lấy Giản Tân hỏi: “Xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Giản Tân vùi đầu trên vai anh rầu rĩ nói: “Nói anh biết.”

Trước khi đi Uông Hạo Diên lặng lẽ dặn dò dì Tần, nhờ dì chú ý chiếu cố Giản Tân và Tân Hủy nhiều một chút. Lúc lên xe rồi, Phí Nguyên nhìn ra tâm trạng anh không tốt, nện anh một cái coi như động viên.

Kinh Tinh ngồi phía sau xem lịch trình và kịch bản, nói: “Buổi tối đến nơi phải cùng mọi người tham gia tiệc rượu khởi động máy, sáng mai có hai ba stylist mới muốn thử trang phục, cảnh đầu tiên quay lúc ba giờ chiều mai.”

Uông Hạo Diên không có tâm trạng tiệc tùng, nhưng không thể vì tâm tình của mình mà không tham gia được.

Sau khi ăn bữa trưa Tân Hủy nặng nề thiếp đi, Giản Tân nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi ra ban công đứng một lát. Ban công không có hệ thống sưởi, bầu trời đầy mây rất lạnh lẽo, cậu nhìn con đường xi măng và bãi cỏ dưới lầu, cảm giác thật quen thuộc.

Trước kia những lúc Giản Dật Thu về nhà, Tân Hủy đều sẽ chuẩn bị một bàn thật nhiều đồ ăn, cậu ghé vào bàn muốn chết đói tới nơi mà vẫn chưa được ăn, bởi vì phải đợi đông đủ mới được ăn.

Tân Hủy sẽ đứng ngoài ban công, lẳng lặng nhìn xuống dưới lấu, chờ đến khi thấy bóng dáng của Giản Dật Thu, liền quay đầu lại hướng về cậu hô: “Đi đón ba đi, ba mang đồ ăn ngon về cho con đấy.”

Giản Tân thu hồi ánh mắt, nghĩ muốn gọi điện cho Giản Dật Thu.

Sau năm mới viện kiến trúc nhiều việc, Giản Dật Thu luôn phải họp hành, ông là kỹ sư có thâm niên trong nghề, bình thường còn phải dẫn theo đệ tử tham gia hạng mục. Lần trước Giản Tân tức giận quay về, hai cha con vẫn không liên lạc.

“Ba, đang bận sao?”

Giản Dật Thu phất tay bảo đệ tử ra ngoài trước, sau đó tháo mắt kiếng xuống bóp trán, đáp: “Cũng tạm, chỉ là trong viện nhiều việc. Con thì sao, hôm nay nghỉ sao?”

“Con xin nghỉ hai tuần, ở nhà chăm sóc mẹ con.”

“Mẹ con, gần đây bà ấy thế nào?” Giản Dật Thu do dự hỏi, bởi vì Giản Tân xin nghỉ chứng tỏ tình trạng của Tân Hủy không xong rồi.

Đứng thật lâu ở ban công, tay chân đều lạnh cóng, Giản Tân không đáp, chỉ hỏi: “Ba, ba có thể trở về thăm mẹ con không.”

Giản Dật Thu gõ gõ ngón tay lên những bản vẽ đặt trên bàn: “Được, chờ hết bận việc này đã.”

Có người gõ cửa thông báo Giản Dật Thu đi họp, sau đó Giản Tân nghe được một tiếng tạm biệt, điện thoại bị cúp, cậu rời ban công về lại phòng. Dì Tân ngồi bên bàn ăn đan áo len, tiện lúc nhìn thuốc đang sắc trong bếp.

“Đan cho cháu trai sao dì?”

Dì Tần túm sợi len gọn lại: “Ừ, đan một đôi găng tay. Len này dì thấy lúc dọn tủ đồ của mẹ con, bà ấy nói dì cầm lấy mà dùng, để không cũng phí.”

Giản Tân gật đầu không nói, nhớ tới trước đây còn nhỏ Tân Hủy cũng đan áo len cho cậu.

“Đúng rồi,” Dì Tần cười cười, “Trong tủ có một cái sườn xám màu đỏ, vừa mới vừa đẹp, lúc dì thấy thèm thuồng lắm, bất quá thèm cũng vô dụng, phải đẹp như mẹ con mặc mới đẹp.”

Giản Tân chưa từng thấy Tân Hủy mặc sườn xám màu đỏ, trong lòng cũng không dám nghĩ bà còn có cơ hội để mặc nữa không.

Nửa tháng sau đến bệnh viện xin nghỉ thêm, tiện đường về nhà lấy quần áo, vừa tới nghe thấy tiếng kêu của Giàn Ái, Giản Tân vội vã mở cửa đi vào, rốt cuộc nhìn thấy Giản Ái đang vui vẻ cào Tân Ba.

Cửa vừa mở ra, Chu Uyển nghe thấy liền từ phòng ngủ bọn họ đi ra, còn cầm giỏ xách, chắc là vừa đến.

Giản Tân không nghĩ sẽ gặp mẹ của Uông Hạo Diên, nhất thời tay chân luống cuống, cả giày cũng quên thay. Chu Uyển cũng có chút giật mình, nhưng lập tức dịu dàng chào hỏi: “Chào con, con là bạn của Hạo Hạo phải không?”

Giản Tân vội vàng đi vào trong mời Chu Uyển ngồi: “Con chào dì, con gọi là Giản Tân, là bạn học của Uông Hạo Diên.”

Chu Uyển nhìn cậu: “Là bạn học sao? Nó không nói vậy.”

“Không, không chỉ là,” Giản Tân phát hoảng, lại không biết làm sao cho đúng mực, “… Liền theo anh ấy nói vậy, anh ấy nói đều đúng.”

Chu Uyển bật cười: “Con đừng khẩn trường, dì chỉ ghé qua nhìn, tiện thể mang Tân Ba đến chơi với con mèo nhỏ một chút.”

Giản Tân chưa chuẩn bị tinh thần gặp mặt ba mẹ Uông Hạo Diên, mãi đến khi Chu Uyển đi rồi vẫn còn choáng, cậu muốn báo Uông Hạo Diên một tiếng, nghĩ trước nghĩ sau cảm thấy Uông Hạo Diên biết được sẽ hỏi lại Chu Uyển, đến lúc đó Chu Uyển nghĩ cậu nói nhiều thì phải làm sao.

Cầm theo quần áo trở về Tây Miên, Tân Hủy đang nằm nghiêng tựa vào đầu giường hết sức mệt mỏi, mỗi ngày chỉ nằm trên giường hoặc đang tỉnh hoặc đang ngủ. TV đang chiếu quảng cáo, làm không khí nặng nề trong phòng náo nhiệt hơn chút.

Giản Tân vắt khăn lau mặt cho bà, từ trán đến sau tai, tay đặt trên tóc bà cảm giác vừa khô vừa cứng, bà đã không hấp thụ được chất dinh dưỡng nữa.

Thở dài, thanh âm có chút run rẩy: “Mẹ, dì Tân nó mẹ có một bộ sườn xám, khi nào mẹ mặc cho con xem.”

Ánh mắt Tân Hủy chậm chạp di chuyển một chút, né tránh ánh mắt của Giản Tân. Bộ sườn xám kia đã từ nhiều năm, vốn định lúc Giản Tân kết hôn sẽ mặc.

Bà vô lực nói: “Muốn, xem, Tiểu Uông.”

Giản Tân cầm lấy điều khiển đổi kênh, vừa lúc có show tổng hợp quay ngoài trời của Uông Hạo Diên lúc trước, hơn nửa tháng không gặp, cậu nhìn chằm chằm hình ảnh trong TV, ngoài miệng lại nói: “Loại chương trình này đều là nữ sinh xem.”

Nhìn một lúc lại cúi đầu lau cánh tay cho Tân Hủy, nghe thấy Tân Hủy nói: “Nói một chút, Tiểu Uông.”

Giản Tân có chút kinh ngạc, sau đó nhịn không được lại liếc mắt nhìn Uông Hạo Diên trong TV một cái, nói: “Anh ấy đối xử với người khác rất tốt, nhưng mà đối với con là tốt nhất.”

“Lúc mới quen lúc nào cũng quấy rầy còn, thỉnh thoảng sẽ khen con.” Giản Tân nói xong dừng lại, cậu không biết làm sao nói thật về Uông Hạo Diên, càng không biết phải nói với Tân Hủy thế nào.

Tân Hủy yếu ớt hỏi: “Ở, cùng nó. Vui, không?”

Giản Tân mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Tân Hủy, cậu sợ hãi lại hổ thẹn, nỗ lực tìm trong mắt Tân Hủy một tia trách cứ và căm phẫn.

Tân Hủy lại hỏi: “Vui, không?”

Cậu chậm rãi gật đầu, bỏ khăn mặt xuống nắm lấy tay Tân Hủy: “Con rất vui, cùng anh ấy ở một chỗ, con thật sự rất vui.” Tay Tân Hủy đã sưng lên cứng đờ không thể hoạt động, từng đốt ngón tay đều không thể co lại.

Bà nhắm mắt lại, không biết đêm nay có thể ngủ yên không.

Ngày hôm sau rất khuya Tân Hủy mới tỉnh, thân thể bà như bị rút hết sức lực, ngay cả hít thở cũng đau đớn không chịu nổi, cơm và thuốc uống cũng không vào. Giản Tân quỳ gối bên giường cầu xin bà đến bệnh viện, dì Tân lén lau nước mắt, kỳ thực bọn họ đều biết vô dụng thôi, cũng biết đã đến lúc rồi.

Chịu đựng đến giờ ngọ, Tân Hủy mở miệng nói: “Mẹ, muốn ăn, đậu tô.” ¹

Giản Tân biết Tân Hủy thích ăn đậu tô của một cửa hiệu lâu năm, nghe xong liền ra cửa đi mua, cửa hàng kia rất xa, vừa đi vừa về ít nhất phải hơn bốn mươi phút.

Chờ cậu đi rồi, Tân Hủy nhìn về phía dì Tần nói: “Có thể, rồi.”

Dì Tần cố nén nước mắt, đến ngăn tủ lấy ra bộ sườn xám kia. Trước đó Tân Hủy nói với bà, nói ra ước nguyện cuối cùng, có thể giúp bà thay bộ sườn xám này, và chải sơ mái tóc.

Ngón tay thâm tím xỏ qua tay áo, ngón tay thon dài đã phù thũng đến biến dạng, dì Tần giúp bà gài chiếc móc ở cổ áo, cười nói: “Yên tâm, bà vẫn rất đẹp.”

Mái tóc xơ xác được búi lên, Tân Hủy ngồi trên xe lăn, chống đỡ từng chút sức lực cuối cùng.

Giản Tân mua đậu tô về chạy vội lên lầu, vừa mới đến huyền quan liền thấy Tân Hủy mặc một thân sườn xám đỏ ngồi thẳng thớm, cậu chậm rãi đi qua, vành mắt đỏ lên nói: “Mẹ, mẹ thật đẹp.”

Ánh mắt Tân Hủy nhìn về phía ban công, Giản Tân hiểu ý, đến sau xe lăn đẩy bà qua. Vừa lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều rọi trên khuôn mặt bà không còn sắc tái nhợt như trước nữa.

Môi bà khẽ nhúc nhích: “Giản, Dật, Thu.”

Giản Tân lấy điện thoại gọi điện cho Giản Dật Thu, nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút, ba con nói sẽ trở về thăm mẹ, mẹ đợi vài ngày có được không?”

Giản Dật Thu vừa mới thu xếp xong công việc trong viện, đang xếp hành lí, Giản Tân đột nhiên gọi điện làm ông nhất thời hơi lo lắng, Giản Dật Thu bắt máy: “Giản Tân? Làm sao vậy?”

Giản Tân đặt điện thoại bên tai Tân Hủy, Tân Hủy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giản Dật, Thu.”

“Tân Hủy, bà sao rồi?” Âm thanh nhẹ bẫng khiến Giản Dật Thu sốt ruột, ông vội nói: “Tôi đang xếp hành lí, sáng mai sẽ đến chỗ hai người, Tân Hủy, bà làm sao thế? Nói chuyện với tôi có được không?”

Đôi mắt Tân Hủy khép hờ, bởi vì không thở được nên đầu một trận đau nhức, bà cũng không nhớ nhiều về ký ức xưa nữa, chỉ là có chuyện muốn nói thôi.

“Giản Tân, và, đứa nhỏ, kia. Tôi, đồng ý, rồi.”

Giản Dật Thu sửng sốt, ông hiểu ý tứ của Tân Hủy, Tân Hủy cuối cùng muốn nói cho ông chuyện này, bảo ông đừng phản đối nữa, đừng ngăn cản nữa.

Giản Tân sợ hãi chảy nước mắt, quỳ gối bên xe lăn nhìn Tân Hủy.

Ánh tà dương thật sự rất đẹp, mỗi ngày đều muốn có thể ngắm nhìn, nhưng bà đã quá mệt mỏi rồi, mỗi một giây mỗi một lời nói vừa đau vừa khổ, sống chỉ tổ tra tấn bà. Chỉ hy vọng Giản Tân có thể vui vẻ và hạnh phúc, mà bà chỉ mong có thể an yên mà chết đi.

Giản Tân không dám chớp mắt, cậu nhìn Tân Hủy, nhìn bà chậm rãi nhắm đôi mắt, rốt cuộc không còn âm thanh gì nữa.

Ở nơi có người đang bận rộn kia, Uông Hạo Diên diễn lỗi mấy lần, đạo diễn lôi anh ra giảng đạo, nói xong cho nghỉ ngơi mười phút. Kinh Tinh ở bên cạnh đưa nước trà, hỏi: “Có phải không thoải mái không?”

Uông Hạo Diên cau mày: “Không có gì, tinh thần không tốt.”

Không biết vì sao không thể yên tâm được, khép kịch bản nhẩm lại lời thoại, sau đó đặt tách trà xuống thì nước trà đổ ra đất, cái tách cũng rơi xuống vỡ tan.

Kinh Tinh kêu lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống dọn dẹp, lúc này di động trong túi rung lên, cô vội vàng đưa qua: “Là dì Tần.”

Uông Hạo Diên bắt máy, nghe thấy dì Tân kêu Tiểu Giản, anh gấp đến độ lập tức đứng lên, làm mấy nhân viên công tác phải nhìn qua.

Giản Tân gối đầu lên đùi Tân Hủy, thì thào nói: “Uông Hạo Diên, mẹ em đi rồi.”

(1) Đậu tô:

hqdefaultjpg