Phỉ Vọng

Chương 29: Quần lót






Cuối năm cấp 3, Chử Thiệu Bách được điều về quê dạy học, cho nên phần lớn thời Chử Hàng đều ở nhà một mình.

Sau khi Nghê Phỉ Vọng biết vậy thì không cần Chử Hàng mời mà nghênh ngang đến nhà anh, với lý do là “Làm bài tập”, “học bổ túc”, thật ra là ngọt ngọt ngào ngào đi theo Chử Hàng.



Ở bên nhau lâu với Nghê Phỉ Vọng, Chử Hàng mới biết cô rất dính người, hơn nữa còn rất thích thân mật với anh như ôm, hôn… và cả hơn thế nữa.

Cô biết rằng anh sẽ nhịn xuống, cũng biết anh sẽ không từ chối nên lớn gan mà làm chuyện cô muốn.

Ví dụ như hiện tại –

Đột nhiên Nghê Phỉ Vọng ôm anh từ phía sau, hôn cổ anh.

Chử Hàng duỗi tay ôm cô vào lòng ngực, cúi đầu hỏi cô đang làm gì.

Nghê Phỉ Vọng ngẩng đầu hôn vào cằm anh, lại bỗng nhiên cắn một phát, “Muốn hôn.” Đôi mắt sáng long lanh, khóe miệng cười lanh lợi.

Chử Hàng ôm eo cô, cúi đầu hôn.

Đầu lưỡi của Nghê Phỉ Vọng lập tức làm càn trong miệng anh, hơi thở anh trở nên rối loạn.

Anh ôm cô đi hai bước, áp cô vào tường, bàn tay mần mò từ eo lên đến ngực cô.

Cách lớp nội y mỏng manh, khóa nhũ thịt lại, xoa nắn trong tay.

Lưng Nghê Phỉ Vọng kề sát tường, hơi ngẩng đầu hít thở khó khăn.

Chử Hàng cúi đầu hôn môi cô.

Anh vén quần áo cô lên, lộ ra bụng nhỏ và nội y, cuộn quần áo của cô lại thành một cục, thấp giọng nỉ non: “Ngậm.”

Đôi mắt Nghê Phỉ Vọng phiếm hồng, nghe lời mà ngậm lấy quần áo của mình, giây tiếp theo cô thở dốc –

Tay anh sờ vào, đầu v* bị ngón tay anh nắm lấy xoa nắn.

Chóp mũi anh lướt qua nhũ thịt, đôi môi ướt át ra sức mút vào.

Nghê Phỉ Vọng nghe thấy tiếng nước, nhịn không được mà kẹp chân lại, vuốt lung tung trên mặt Chử Hàng.

Chử Hàng nhả ra, liếm tay cô, đứng thẳng dậy, dùng phần dưới đã cương cứng của mình mà thọc vào rút ra giữa chân cô.

Dạo gần đây Nghê Phỉ Vọng rất thích mặc váy.

Không vì gì cả, chỉ là tiện.

Tiện cùng Chử Hàng làm những việc này.

Cô cảm thấy mình trọng dục nhưng không sao cả, cô không cảm thấy thẹn thùng hay buồn rầu.

Cô thích như vậy, Chử Hàng cũng thích, không phải đủ rồi sao?

Chất lỏng như kem tiết ra khiến chuyển động của anh trở nên trơn tru mà không bị cản trở.

Quy đầu của anh chạm vào cánh thịt của cô, cọ vào kẽ mông, cô lẹp chặt côn th*t của anh, hỏi: “Thích tớ làm như vậy không?”

Chử Hàng: “Yêu muốn chết.”

Lúc sau xong việc, quần lót Nghê Phỉ Vọng ướt đẫm, dính chất lỏng của cô và tinh dịch của Chử Hàng.

Cô làm trò trước mặt Chử Hàng mà cởi xuống, cầm vải mềm trong tay, rồi lại bị anh lấy mất.

Cô hỏi anh cầm làm gì.

Anh cúi đầu, cầm quần lót cô lau khô dương v*t: “Đưa tớ.”

Nghê Phỉ Vọng cho anh.

Chử Hàng đi xuống tầng mua cho cô cái mới, lo sợ quần lót mới không sạch nên anh còn mua một gói miếng lót nhỏ.

Nghê Phỉ Vọng định cầm quần lót vào nhà vệ sinh thay thì lại bị Chử Hàng giữ chặt lại, anh nói: “Để tớ giúp cậu mặc.”

Nghê Phỉ Vọng đồng ý.

Sau đó trong quá trình mặc quần lót bị anh sờ soạng phía sau mông, ngón tay hời hợt chạm vào lỗ nhỏ nhưng không đi vào, làm Nghê Phỉ Vọng mặt đỏ tai hồng.

….

Sau khi khai giảng lớp 12 xong, hai người liền không có thời gian cả ngày ở bên nhau, làm những chuyện xấu hổ ấy nữa.

Sắp tới thi đại học, hai ngời rất rõ ràng tương lai của cả hai sẽ được quyết định vào những ngày này.

Chử Hàng cũng không quá hồi hộp, giống như giáo viên nói, anh chỉ cần duy trì trạng thái hiện tại là được, cho nên toàn bộ học kỳ anh chỉ xem như nhẹ nhàng, chủ yếu là giúp Nghê Phỉ Vọng học tập.

Nhưng ngoài dự đoán, Nghê Phỉ Vọng vô cùng tập trung, mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ học từ đơn, thói quen làm đề Toán mỗi ngày cũng không bỏ được, ngồi trong phòng học suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có một buổi chiều nọ, Nghê Phỉ Vọng đột nhiên chảy máu mũi, máu chảy trên tờ giấy tinh trắng toát, Ngu Hân Nhiên lo đến nổi nhắc mãi trong miệng: “Cậu liều mạng quá rồi đấy.”

Nghê Phỉ Vọng bình tĩnh lau máu mũi, lúc đi nhà vệ sinh rửa tay thì bị Chử Hàng bắt lại.

Trong phòng học trống người, anh đưa cho cô rất nhiều đồ ngọt, anh nhíu mày, xụ mặt lo lắng.

“Không sao mà.” Nghê Phỉ Vọng mở một viên socola ra chậm rãi nhai.

“Lúc trước cậu có chảy máu mũi không?” Chử Hàng hỏi.

“Không có… chắc là dạo gần đây tớ thức đêm nhiều, với lại trời đổi nữa?” Nghê Phỉ Vọng suy đoán, cô duỗi tay nắm lấy tay Chử Hàng.

Chử Hàng vẫn rất lo lắng.

“Thật sự không sao mà.” Cô nhún vai, giọng nhỏ nhẹ.

“Đừng thức đêm nữa, đi ngủ sớm một chút.

Đồng ý với tớ.” Chử Hàng cầm chặt tay cô.

Nghê Phỉ Vọng tính toán trong đầu xem thời gian để cô giải quyết nốt các đề trong tôi snay, môi mấp máy: “12 giờ, được không?”

“Đúng 12 giờ tớ ngủ.”

“Được.” Chử Hàng biết anh không có cách nào để quản kế hoạch của cô, anh chỉ có thể khuyên nhủ, cũng may Nghê Phỉ Vọng nghe anh.

Sau này Nghê Phỉ Vọng không thức đêm, ái chà, không đành lòng thấy bạn trai mình đau lòng nên đành phải bỏ vài đề toán.

Buổi tối trước ngày thi Đại học, Nghê Phỉ Vọng cùng với Chử Hàng nói chuyện ngoài công viên.

“Cậu muốn học cùng trường Đại học với tớ không?” Chử Hàng hỏi cô.

Nghê Phỉ Vọng nhanh chóng lắc đầu, “Tớ muốn chứ, nhưng mà chắc không có khả năng đâu, tớ học gần trường cậu là được rồi.

Sau đó ngày nào cũng chạy qua trường cậu để giám sát cậu.” Trong mắt cô lập lòe ánh sao.

“Được.” Chử Hàng nở nụ cười.

“Cậu quá xuất sắc cho nên tớ cũng muốn mình giỏi hơn một chút.” Nghê Phỉ Vọng ôm cánh tay anh, hôn nhẹ anh một cái.

“Cậu đã rất giỏi rồi.” Chử Hàng ôm lấy cô, hơi thở phả bên cổ cô.

“Chử Hàng…” Nghê Phỉ Vọng cọ vào mặt anh.

“Hửm?”

“Nghỉ hè chúng ta đi đâu chơi đây?”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Đâu cũng được.”



Hai ngày thi Đại học, Nghê Phỉ Vọng không cảm thấy gì khác biệt.

Cũng giống như kỳ kiểm tra mấy lần trước, cầm bài thi liền động bút, suy nghĩ rồi tiếng bút sột soạt trên giấy làm bài.

Làm những câu mình biết, không biết thì cũng đoán mò đáp án.

Lúc thi môn Tiếng Anh xong, cô cảm thấy mình như nhẹ đi 50 kí, nhẹ đến mức có thể bay lên trời.

Ba mẹ chờ cô ở cổng, lúc cô theo chân họ về nhà, lén gửi một cái hôn gió cho Chử Hàng đứng một bên.

Chử Hàng cười ngọt ngào, giống như một nàng dâu nhỏ.