Phía Sau Một Lời Thề

Chương 17



Nói là chỉ vài ngày, hóa ra lại đến những năm ngày. Năm ngày dài đằng đẵng, trôi qua chậm chạp đến mức khổ sở và đêm thậm chí còn dài hơn nữa.

Nếu không có những vị khách quan trọng khiến họ phải chú ý đến thì Duncan và Tara chẳng thể nào giữ được lời ‘cam kết’ là sẽ không lao vào nhau.

Hai đêm trước lễ cưới, Tara ngồi đối diện Duncan ở bên kia chiếc bàn lớn đặt chính giữa đại sảnh. Cô ngồi giữa những người xa lạ với những câu chuyện khách sáo trong lúc dùng bữa tối.

Celeste và Haggart đã cưới xong hôm ấy, đi cùng với nhiều cặp vợ chồng khác trong làng. Tất cả đều được mời đến pháo đài MacCoinnich. Quanh bàn còn có các hiệp sĩ, với người hầu và giám mã ngồi cùng nhau.

Một vài người phật ý khi ngồi dùng bữa cùng với những người dân làng, nhưng không ai nói ra điều này với Ian hay Lora. Họ không dám. Lãnh chúa Ian cai quản nhà mình theo cách ông thấy thích hợp và thách thức bất kỳ ai dám cật vấn ông. Ông nuôi nấng dạy dỗ các con trai cũng bằng cách ấy. Khi đến lúc Duncan tiếp quản công việc của cha, Tara biết dân làng và tất cả con cái cũng sẽ tôn kính anh như vậy.

Cô lắng nghe cuộc nói chuyện tẻ nhạt giữa Myra và Mathew. Anh ta cố gây ấn tượng với Myra bằng mớ kiến thức về đám chim chóc di cư đến gần nhà mình. Anh ta phớt lờ những lời châm biếm cay độc từ phía những người đàn ông khác và lợi dụng việc cha mình ngồi cách đó khá xa nên không thể khiến anh ta im lặng được.

Myra nói đúng, Tara thầm nghĩ. Anh ta không thuộc tuýp người của con bé. Thực tế, nói chuyện với người này thật chán, và nếu chủ đề lạc ra ngoài chuyện chim chóc thì anh ta chẳng còn gì để nói. Những người xung quanh đã cố chuyển hướng câu chuyện khác càng xa càng tốt. Còn anh ta, thì rất chi là hào hứng về chủ đề do mình khơi ra, và nhất quyết lái về nó.

Em phát điên lên mất. Tara dựa sang Duncan ánh mắt van vỉ.

Duncan liếc nhìn cô, mỉm cười. A… Lancaster. Chắc em chán đến phát khóc rồi nhỉ?

Myra chắc cũng vậy. Nếu có thể, không chừng con bé cho thạch tín vào ly nước của Mathew để đóng cái miệng anh ta lại.

Duncan phát sặc chỗ rượu vừa đưa lên môi, khiến mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn vào anh.

Tara dấu nụ cười đằng sau khăn ăn. Xin lỗi.

Em đâu có lỗi. Anh phủi chỗ rượu vương trên áo sơ mi.

Được rồi, anh nói đúng. Em không có lỗi. Cô đợi cho đến khi anh đưa thức ăn ngang miệng. Đoán xem em mặc gì bên dưới chiếc đầm này đi.

Anh phóng ánh mắt băng qua bàn về phía cô. Cái gì?

Không gì cả.

Một lần nữa, Duncan mắc nghẹn.

Không ai để ý khi Duncan và Tara ngừng tham gia vào cuộc tán gẫu với những người trong bàn nữa. ngoại trừ Ian và Lora, đang tiếp chuyện với thực khách thì chợt để ý đến sự khác lạ giữa con trai và con dâu mình.

Khi xong bữa, và thừa cơ hội đầu tiên đó, Tara nài nỉ Myra tìm cách lẻn ra ngoài tránh xa những người khác.

Cả hai buông mình xuống chiếc ghế được phơi ra dưới ánh mặt trời sau khi khóa cửa phòng lại, “Anh ta còn tệ hơn những gì em kể nữa đấy.”

“Em đã nói rồi mà. À chị thấy Regina chưa? Chị ta đang phải lòng anh Fin nhà mình đấy.”

“Em có nghĩ hai người đó từng…” Tara để Myra tự hiểu phần còn lại.

“Nay, anh Fin thừa biết là không nên. Nhà Lancaster có thể không phải sáng giá nhất nhưng họ xem chuyện đó gây ảnh hưởng xấu đến danh dự gia đình và sẽ buộc phải tổ chức đám cưới cho hai người.

“Lạy trời cho chú ấy giữ chặt cái đó trong quần.”

Myra bật cười ngặt nghẽo. “Chị nói vui ghê. Làm thế nào mà chị và anh Duncan có thể ngủ riêng được vậy?”

“Kinh khủng lắm”, Tara thở dài. “Chị tưởng sẽ dễ dàng. Chị đã ngủ một mình suốt hai mươi lăm năm, thì chỉ năm ngày thôi có khó gì?” Cô lắc đầu, “Rốt cuộc cứ như năm trăm năm ấy chứ.”

“Em nghĩ với anh ấy có khi lại còn khó hơn nhiều ấy nhỉ”, Myra nhỏm người dậy rót rượu cho cả hai.

“Đừng đùa như vậy chứ. Không phải vì chị là phụ nữ mà dễ dàng hơn đâu nhé.”

Myra nhấp một ngụm. “Em đâu biết được.”

“Một ngày nào đó em sẽ biết.” Tara đặt ly xuống, tuột giày ra ngồi xếp chéo hai chân. “Chị đã không nghĩ rằng mình lại có thể yêu một người đàn ông đến vậy. Chị đã cố nói cho anh ấy biết, nhưng rốt cuộc vẫn không thể.”

“Rằng chị yêu anh ấy chứ gì? Tại sao thế?”

Cô nhún vai. “Sợ, chị e là vậy. Sợ rằng anh ấy không cảm thấy như chị. Nếu như chị nói ra mà anh ấy ngắc ngứ không đáp lại thì sao đây?”

“Anh ấy gọi chị là ‘cưng’ suốt mà”, Myra bênh anh trai.

“Anh ấy vẫn gọi phụ nữ và trẻ em trong làng giống vậy đấy thôi.” Cô cựa quậy trong ghế. “Chị biết Duncan quan tâm đến chị, và chị nghĩ anh ấy yêu chị. Nhưng chừng nào ba từ giản đơn ấy chưa được nói ra thì chị còn thấp thỏm. Và âu lo.”

“Vớ vẩn. em chưa bao giờ chứng kiến anh trai em mê ai như chị đâu. Anh ấy yêu chị ghê lắm đấy.”

“Em nghĩ thế sao?”

“Em tin chắc luôn.” Myra nắm tay co trấn an. “Chị không phải sợ gì hết.”

“Hy vọng là em đúng. Chị ghét phải nghĩ anh ấy làm tất cả những chuyện này vì bị cha ép.”

“Duncan không bao giờ chịu như vậy. Anh ấy nhất định không làm những việc mình không đồng ý cho dù hậu quả có thế nào.”

Tara cân nhắc những lời nói của Myra và nhận thấy quả có vậy thật.

“Mấy hôm nay chị có chuyện này muốn nhờ cậy em mà chưa có dịp.”

Nét mặt Myra từ nghiêm túc bỗng chuyển sang bối rối. “Chuyện gì?”

“Em có thể đứng bên cạnh chị trong lễ cưới được không?”

Mắt Myra lonh lanh. “Ôi, Tara, thật vinh dự cho em. Em biết chị mong có mặt chị gái của mình ở đây đến thế nào.” Hai cô gái ôm chầm lấy nhau, cả hai đều đưa tay quệt nước mắt tuôn rơi xuống hai má.

“Lizzy sẽ đồng tình thôi. Vả lại sau lễ cưới em cũng là em của chị rồi còn gì.”

“Đúng rồi, nhưng máu mủ ruột rà vẫn tốt hơn. Em rất tiếc là chị ấy không có mặt ở đây.”

“Chị cũng vậy.” Tara ước ao, dù biết rằng điều đó là không thể. “Hey, em biết sao không? chị có cách để chúng ta trở thành chị em ruột đó.” Tara biết trò này đã cũ rich nhưng các chị em gái thường hay san sẻ bí mật cùng nhau, và đây chính là điều cô muốn chia sẻ với Myra. “Khi Lizzy lên mười hai và chị lên mười, bọn chị rất ghen tị với tình bạn giữa các cô gái. Là chị em ruột, bọn chị luôn gần gũi và rất ít khi cãi cọ hay xô xát nhau. Như thường lệ, một đêm nọ, Lizzy và chị ngồi thật khuya tán chuyện về những đứa con gái xấu tính xấu nết học cùng trường. Rồi bọn chị quyết định cùng nhau chế ra một câu thần chú đặc biệt.”

Tara đến bên chiếc giỏ may vá lấy ra một cây kéo. “Bọn chị đọc nhiều sách về phù thủy, phép thuật và đại loại thế.”

“Ý của chị là một câu thần chú thực sự đấy hả?”, Myra ngồi bật dậy, tròn mắt hỏi.

“Chị không biết nó thực sự được bao nhiêu nhưng cả hai đều thấy tốt hơn.”

“Thế nào?”

“Cái cách cũng cũ rích rồi, rất trẻ con đấy.”

“Được mà. Như thế nào.”

“Thế này nhé”, Tara dùng kéo cứa một vệt nhỏ lên ngón tay trỏ cho rịn ra chút máu, “Trước tiên làm thế này. Chỉ nhoi nhói chút thôi”. Tara đưa kéo cho Myra.

Myra làm theo.

“Rồi làm như thế này nữa là mình đã thành chị em ruột rồi đó.” Cô áp ngón tay mình vào ngón tay Myra.

“Nhưng chị và Lizzy đã là chị em ruột rồi còn gì.”

“Thì chị đã bảo cái trò này cũ rích rồi mà, vả lại bọn chị đâu có quyền chọn lựa được sinh ra là chị em đâu, nhưng chuyện này thì khác.”

“Rồi sao nữa?”, Myra ngồi áp ngón tay mình vào ngón tay Tara.

“Đọc câu thần chú chứ sao nữa.” Tara móc nghoéo ngón tay mình vào ngón tay Myra. “Vào thời khắc thiêng liêng này, ngày này chúng tôi kêu gọi những quyền năng huyền bí. Tôi chọn truyền máu mình cho người này và xem cô ấy là em gái mình. Đến lượt em đó.”

Myra lặp lại câu thần chú. Tara cảm thấy tê nhẹ nơi lòng bàn tay mình nhưng không đưa ra lời bình phẩm gì.

“Chị đã nói trò này cũ rich rồi mà.”

“Em không nghĩ vậy. Giờ em có hai chị gái nữa”, cô nói tiếp khi trông thấy vẻ mặt bối rối của Tara. “Chị và Lizzy, ba chị em chúng ta.”

“Nhất định là thế.” Cả hai chùi chỗ máu trên đầu ngón tay và sửa soạn ra khỏi phòng, giờ đã thấy thoải mái để sẵn sàng đối mặt với đám đông ngoài kia. “Quyền năng huyền bí là gì chị?”, Myra hỏi.

“Chị không biết nữa. Nhưng nghe xuôi tai thì nói vậy thôi.”

Trước khi cánh cửa được đóng lại sau lưng, có gì đó khiến Tara phải chú ý. Cây kéo, vương lại một chút máu của hai chị em, lấp lánh và tỏa sáng trong căn phòng u tối. Cô căng mắt nhìn cho rõ hơn và thấy từ lưỡi kéo rơi xuống một làn bụi huyền ảo lạ lùng. Cô mở miệng định nói cho Myra biết thứ mình vừa nhìn thấy nhưng cô em gái mới đã không còn bên cạnh.

Cô lắc đầu và quyết định giữ bí mật ấy cho riêng bản thân. Khi rời khỏi phòng, Tara có cảm giác mình hệt như một thiếu nữ vị thành niên.

***

Chuẩn bị mọi thứ cho lễ cưới tại pháo đài là một việc không hề đơn giản. Nến làm thêm được gắn vào những chùm đèn mới lắp. Hàng thước vải màu hổ phách pha kem treo khắp các cổng vòm và tường để tạo sự ấm áp cho mỗi căn phòng.

Những đầu bếp hối hả chuẩn bị các món ăn cho buổi yến tiệc. Nào vịt, nào gà lôi, nào gà tây… Một con lợn quay to tướng chiếm trọn không gian đáng kể của căn bếp. Bơ được đánh cho ngậy rồi phết lên những chiếc bánh nướng của bác Claunch. Tara vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến những cô hầu gái đánh kem để làm ngọt chỗ bánh táo.

Tara nhất định đích thân cảm ơn từng người một về những đóng góp từ họ trong ngày trọng đại này.

Các nhạc công chơi trong đại sảnh, mua vui cho thực khách. Những sợi dây của đàn hạc thu hút sự chú ý của Tara. Cô dừng lại, căng tai lắng nghe, và hòa lòng mình vào giai điệu. Cảm xúc ùa tới bóp nghẹt trái tim cô. Dưới màn lệ, cô quan sát căn phòng đã được thay đổi.

Chắc hẳn chị Lizzy sẽ thích tất cả mọi thứ ở đây, và Cassy sẽ vỗ vào lưng mình vì nhờ cô ấy mà Duncan và mình mới có cơ hội gặp nhau.

Tara quệt mu bàn tay lên mắt lau đi những giọt nước mắt.

Duncan bước vào đại sảnh, và lập tức trông thấy cô. Nét mặt anh nhanh chóng chuyển từ hào hứng sang âu lo. Tara cười thật tươi nhưng cô biết anh đã nghe được điều cô vừa nghĩ.

Từ tốn tiến đến bên cô, Duncan vừa ôm quanh hông cô vừa lắc lư. Cứ như hai người đang khiêu vũ vậy.

Họ vừa “khiêu vũ” vừa khép hờ mắt. Và trong tâm tưởng của cả hai lúc này căn phòng dường như không còn có ai khác.

Đừng buồn nhé, Tara.

Em ước gì Lizzy và Cassy có mặt ở đây lúc này.

Em hối hận khi ở đây hay sao?

Cô dừng phắt lại, lùi đủ xa để nhìn vào mắt anh. “Còn có nơi nào khác em muốn ở hay sao? Anh hỏi như thế là lý gì?”

“Anh muốn em vui.”

“Anh đã mang niềm vui đến cho em rồi đấy thôi.” Không hề ngăn được những lời nói cứ chực bật ra, cô run rẩy cất giọng nhưng lại cầu mong sao có thể thu lại được. “Em yêu anh, Duncan, yêu hơn cả mạng sống của mình, bất chấp không gian và thời gian. Em không muốn ở một nơi nào khác ngoài nơi này.”

Tara nín thở và chờ đợi trong khi nét mặt Duncan bừng rỡ và ánh mắt sáng lên lấp lánh yêu thương.

“Mỗi một ngày trôi qua, anh sẽ luôn chứng tỏ cho em thấy anh yêu em nhiều như thế nào.” Duncan khẽ chạm môi mình vào môi cô, sẵn sàng cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy tình yêu anh dành cho người con gái đang trong vòng tay mình lúc này.

Tara không nghĩ bản thân còn có niềm hạnh phúc nào bằng thời khắc này. Cô cảm nhận được tình yêu của anh trong nụ hôn nồng cháy. Từ sâu thẳm con tim, cô biết lâu nay nó vẫn tồn tại.

Cô quàng hai tay quanh cổ anh, kéo anh sát vào mình hơn. Tình yêu mãnh liệt giữa hai người biến thành sức nóng lan tỏa xung quanh khiến những ngọn nến nơi chụm đèn bên trên bùng cháy.

Tiếng nhạc ngưng bặt, không ai bảo ai tất cả đều đồng loạt vỗ tay.

Vẫn môi gắn chặt môi, họ thầm mỉm cười phớt lờ đám đông. Khiến cho cánh đàn ông liên tục huýt sáo ầm ĩ.

“Này hai người, đủ rồi đấy. Có muốn thì ra ngoài nhé.” Fin tách họ ra. “Định thiêu cháy cả cái sảnh này luôn hay sao hử”, cậu thì thào.

Tara liếc nhìn những ngọn nến đang lung linh cháy sáng bên trên. Cô vội tạo ra một chút gió theo cách Myra đã dạy, thổi tắt những ngọn nến trước khi những người khác nhận ra chính họ đã thắp chúng lên. “Chú làm tôi hết hồn.” Cô nói đủ lớn để khiến mọi người chú ý đến cô thay vì mấy cây nến.

Tứ phía rộ lên tiếng cười.

Bên ngoài, làn gió lạnh ù ù thổi vào làm dịu đi ngọn lửa đang cháy bùng lên trong đôi tân hôn.

“Anh có một bất ngờ dành cho em.”

“Thật hả? Gì vậy?”, Duncan nắm lấy tay cô dắt đi dọc theo sân.

“Quà cưới cho em.”

“Quà cưới?”, cô đứng khựng lại. “Nhưng em không có gì tặng anh hết.”

Anh vuốt dọc má cô. “Em là quà cưới cho anh rồi. Tình yêu em dành cho anh.”

Lòng cô tan chảy. “Thời này cánh đàn ông các anh có được dạy chuyện đó không?”

“Dạy chuyện gì?”

Tara bật cười. “Không có gì đâu. Quà em đâu.”

Anh cười hưởng ứng. “Ngay đây thôi.”

“To hay bé?”

“Em sẽ thấy.”

“Anh có gói lại không? Anh biết phụ nữ chúng em thích mở quà mà”, cô nói, cố hình dung về món đồ mình sắp nhận.

“Cái này không gói được.”

“Vậy em nhắm mắt lại rồi lắc lắc nó nhé? Để đoán xem ấy mà.”

Duncan tiếp tục cười lớn. “Tùy em thôi.”

“Được rồi, em nhắm mắt lại nhé. Đừng để em vấp ngã đấy.”

Tara dò dẫm theo sát anh. Hai người đi chậm lại khi nghe thấy tiếng cười nói xôn xao. Cô nghe Duncan suỵt họ.

“Đưa hai tay đây cho anh nào”, anh bảo.

Bên dưới những ngón tay cô cảm nhận được lớp lông ấm áp – chắc hẳn là một con ngựa rồi. Tara mở bừng mắt khi nghe một tiếng động nhỏ và có cảm giác con vật nhúc nhích.

Cô nín thở. Con ngựa thật đẹp với bộ lông màu nâu bóng, ngon lành hệt như một thỏi chocolate. Đôi mắt nâu to sáng lên tin cậy.

“Xin chào”, Tara cất tiếng dịu dàng. “Nhìn mày mà xem, thật dũng mãnh và quyền uy.” Cô thấy cổ họng nghẹn lại, đưa mắt nhìn Duncan, “Cho em ư?”

“Aye.”

“Anh làm em muốn phát khóc nữa rồi này.” Cô nhìn con ngựa của mình không giấu nổi vẻ xúc động.

“Anh xin lỗi”, Duncan hấp tấp.

“Không, anh đâu có lỗi gì đâu.” Cô nghiêng người hôn anh thay lời cảm ơn.

Ngay cả Finley cũng bắt đầu đỏ mặt trước khi cậu một lần nữa tách đôi uyên ương kia ra. “Hai người khiến em phát ốm lên rồi đây. Tốt hơn hết là linh mục Malloy không nên lãng phí thêm thời gian cho việc làm lễ lộc ngày mai. Thông báo lâm bồn luôn.”

Mọi người đứng gần đó nghe thấy cười rộ lên.

***

Khắp làng mọi người nô nức đến xem lễ cưới sắp được cử hành. Tất cả dân chúng trong bán kính năm mươi dặm đều nhất loạt tràn ra khắp các nẻo đường, làm đầy túi tiền cho các lái buôn địa phương.

Đây là dịp vô cùng thuận lợi cho Grainna trà trộn vào đám dân làng. Không một ai chú ý đến một bà già chống gậy.

Thêm lần nữa mụ thấy may mắn đứng về phía mình, một cơ may mà hàng thế kỷ nay mụ chưa từng có được. Chắc hẳn các Bô lão đã ngủ quên, mụ thầm nghĩ. Không còn cách lý giải nào khác hợp lẽ hơn cho sự xuất hiện của mụ mãi đến giờ này vẫn chưa một ai phát hiện ra. Lần đầu tiên họ đã quá xuất sắc trong việc trục xuất mụ. lôi kéo sự chú ý của mọi người bằng cách sử dụng ma thuật chắc chắn sẽ khiến thân phận bị bại lộ. Sự thiếu cẩn trọng của họ khiến mụ tử tế hơn bình thường.

Mụ tìm tới chỗ đoàn lái buôn trong làng, những người trao đổi và mua bán không sót một thứ gì từ thành phố. Thực phẩm, nến và len làm từ lông cừu bày bán ê hề khắp các ngọn đồi xung quanh.

Trong lúc đợi người lái buôn giao dịch với vài khách hàng giàu có, mụ lần ra phía sau ngôi nhà nhỏ của gã, diện tích rộng gấp đôi cửa hàng. “Tôi có thể giúp gì, thưa bà?”, giọng gã chủ nghe thật tử tế, rõ ràng là đang rất hài lòng với công việc đang ăn nên làm ra.

“Ta chỉ cần một vài thứ lặt vặt thôi.” Grainna khoác lên nụ cười hiền lành của một bà lão. “Một ít nến và miếng thịt lợn muối nếu ông có.”

Không chần chừ, gã chủ hỏi ngay, “Bà đến ăn cưới đúng không?”

“Ta và đứa cháu trai chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.” Mụ đã đoán được thực chất của những buổi yến tiệc rồi nhưng vẫn không muốn len vào tâm trí của những người dân nơi đây để củng cố giả định của mình, mà tiếp tục ẩn mình càng lâu càng tốt. “Có vẻ như là một lễ cưới hoành tráng nhỉ.”

“Ngài Duncan, trưởng nam của Lãnh chúa sẽ cưới vợ vào ngày mai. Bà đến hôm nay thật đúng lúc đấy.” Gã đặt những thứ mụ yêu cầu lên quầy.

“Cả tôi cũng may nữa.”

Gã tiếp tục lải nhải, lấy làm vui mừng khi có người chưa biết những câu chuyện của mình. “Giá mà trong dịp này cô con gái duy nhất của nhà ấy chọn ra được một tấm chồng nhỉ. Tôi nghĩ có thể cô ta sẽ tìm được. Làng này đầy thanh niên đủ tiêu chuẩn ấy chứ.”

“Cô ta bao nhiêu tuổi rồi.”

“Cũng không còn nhỏ nữa. Vừa tròn hai mươi mốt. Tại sao Lãnh chúa Ian vẫn chưa chịu gả chồng cho cô ta là câu hỏi luôn hiện diện trên các bàn ăn tối của tất cả mọi người.” nhìn lên và bắt gặp cái trừng mắt của Grainna, gã cau mày bối rối. Mụ cảm nhận khá rõ da gã bắt đầu nổi gai ốc. Chẳng đáng mặt đàn ông tí nào. Grainna buông tha cho gã lái buôn, nhận ra rằng mụ vừa len được vào tâm trí gã mà không cần phải cố.

Gã quay đi với nét mặt khó chịu rõ mười mươi. Sau này mụ cần cẩn thận hơn mới được.

Họ trao đổi bằng một chút nữ trang của mụ, và bởi vì nó đáng giá hơn những thứ mụ mua nên gã chủ cửa hàng trả lại cho mụ vài đồng tiền lẻ.

Bước ra đường, vểnh tai và căng mắt nghe ngóng tình hình. Mụ không ngại người nhà của MacCoinnich sẽ xuất hiện ở làng khi mà lễ cưới sẽ tổ chức vào ngày mai. Thế nên mụ tận dụng cơ may của mình để góp nhặt thông tin.

Một đứa con gái đủ tiêu chuẩn? Nụ cười nham hiểm xòe ra trên môi. Và chỗ đó chỉ cách đây vài dặm? Mụ kìm tiếng cười khoái trá chực bật ra. Thú vị làm sao.

Grainna dừng lại trước lò rèn để đổi lấy một cái nồi. Ở đó mụ trông thấy một cô gái trẻ, chừng mười tám tuổi, ngước nhìn lên mỉm cười với một người đàn ông trong trang phục hiệp sĩ. Mụ nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

“Hóa ra anh là Matthew nhà Lancaster nhỉ. Em có nghe nói nhiều về anh lắm đấy.”

“À”, chàng hiệp sĩ nhìn chăm chú con đường tấp nập người qua lại. “Xin thứ lỗi, thật không phải, thế cô là…?”

“Alyssa”, cô nhoẻn miệng cười.

“Rất hân hạnh”, chàng trai cúi chào thật nhanh, mắt vẫn dõi ra đường, rõ ràng là đang tìm kiếm một ai đó.

Alyssa mỉm cười và lả lơi nghiêng người về phía anh ta đủ gần để khoe ngấn ngực lộ ra bên trên, mắt anh ta ngay lập tức đáp xuống sợi dây đeo nơi cổ ả. “Em mong là anh không vội rời khỏi đây sau lễ cưới. Em muốn biết về anh nhiều hơn”, ả ta nói giọng thật khẽ.

Grainna chú ý đến những trao đổi giữa hai người và một ít quyền năng cô gái tung ra khống chế chàng trai.

Êm ái và mau lẹ, Grainna len ngay vào đầu người hiệp sĩ. Đúng rồi, cô gái kia có mang dòng máu Druid, và cô ta đang sử dụng khả năng của mình. Từ những gì quan sát được, mụ có thể kết luận rằng ả đang cố tìm chồng, và đang phí hoài thời gian cho người đàn ông trước mặt ả.

“Có thể tôi sẽ lưu lại đây độ một hai ngày.” Hai bàn tay anh ta ép chặt hai bên sườn. “Hay có khi nhiều hơn.”

“Thế thì tốt quá.” Cô chạm vào cánh tay, khiến mặt anh ta nóng bừng lên. “Vậy gặp nhau sau nhé.”

Grainna thu gom các vật dụng của mình và ra khỏi làng theo hướng ngược lại với con đường từ đó mụ đến. Khi vào khu rừng, mụ cất gậy đi và rảo bước tới chỗ con ngựa vừa trộm được từ đám Gypsy.

Ian chỉ cần dùng chút phép thuật là bầu trời trong xanh vào ngày hôm sau. Buổi lễ sẽ được tổ chức bên ngoài, nhìn ra cánh đồng xanh mướt nơi có đặt mấy chiếc ghế băng để khách khứa ngồi. Các cô hầu gái treo đầy hoa khắp nơi.

Duncan không được phép gặp Tara từ khi họ rời nhau đêm hôm trước. Đó là một phong tục Tara nhất quyết bắt anh phải tuân theo, ngay cả khi ở đây người ta không làm vậy.

Duncan chỉnh lại tấm choàng len sọc vuông cho đến khi nó nằm ngay ngắn trong lòng. Tara từng trêu chọc anh về trang phục này. Hôm nay lần đầu tiên cô sẽ trông thấy nó khi hai người đọc lời thề hôn ước.

Chiếc váy rất tiện cho anh khi lên giường với vị hôn thê của mình. Có khi anh sẽ mặc nó thường xuyên hơn nếu cô dâu của mình thích.

***

Tara sốt ruột cựa quậy trong khi các bà, các cô, mẹ và em gái Duncan lăng xăng quanh cô. Họ đan những bông hoa nhỏ xíu lên tóc cô, và một vòng hoa nhỏ hệt vòng hào quang ngự lên đỉnh đầu Tara. Trông cô thật lộng lẫy.

Chiếc đầm màu hổ phách, đính ngọc trai và ruy băng vàng óng khiến Tara trở nên nổi bật mọi góc độ. Cổ áo hơi trễ để lộ bờ ngực căng tròn hẳn sẽ khiến cho đức lang quân của cô phải đắm đuối. Cánh tay áo dài đến tận đầu ngón út.

Nét đặc trưng của chiếc đầm là chất liệu của nó – hoàn toàn bằng lụa, ai cũng biết là vào thời này không tìm đâu ra loại vải vóc ấy. Cô nghe nói Duncan và Fin trong một lần du hành đến tương lai đã mang nó về. Chiếc đầm trở nên vô giá và thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ.

Đám gia nhân kéo nhau ra khỏi phòng, chỉ còn lại Lora và Myra.

“Xinh quá đi thôi”, Lora nhìn cô trong gương trầm trồ. “Con trai ta có được người vợ như con thật là đáng quý.”

Tara choàng tay ôm lấy mẹ chồng. “Cám ơn mẹ rất nhiều.”

“Đừng nói thế, con yêu. Ta phải cảm ơn con vì tình yêu con dành cho con trai ta.” Giọng Lora lạc đi. “Ta ra ngoài kiểm tra mọi thứ lần cuối đây.”

Myra nán lại bên cạnh Tara một chút trước khi ra ngoài. “Chị hồi hộp ư?”

“Không giống như chị tưởng”, cô đáp. “Chị nhớ đến lời thề mà anh Duncan và chị đã đọc lúc còn ở California, và chị thấy thoải mái hơn với những gì chị muốn nói.”

“Kể em nghe đi.”

Tara khép mi lại và hồi tưởng. “Lời thề bắt đầu bằng Bắc, Nam, Đông, Tây. Nào là đi theo ánh sáng của anh ấy hay sao đó, chị không nhớ kỹ phần đó lắm, nhưng rồi đến phần chị sẽ dành tình yêu của mình cho anh ấy cho đến lúc chết.”

Myra tranh nói tiếp, “Nơi hai trái tim cùng nhịp đập, giờ đã hòa làm một. Sợi dây gắn kết chúng ta sẽ không bao giờ bị tháo rời.”

“Đúng rồi. Sao em biết được?”

“Thế chị đã đọc lời thề đó với anh ấy rồi à?” Mặt Myra tái đi. Cô bé nhìn Tara trân trối.

“Ừ.” Tara bỗng gai cả sống lưng.

“Và anh ấy cũng đọc như vậy luôn?”

“Ừ, sao?” Tara cảm thấy một ánh sáng lờ mờ thoáng qua kí ức.

“Thì chị đã là vợ của anh trai em rồi chứ sao nữa.”

“Anh ấy vẫn cứ luôn miệng nói thế ấy mà.” Tara phẩy tay.

“Nay. Chính thức thì anh chị đã là vợ chồng từ thời khắc ấy rồi. Đó là lời thề thiêng liêng gắn kết hai người cùng mang dòng máu Druid, chẳng cần phải đứng trong nhà thờ hay trước mặt linh mục gì hết.”

“Chị không hiểu.”

Myra ngồi xuống. “Lời thề hôn ước giữa những người mang dòng máu Druid không bao giờ có thể thu hồi lại được. Một khi đã được thốt ra, nó sẽ gắn chặt cả hai với nhau, mãi mãi. Nếu đôi bên chia lìa, linh hồn người này sẽ cố với tới người kia. Lời thề đó có hiệu lực vĩnh viễn, kiếp này và cả kiếp sau. Chẳng có gì giống kiểu ‘chỉ có cái chết mới chia lìa chúng ta’ ở đây cả.”

Tara biết mặt mình trở nên trắng bệch đi khi cảm thấy như máu rút hết ra khỏi đầu. Hai đầu gối cô đụng phải lưng một chiếc ghế. Buông mình ngồi xuống, cô lắp bắp, “Duncan biết điều đó?”

“Dĩ nhiên. Bọn em đã được chỉ bảo từ rất sớm. Hầu như không ai thuộc dòng máu Druid dám đọc lời thề này vì sức mạnh gắn kết ghê gớm của nó. Cha mẹ cũng đọc lời thề ấy nên hai người mới nói chuyện với nhau thông qua tâm trí như vậy.” Myra đặt một tay lên trán mình. “Lẽ ra em phải biết anh chị đã làm thế chứ. Giờ thì mọi việc đã sáng tỏ rồi.”

Tara vặn hai bàn tay vào nhau, nhớ lại sợi dây đã lóe sáng lên như thế nào khi họ đọc lời thề. Và cả cái cảm giác bất chợt cô đọc được suy nghĩ của Duncan. “Sao anh ấy không nói gì nhỉ?”, cô thắc mắc. “Chúa ơi, có thể anh ấy không yêu chị. Có thể anh ấy chỉ đơn giản bị kéo vào chị?” Hai bàn tay cô bắt đầu run rẩy.

“Nay, Tara.” Myra cầm lấy tay cô và buộc cô phải nhìn vào mắt mình. “Lời thề hôn ước có thể khiến chị mù quáng. Aye. Nhưng không thể bắt chị yêu.” Myra lóng ngóng lựa lời. “Chị không thấy sao? Duncan đã chọn chị trước khi mang chị về đây. Lẽ ra anh ấy đã có thể ngăn chị lại ngay lúc ở đấy, nhưng anh ấy đã không. Anh ấy hiểu rõ việc mình đang làm. Grainna đúng ra đã muốn buộc chặt chị với một người lạ nào đó rồi, và thân xác của chị lẽ ra thuộc về người đó. Khi anh ta bỏ đi, chị sẽ chỉ còn lại sự trống rỗng. Chị sẽ có thể chết, vì mải mê kiếm tìm trong vô vọng người đàn ông mình không hề yêu.”

“Chị không biết nữa.” Làm thế nào mà ai đó có thể bắt người khác chịu đọa đày như thế?

“Mụ Grainna tàn ác ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.” Myra gạt suối tóc đen ra sau lưng. “Nào, giờ thì không được nói đến chuyện đó nữa. Chị em mình hãy thay đổi một vài từ trong lời thề của chị đi. Những lời thề thiêng không nên nói ra trong một buổi lễ như thế này, nơi đó có rất nhiều người và nguồn gốc của chúng ta sẽ bị lộ mất.”

“Có vẻ như điều đó không cần thiết, vì ai cũng biết bọn chị đã thành vợ chồng rồi mà.”

“Vớ vẩn. Trông chị xinh thế này. Cha mẹ muốn nhìn thấy con trai mình có lễ cưới đàng hoàng. Chị không thấy mấy tuần qua nhà này ai cũng tưng bừng hớn hở hay sao. Em biết hôm nay là ngày trọng đại của chị, nhưng những người khác trong nhà mình cũng rất vui.”

“Chị cần nói chuyện với Duncan. Bọn chị không thể đến với nhau mà không…” Cô đứng lên và tiến ra cửa.

Myra ngăn lại, “Chị có yêu anh trai em không?”

“Hơn cả mạng sống của chị nữa.” Trái tim cô nhói lên.

“Chị có tin anh ấy yêu chị không?” Myra đứng trước mặt ngăn không cho cô bước tiếp.

Những hình ảnh lóe lên trong đầu cô, giây phút anh biến cô thành của anh, khoảnh khắc anh thề sẽ vĩnh viễn bên cô. Nụ cười anh trao cô vào lần gặp mặt gần đây nhất. “Có, anh ấy yêu chị.”

“Vậy thì có khác gì đâu, thề hôm nay, hay cách đây mấy tháng? Tình yêu của chị sẽ trường tồn nếu nó được dành cho một cơ hội.”

Tara nhìn vào mắt em gái, “Em nói đúng. Em nói đúng. Tại chị hồi hộp quá đấy mà.” Cô đặt một bàn tay lên bụng đang nôn nao. “Hồi hộp ghê gớm.”