Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 15: (15) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ



Editor: Zịt Trà Sữa OwO (@Zittrasua).

Gbbhh

Đứa thứ ba hiện tại 10 tuổi, cũng không đi học, là một đứa nhỏ khuyết tật trí lực, chính là một đứa ngốc, nghe nói lúc ban đầu khi biết được đứa trẻ là một đứa ngốc, ba mẹ nó và Tưởng lão đã từng có ý định ném nó ném vào núi tự sinh tự diệt, sau đó do bị người trong thôn nhìn thấy, phải chịu chỉ trích, nên mới chịu mang nó về.

Thế nhưng sau khi mang nó về, cũng không nuôi dưỡng đàng hoàng, ngày bình thường cũng chỉ cho nó ăn một miếng ngụm cơm, để nó không bị chết đói là được.

Đứa con nhỏ nhất của Tưởng Kiến Quân chíng là tên nhóc đen đen đang được Tưởng lão trong lòng ngực kia, bảy tuổi, không học nhà trẻ, tính để năm nay mới học tiểu học.

"Là bà sao, có chuyện gì vậy?” Tưởng lão hợp tính với bà ta nên cũng rất hoan nghênh, hai người thích nhất là tụ một đám bên nhau tán gẫu những chuyện bát quái trong thôn.

“Lão đại tỷ, hôm nay tôi đi đến khu trung tâm, trùng hợp thế nào, bà biết tôi nhìn thấy ai không?” Tôn lão thái thần thần bí bí nói.

“Ai cơ?” Tưởng lão thuận miệng hỏi.

Thằng nhóc béo béo trong lòng ngực cảm thấy đường ở trong miệng hơi nhiều, vì vậy ném ra một viên trên mặt đất, đứa trẻ ở bên dưới mắt sáng ngời, nhặt lên thật cẩn thận, sau đó đặt ở bên miệng liếm liếm, lộ ra vẻ mặt cười đến ngây ngốc.

"Mày cái thằng trộm đường này, thằng ngốc.” Tên nhóc mập mạp đá một chân vào nó.

Đứa nhỏ ngốc đau đớn, hốc mắt ứa nước mắt, nhưng lại nghẹn miệng, không dám khóc, trong tay gắt gao nắm chặt viên đường.

Tưởng lão chỉ liếc mắt một cái, làm như không thấy

"Tôi nhìn thấy con dâu cả nhà bà."

“Con dâu cả? Cái ả hồ ly tinh Ân Âm?”

Tưởng lão cất cao giọng, trong mắt không kiềm được mà toát ra vẻ chán ghét.

Mọi người xung quanh đều biết, Tưởng lão không thích Ân Âm, nhắc tới đứa con dâu cả này này liền hùng hùng hổ hổ, nói cô ta là hồ ly tinh, mới đem đứa con cả nghe lời hiếu thuận câu đi mất.

"Còn ai nữa, mà còn mang theo nha đầu Chiêu Đệ kia nữa.”

"Bà có nhìn lầm không đấy, chúng nó trở về làm cái gì? Chẳng lẽ về nhà mẹ đẻ?”

"Tôi cũng chẳng biết, tôi chỉ nhìn thoáng qua một tí, bọn nó đã đi rồi.”

"Cần gì phải quản lý ả ta về đây làm cái gì, bà già này từ giờ đến lúc chết cũng không thèm nhìn đến cái mặt của ả.” Tưởng lão trong mắt tràn đầy oán giận cùng tàn ác, "Nếu ả dám bước vào cái nhà này nửa bước, tôi sẽ cầm chổi đánh đuổi ả cút ra ngoài.”

Hai người này đĩnh đạc bàn tán về hồ ly tinh Ân Âm cả một lúc lâu, từ chuyện Ân Âm câu dẫn con trai bà ta, đến chuyện một quả phụ* trong thôn không biết xấu hổ, đến mấy cái phố đèn đỏ không dành cho phụ nữ, trong miệng vẫn không ngừng chửi rủa, mãi cho đến Tưởng Kiến Quân và Lưu Miên Miên trở về.

(*Người phụ nữ goá chồng)

Lưu Miên Miên mặc một chiếc váy hoa ngắn, đeo trang sức đầy mình, tuy rằng đã là người mẹ bốn con, nhưng cô ta cũng chỉ mới hơn 30 tuổi, lại biết cách bảo dưỡng nhan sắc, hiện tại nhìn bề ngoài cũng chỉ giống với mấy cô gái tầm hai mươi mấy tuổi. Khoảng thời gian này đang làm việc ở một nhà tắm công ở trong trung tâm thành phố.

Tưởng Kiến Quân vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, cả ngày ở cùng với đám lưu manh, còn thường hay đi ra ngoài bài bạc.

Vừa trở về nhà, hai người liền thúc giục muốn ăn cơm.

Bà Tưởng đành phải đứa cháu đích tôn xuống, đi nấu cơm.

Đối với Lưu Miên Miên vì Tưởng gia mà sinh ra bốn đứa con trai nối dõi, Tưởng lão vẫn cảm thấy thương cô ta, cho dù đứa thứ ba là đứa ngốc đi chăng nữa.

Chưa kể đến đứa con trai Tưởng Kiến Quân, Tưởng lão từ khi hắn còn nhỏ đã xem là bảo bối, làm sao có thể để mặc cho hắn sống chết.

"Chỉ có chút thịt vậy, như này đủ ăn à?” Nhìn vào thịt đang đặt trên bàn cơm, Lưu Miên Miên sắc mặt không tốt oán trách, “Nếu như không muốn mua thì để con mua cho.”

Tưởng lão ngày trước cực khổ lắm mới nuôi hai đứa con khôn lớn, cả đời đều keo kiệt bủn xỉn, làm sao có thể bỏ tiền ra mua nhiều thịt như vậy.

“Nhà cũng không có bao nhiêu tiền.” Bà Tưởng thấp giọng nói.

"Anh cả còn chưa gửi tiền về nhà sao?” Nghe thấy không có tiền, sắc mặt Tưởng Kiến Quân biến đổi, hắn không có công việc, vẫn luôn ngửa tay lấy tiền từ bà Tưởng.