Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 16: (16) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ



Editor: Zittrasua (Wattpad).

Tưởng gia cũng không phải là gia tộc giàu có giàu có gì, sau khi ông Tưởng qua đời, bà Tưởng phải trải qua bao nhiêu vất vả mới nuôi hai đứa nhỏ khôn lớn, hiện tại, Tưởng gia cũng không có bao nhiêu tiền, tiền dùng để sinh hoạt hằng ngày đều dựa vào tiền lương hưu của bà Tưởng và tiền dưỡng lão mà Tưởng Kiến Quốc gửi về.

Chỉ với chút tiền ấy, trừ cho phí tiêu dùng cho sinh hoạt hằng ngày, còn phải đưa cho Tưởng Kiến Quân bài bạc, cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Biết được tiền hằng tháng anh cả vẫn chưa gửi về nhà, nhưng sắc mặt Tưởng Kiến Quân cũng không quá tức giận, tròng mắt hắn hơi đảo qua nói: "Lần này anh cả không gửi tiền về cũng không sao, dù gì anh ấy vẫn còn hai đứa nhỏ, nhưng mà chị dâu đang đi công tác, trong nhà chắc chắn còn tiền dư, chưa kể anh cả cần phải hiếu kính với mẹ, con cái hiếu kính với cha mẹ vốn là quy luật từ trước đến nay.”

Ánh mắt Tưởng Kiến Quân dừng trên người đứa nhỏ: “Kim Bảo cũng muốn đi học, con nghe nói mấy trường tiểu học tư lập bên thành phố S khá tốt, nếu được thì đưa Kim Bảo qua bên đó đi, học phí thì cứ mượn của anh cả, về sau trả lại cho anh ấy.”

Ý Tưởng Kiến Quân muốn ám chỉ là, tuy hắn nói mượn, nhưng mà khi nào trả lại thì chưa biết, cũng không nói là sẽ mượn bao nhiêu lần, dù sao từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, những lần hắn khiến đồ của Tưởng Kiến Quốc trở thành đồ của mình đã không ít.

"Được, vậy để mẹ nói với Kiến Quốc, Kim Bảo của chúng ta thông minh như vậy, chắc chắn phải đến trường tốt nhất để thek học.” Bà Tưởng vẫn luôn cưng chiều con trai, vì vậy cũng sẽ nghe lời hắn.

Sau khi ăn cơm xong, bà cụ Tưởng không muốn chậm trễ, liền gom góp lại mấy đồng, đến tiệm tạp hoá ở ngay đầu thôn, bắt đầu gọi điện thoại cho Tưởng Kiến Quốc.

Tưởng Kiến Quốc đang làm việc ở nhà hàng của thành phố H ngay lập tức nhận được cuộc điện thoại từ bà Tưởng.

Bởi vì di động còn còn chưa phổ biến, nên không phải nhà nào cũng điện thoại riêng, số điện thoại của nhà ăn mà Tưởng Kiến Quốc công tác mấy năm cũng chính là phương thức liên hệ hiện tại của hắn.

Nhưng nhận được những lời ý muốn vòi tiền từ bà cụ Tưởng, gì mà cần sắp xếp cho đứa nhóc nhà em trai vào tiểu học, hai bên đầu Tưởng Kiến Quốc đau nhức.

“Mẹ, con cũng chỉ là một người làm công không có bao nhiêu tiền, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được, hơn nữa con còn phải nuôi hai đứa nhỏ nữa.” Mỗi tháng có thể gửi được rất nhiều tiền về nhà, nhưng cũng đã vắt kiệt sức của hắn, hiện tại gia đình nhỏ của chính mình còn đang khó khăn túng thiếu.

"Không bao lâu nữa là Chiêu Đệ lên trung học rồi, bọn con thật sự không có bao nhiêu tiền.”

Bà cụ Tưởng ở bên kia nghe được lời này thì không vui: "Chỉ là một con nhóc mà được học tiểu đã tốt rồi, mày còn muốn cho nó học cả trung học, mày bị ngốc có phải không, con gái chính là của lỗ vốn, sau này thể nào phải gả ra ngoài, để nó học nhiều như thế làm cái gì, để nó đi làm đi, đợi mấy năm sau tao giới thiệu cho nó một người khá khẩm ở bên này. Kim Bảo là em họ của nó, con bé là chị họ thì không được ích kỷ như vậy, bây giờ đưa nó đi làm công, tiền kiếm được thì đưa cho Kim Bảo làm học phí đi.”

Bà cụ Tưởng đem hết những chuyện ra sắp xếp thật kĩ lưỡng, càng nói càng cảm thấy ý này quá đúng.

Nhưng bà ta không nghĩ tới, sắc mặt Tưởng Kiến Quốc vừa nghe thấy vậy liền trầm xuống.

Nếu như đổi lại trước kia, Tưởng Kiến Quốc có lẽ sẽ không dám cãi lại cái gì, nhưng sau đợt thăm nhà lần trước, nghe thấy Ân Âm lý giải như vậy, hắn càng cảm thấy điều này không thích hợp.

Vì cái gì mà con gái hắn phải đi làm kiếm tiền cho Kim Bảo đi học?

Hơn nữa hiện tại Chiêu Đệ chỉ mới mười ba tuổi, nhắc tới chuyện gả chồng vẫn còn quá sớm.

Tưởng Kiến Quốc nghĩ rằng, nếu lời này của mẹ mà để vợ hắn nghe được, vợ hắn khẳng định sẽ rất tức giận.

Tưởng Kiến Quốc tuy rằng hiếu kính với mẹ một cách ngu ngốc, lại còn có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không có nghĩa là hắn không yêu thương con của mình.

Hắn yêu Ân Âm, đối hai đứa nhỏ chính là yêu ai yêu cả đường đi.

"Chuyện Chiêu Đệ học cấp hai đã được quyết định rồi.”

Bà Tưởng ở bên kia nói cả một tràng dài, nhưng nghe thấy con cả cư nhiên không chịu nghe lời bà, lập tức la lớn, thanh âm bén nhọn.