Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 36: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (36)



Editor: Zittrasua (Wattpad).

Tưởng Du quay đầu lại, bất đắc dĩ cười.

"Chị hai, chị đừng nghe Lục Lương, ngày mai em đi học sẽ méc hắn." Tưởng Tiểu Bảo tức giận nghiến răng, siết chặt nắm tay nhoe trắng nõn, hung hăng đánh vào không khí.

Tưởng Du vỗ cái đầu nhỏ: "Em chắc không?"

Tưởng Tiểu Bảo hừ một tiếng, làm mặt quỷ với cô.

Em tra nhà cô tuy rằng ngoài miệng nói sẽ tố cáo Lục Lương, nhưng khẳng định hắn sẽ không làm vậy.

Còn về Lục Lương, Tưởng Du đã từng nghe Tưởng Tiểu Bảo nhắc tới, thật ra thằng bé đúng là bạn thân nhất của Tưởng Tiểu Bảo.

Nghe nói gia cảnh nhà Lục Lương gia cảnh nghèo khó, cha mẹ mất sớm, không còn người thâm nào, hai anh em nhà bọn họ chỉ có thể sống nương tựa vào nhau.

Muốn vào học ở trường tiểu học thực nghiệm không chỉ cần thành tích tích tốt,à học phí mỗi năm cũng rất cao, nhưng anh trai Lục Lương mỗi năm vẫn kiếm đủ tiền học phí cho thằng bé được học.

Quần áo Lục Lương rất giản dị, thật ra lúc ban đầu đến học ở trường còn nhút nhát sợ sệt, giống như động vật ăn cỏ vậy, thậm chí còn bị những người khác bắt nạt, vẫn là nhờ có Tưởng Tiểu Bảo ra tay giúp đỡ cậu, cuối cùng cả hai lại trở thành bạn tốt, mấy năm qua luôn ngồi cùng bàn với nhau, thằng bé cũng là bạn tốt đúng nghĩa của Tưởng Tiểu Bảo.

"Chị hai, sao hôm nay chị lại đến đón em thế?" Hai người ngồi vào trong xe, Tưởng Tiểu Bảo mới hỏi Tưởng Du.

Tưởng Du cất cặp sách cho Tưởng Tiểu Bảo, hé miệng nói: "Đúng dịp được nghỉ, nên chị nhờ tài xế chở chị đến đón em."

Vì sắp đến kỷ niệm 86 năm thành lập trường, nên gần đây trường bọn họ được nghỉ mấy ngày.

Khi bắt đầu học sơ trung (cấp 2), Tưởng Du đã bắt đầu ở ký túc xá của trường, hai tuần mới về nhà một lần, lên cao trung (cấp 3) lại càng bận rộn, mỗi lần Tưởng Du về nhà, Tưởng Tiểu Bảo đều vô cùng vui vẻ, nhưng lúc cô rời đi thì Tưởng Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng.

Trong xe, Tưởng Tiểu Bảo hưng phấn kể về những chuyện xảy ra trong tuần này, ríu ra ríu rít tựa như chú chim nhỏ đang hót.

Chiếc xe màu đen chạy thẳng đến tiểu khu xa hoa, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.

Thời gian bốn năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

Bốn năm trước, quán ăn Thiên Du chỉ vừa mới khai trương, nhưng trải qua bốn năm này, nó đã biến thành khách sạn Thiên Du, ở khắp nơi trong thành phố S, thậm chí cả những tỉnh khác đều có chi nhánh được mở. Cha của bọn họ, ban đầu là một chưởng quản phụ trách. Nhưng hiện tại, Tưởng Kiến Quốc sớm đã không còn là người đầu bếp ngây ngô của ngày trước nữa.

Mà Ân Âm, mẹ của họ cũng có biến hóa rất lớn.

Ba năm trước, cô bắt đầu sáng lập ra học viện đào tạo Thiên Du, sau đó cho ra mắt tại thành phố Trạng Nguyên, tỉnh Trạng Nguyên, danh tiếng rất cao, đương nhiên học viện đào tạo này vẫn không ngừng phát triển tại thành phố S.

Khách sạn Thiên Du và học viện đào tạo Thiên Du giáo đều xác nhập trong tập đoàn Thiên Du.

Không sai, hai người Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm bắt tay sáng lập công ty, chính là tập đoàn Thiên Du hiện tại.

Tập đoàn Du mấy năm nay nhanh chóng quật khởi, ở thành phố S chiếm ưu thế tuyệt đối, thậm chí ở những tỉnh khác cũng có một vài vị trí nhỏ.

Mà chủ tịch tập đoàn Thiên Du lúc này cũng chính là nữ cường nhân Ân Âm.

Chẳng qua một nhà bốn người bọn họ rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, vậy nên Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân chỉ biết bọn họ kiếm được nhiều tiền, mua biệt thự, chứ không biết tập đoàn Thiên Du có quan hệ với gia đình họ.

Vả lại, lấy kiến thức của Tưởng lão thái thì bà ta căn bản không hiểu được.

Dù vậy hai người kia vẫn thường xuyên mang con cháu đến tống tiền.

Đặc biệt là Tưởng Kiến Quân, mấy năm nay quá đến mơ màng hồ đồ.

Vợ của hắn, Lưu Miêu Miêu bỏ nhà đi.

Bốn năm trước, Lưu Miêu Miêu đến trung tâm thành phố làm việc, sau lại thông đồng với một ông chủ lắm tiền, cuối cùng ném Tưởng Kiến Quân và bốn đứa nhỏ ở lại, chạy mất tăm cùng người đàn ông kia.

Tưởng Kiến Quân chịu đả kích lớn, nhưng không thể tìm thấy Lưu Miêu Miêu.

Hai năm gần đây, hắn luôn cùng mấy quả phụ trong thôn lăn lộn với nhau, chọc cho Tưởng lão thái hận không thể đến từng nhà mà cào mặt đám người.

#071021