Phiến Tội

Chương 11: Bước vào thần cảnh




“Câu lạc bộ xa hoa trụy lạc, xe hơi sang trọng, nữ nhân xinh đẹp... những thứ này là cuộc sống mà mọi người theo đuổi. Loài người... sao lại sa đọa đến mức này.”
“Khi ta bắt đầu học tập tri thức trong Thiên Không pháp điển, ta mới hiểu được tất cả bản chất đều là đen trắng, đó là cảnh tượng mà đám người phàm không nhìn thấy, một thế giới khó mà lý giải được.”
“Thoát ra khỏi lồng giam của dục vọng, không còn bị ‘tội’ kiềm chế, sẽ có thể trở thành ‘thần’. Con trai của thần chịu đựng tội lỗi của thế nhân, chiến sĩ dùng con đường giết chóc leo lên đỉnh Olympus, người tu hành mượn tu chân siêu thoát thành tiên, vô số truyền thuyết đều chỉ ra cùng một đáp án, ‘tội’ là trở ngại trên con đường đến thần, là rãnh trời mà người phàm khó vượt qua nhất.”
“Bây giờ ta sắp tìm ra đáp án thuộc về mình...”
......
Ngày 23 tháng 1 năm 2102, một nơi trong sa mạc Samawah.
“Khởi động chương trình đáp xuống, chuyển sang hình thức lái tự động, dự tính hạ xuống độ cao năm trăm mét.”
“Đang tính toán sức gió ảnh hưởng, máy tính tự động thay đổi giá trị sai lệch, còn cách mặt đất ba trăm, hai trăm chín...”
Sau một chuỗi quy trình làm việc theo khuôn mẫu, thuyền Noah đã thành công đáp xuống sa mạc, phần lớn thuyền viên được an bài đóng giữ trên thuyền. Bốn người đại đoàn trưởng Cesare Barmond, mục sư trưởng Manzaric Dino, quân đoàn trưởng Jacob và hiệp sĩ tổng quản Lawrence cầm đầu, dẫn theo đông đảo người siêu năng lực cấp cao đi xuống thuyền Noah.
Quân đế quốc gần nơi này nhất đóng quân cách đó khoảng năm cây số, bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao Giới Luật Thép đã chiếm được ưu thế lại ngừng tiến quân, còn đáp thuyền Noah xuống, cho nên trước khi điều tra rõ ràng cũng không dám liều lĩnh. Bọn họ cũng nhân khoảng thời gian này chờ đợi viện quân từ quận Táo Gia chạy tới.
Barmond cầm Thiên Không pháp điển đi đến một khoảng sa mạc trống trải, cảnh tượng trong mộng dần dần hiện rõ trước mắt. Xuyên qua một tầng cách trở mờ mịt, hắn dường như đã nhìn thấy thành phố đen trắng kia.
- Là nơi này sao...
Barmond đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Cho đến giờ Jacob và Lawrence vẫn không biết đại đoàn trưởng muốn làm gì, đông đảo người siêu năng lực phía sau bọn họ cũng không biết, chỉ có mục sư trưởng Dino là hiểu rõ chân tướng.
Barmond cũng không mở pháp điển ra niệm chú gì đó, hắn chỉ dùng một tay giơ bản văn hiến kia lên, bắt đầu truyền năng lượng của mình vào trong đó.
Thiên Không pháp điển cũng không phải là một vật thể hoàn toàn do khoa kỹ văn minh của thế giới loài người chế tạo ra. Khi ngủ say trong di tích thì đó chỉ là một phiến đá, nhưng khi rơi vào tay Cesare Barmond, hắn thử bắt đầu giải mã, vật thể này đã xảy ra biến hóa, tự động chuyển hóa thành sách giấy để loài người đọc, chữ viết bên trong cũng biến thành trạng thái mà hắn có thể xem hiểu được.
Nhưng lúc này văn hiến trong tay hắn lại biến thành phiến đá. Là công cụ dùng để ghi chép, sứ mạng của vật phẩm này đã hoàn thành, mà diện mạo ban đầu của nó sắp sửa hiện ra.
Phiến đá từ hình vuông biến thành hình tròn, đất cát chung quanh bay lên, bị hấp thụ vào trong phiến đá, lập tức chuyển hóa thành chất liệu giống như nó. Thể tích của phiến đá không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành một vật thể hình tròn đường kính khoảng mười mét.
Barmond đã không còn dùng tay nâng vật thể này, phiến đá hình tròn tự động nổi trên không, sau đó từ từ nghiêng xuống, cho đến khi đứng thẳng trên đất cát. Trên phiến đá khắc đầy hình vẽ hoa văn khó hiểu, trong rất nhiều hình vẽ có một dấu hiệu rất nổi bật, đó là thánh giá ngược. Đây có thể là hình vẽ đơn giản nhất trên phiến đá, nằm ở một bên, chung quanh có sáu đồ án phức tạp hình thái khác nhau, phía ngoài cùng còn có một vòng phép giống như chữ viết, bao bọc bảy hình vẽ này.
Phiến đá hình tròn to lớn bắt đầu rung động, theo sau là mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển. Trong sa mạc giống như xảy ra một cơn đia chấn mấy chục giây, ngay cả quân đế quốc ở rất xa cũng cảm nhận được chấn động. Nhưng đám binh sĩ bên phía đế quốc rất nhanh phát hiện một chuyện kỳ quái, lần này sau khi “động đất” xảy ra, đồ vật chung quanh bọn họ dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngay cả đạn và linh kiện súng ống dựng trên bàn cũng không lăn xuống.
Những người đứng trước “cửa” tận mắt nhìn thấy tất cả, đều có một cảm giác như bị hút lấy, nhưng không thể nói rõ rốt cuộc là gì...
Trong lòng Barmond hiểu rõ, chấn động vừa rồi cũng không phải là mặt đất rung chuyển, mà là hiệu ứng do thời không phụ cận sản sinh dao động.
Không lâu sau, phiến đá hình tròn khắc đầy hoa văn từ chính giữa phân thành bảy khối, giống như bảy mảnh trăng lưỡi liềm gắn lại với nhau xoay tròn ra phía ngoài. Lúc mở ra rất giống với mở ống kính máy ảnh, một cánh cửa lớn dẫn đến thời không khác đã xuất hiện trong sa mạc.
Thế giới trong cửa cuối cùng đã bị Cesare Barmond tìm được, thành phố đen trắng từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng, lúc này đã hiện ra trước mắt hắn với đủ màu sắc, nhưng phong cảnh của thành phố lại không giống như trong mộng.
Đó không phải thành phố mà là một đống đổ nát, mặc dù nhìn vào đường nét khái quát thì Barmond vẫn có thể nhận ra được, dù sao hắn đã nhìn thấy thành phố đen trắng này vô số lần, nhưng vườn treo Babylon trong hiện thực này đừng nói là hoa, e rằng cỏ dại cũng không có một cây.
- Đại nhân... đây là?
Jacob thô kệch cuối cùng không nhịn được lên tiếng, nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng nằm ngoài thường thức này, hắn làm sao có thể không hỏi một câu.
Barmond không nói chuyện, hắn cũng không biết đáp án chuẩn xác, nhưng đây không phải là nguyên nhân lúc này hắn không lên tiếng.
Hắn đang cười, nụ cười không tiếng, nét mặt như quỷ dường như trong nháy mắt xuất hiện sinh cơ, hưng phấn và vui sướng. Hắn giống như một con nghiện thấy thuốc, vội vã bước về phía trước.
Đây là lần đầu tiên các thủ hạ phía sau nhìn thấy thần thái này của đại đoàn trưởng, con người luôn uy nghi nhàn nhã, vui giận không hề đổi sắc, lại còn có một bộ mặt như vậy, khiến bọn họ suy nghĩ miên man về thế giới trong cửa.
- Lawrence.
Barmond đột nhiên nói.
- Có thưa đại nhân.
Lawrence rất nhanh trả lời.
- Ngươi canh giữ ở đây, những người khác theo ta đi vào.
Khi nói lời này, Barmond đã bước một chân vào trong cửa.
Lawrence không có thời gian nói gì đó, hắn cũng không dám lên tiếng. Là một người giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hắn hiểu rõ cho dù mục đích của đại đoàn trưởng là gì, lúc này cũng đã ở rất gần mục tiêu. Vào thời điểm này con người sẽ làm ra rất nhiều chuyện khó tưởng tượng, chẳng hạn như... không hề do dự giết chết những kẻ chống lại mệnh lệnh của mình. Bất kể đó là thủ hạ trung thành đến đâu, đã đi theo hắn bao nhiêu năm, lập qua bao nhiêu công lao hiển hách, vào thời khắc này đều không hề có ý nghĩa.
Vì vậy vị hiệp sĩ tổng quản này đã ở lại, hắn thậm chí cảm thấy đó là một chuyện may mắn. Một loại dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn, bên kia cánh cửa có lẽ là một thế giới còn nguy hiểm hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.