Phim Trường Thoát Hiểm

Quyển 1 - Chương 4: Thôn trang không người



Dịch: Thương Khung Chi Chủ

***

Phía trên bầu trời của làng Vũ Khê, mây đen dần ngưng tụ; bầu trời càng thêm u ám. Bóng tối bao phủ khắp làng Vũ Khê, khiến ngôi làng ẩn mình trong núi này càng thêm thần bí.

Mắt Ưng thả chậm bước chân, quay đầu lại, nói với Tiền Thương Nhất rằng:

“Kịch bản chỉ để tham khảo mà thôi. Vì nói chung, nhân vật trong kịch bản đều sẽ phải chết. Thế nên chúng ta không nhất định phải dựa theo yêu cầu của kịch bản, mà phải căn cứ vào tình hình thực tế.

Nhớ kỹ! Nếu chết ở thế giới điện ảnh, vậy cũng sẽ chết ở đời thực. Chương trình Điện ảnh Địa ngục không có thao tác quay lại, nên sống sót mới là tiêu chuẩn duy nhất.

Vô luận diễn xuất của cậu là giỏi hay dở, thì điểm khác biệt chỉ là phần thưởng ít hay nhiều mà thôi. Nhưng một khi chết trong thế giới điện ảnh, vậy sẽ mất tất cả.

Tuy chúng ta là diễn viên, nhưng rất khác với diễn viên ngoài đời thực. Chúng ta không cần phải đút lót hay chạy chọt các mối quan hệ, vì từ đầu đến cuối quá trình quay phim, cậu cũng sẽ không gặp được đạo diễn đâu.

Nói một cách tương đối, cậu cần phải dành mọi sức tập trung vào một yêu cầu duy nhất, chính là sống sót đến khi bộ phim kết thúc. Chỉ cần sống đến lúc kết thúc bộ phim, tất cả thương thế trên người cậu đều sẽ khôi phục lại, thậm chí dù cậu chỉ còn lại một cái đầu.”

Khi nói những lời trên, giọng điệu của Mắt Ưng cũng không phải là quá nghiêm túc cho lắm, mà khá dửng dưng, tựa như gã rất thường xuyên gặp phải loại tình huống này vậy.

Tiền Thương Nhất nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Mắt Ưng, cảm giác gã này càng thêm thần bí.

Thế là, Tiền Thương Nhất nhớ lại suy đoán lúc trước của mình.

Lúc suy nghĩ về tiêu chuẩn casting của chương trình Điện ảnh Địa ngục, Tiền Thương Nhất đã từng cân nhắc qua đặc điểm của loại hình nghề nghiệp này.

Nếu bình phán từ các góc độ khác nhau, nghề nghiệp của Mắt Ưng trong thế giới thực cũng không phải là một dạng nghề nghiệp bình thường. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng gã dần trở nên bất thường sau khi gia nhập vào chương trình Điện ảnh Địa ngục.

Cả hai tình huống đều có thể xảy ra. Nhưng Tiền Thương Nhất thà tin tưởng vào suy đoán trước đó, rằng nghề nghiệp thực sự của Mắt Ưng không được bình thường.

Mắt Ưng chỉ ngón trỏ tay phải về phía làng Vũ Khê, nói tiếp:

“Lát nữa chúng ta cứ đi qua rồi diễn xuất dựa theo kịch bản, nhờ đó mà có thể tăng thêm phần chấm điểm cho nhân vật.

Chấm điểm nhân vật sẽ liên quan đến phần thưởng nhận được sau khi bộ phim kết thúc, giúp ích phần nào cho bộ phim tiếp theo của cậu.

Còn nữa...”

Nói đến đây, Mắt Ưng tháo kính râm ra; vẻ mặt của gã rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao:

“Giữ vững thái độ cẩn thận của cậu như hiện tại, đừng quấy rối tôi! Bằng không, tôi không ngại bẻ gãy cổ cậu đâu.

Tôi nói thế, không phải là vì uy hiếp cậu, mà là đang khuyên cậu đấy.”

Tiền Thương Nhất chau mày, vô thức lui về phía sau một bước.

Tuy Mắt Ưng không bắt lấy cổ áo của hắn hay nhấc hắn lên, nhưng hắn không hề hoài nghi mảy may về lời nói của gã này vừa rồi. Nếu cần thiết, người trước mắt này chắc chắn có thể giết chết hắn trong vòng 3 giây, hoặc ngắn hơn nữa.

“Tôi hiểu ý của anh, bất quá... Gây rối, thế nào mới bị tính là quấy rối? Và làm thế nào mới tính là không quấy rối?” Moi ra hết lòng can đảm, Tiền Thương Nhất hỏi ngược lại.

Cất chiếc kính râm vào túi áo khoác, Mắt Ưng đáp:

“Không có tiêu chuẩn rõ ràng! Cậu cũng không cần phải soi xét vào lỗ hổng logic quá nhiều làm gì. Tôi không có hứng thú với việc giết người; miễn là đến thời điểm tôi nhắc nhở cậu, cậu không nên cố ý đối phó tôi lúc ấy là được.”

Tiền Thương Nhất bèn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Hai người vẫn đang trên đường tiến đến làng Vũ Khê.

Sau đó, họ trông thấy một tấm biển gỗ ghi ba chữ “làng Vũ Khê” được dựng đứng ở ven đường.

Dựa theo ước định lúc trước, Tiền Thương Nhất đọc ra lời thoại thuộc về Biên Triết:

“Phía trước chính là làng Vũ Khê, sắp tới nơi rồi. Cơ mà, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, dường như chẳng có ai trong ngôi làng Vũ Khê hiện tại cả. Tuy ngôi làng này không lớn lắm, nhưng có già có trẻ. Làm gì có chuyện người trong thôn đều đột ngột di dời đi cơ chứ? Trừ phi, gặp phải tình huống đặc thù.”

Lúc đầu, hắn cứ nghĩ là bản thân sẽ chút khẩn trương khi đọc lời thoại. Nhưng qua hành động vừa rồi, hắn mới phát hiện giọng điệu của mình chẳng hề run rẩy mảy may.

Dường như, hắn đã dần thích nghi với vụ này.

“Đúng vậy, chúng ta thử qua xem trước, sau đó tùy cơ ứng biến vậy. Thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh hơn xíu thôi.” Mắt Ưng quan sát chung quanh, đề phòng mọi động tĩnh.

Sau khi hoàn thành nốt phần lời thoại còn lại, cả hai tiến vào ngôi làng.

Căn cứ vào lời tự thuật của kịch bản, cái bóng phía sau hai người sẽ tự dưng run rẩy một cách quỷ dị; sau đó, Biên Triết do Tiền Thương Nhất thủ vai sẽ quay đầu lại.

Tuy nhiên, Mắt Ưng cũng không ngó ngàng đến sự sắp xếp của kịch bản, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình.

Tiền Thương Nhất cũng không học theo Mắt Ưng, chờ đợi cái cảm giác mà kịch bản nhắc đến.

Khi dãy nhà cửa trong làng Vũ Khê dần xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác bị nhìn trộm từ phía sau bắt đầu hiện ra.

Tiền Thương Nhất đột nhiên quay đầu, chiếc bóng sau lưng hắn cũng không có gì khác thường.

“Không có gì thay đổi cả.” Mắt Ưng nói.

Không có gì thay đổi ư? Chẳng lẽ Mắt Ưng không phát hiện ra? Tại sao lại như thế nhỉ?

Tiền Thương Nhất không quá tin tưởng, tỏ vẻ nghi hoặc.

“Đúng, hoàn toàn không có! Đi thôi.” Mắt Ưng không muốn giải thích thêm.

Tuy vẫn vài câu thoại chưa đọc trong kịch bản, nhưng Mắt Ưng lúc này lại không phối hợp diễn, nên một mình Tiền Thương Nhất cũng chẳng thể diễn độc thoại ở tiến trình hiện tại. Hắn đành phải bám sát theo bước chân của Mắt Ưng.

Trước đó, hắn từng quay đầu lại để nhìn thoáng qua một chút; cái bóng sau lưng đích xác không có gì khác thường. Tuy nhiên, vẫn là có cảm giác kỳ lạ nào đó.

Nhìn Mắt Ưng cứ đi xa dần, hắn cũng không thèm quan tâm đến khu vực sau lưng mình nữa.

Cơ mà, dưới ánh mặt trời, cái bóng của Tiền Thương Nhất bỗng nhiên quỷ dị run rẩy trong tích tắc.

......

Những ngôi nhà ở làng Vũ Khê đều là kiểu nhà tường được làm từ gạch đất, rất phổ biến ở vùng nông thôn.

Mái ngói màu đen hơi cũ nát, vách tường màu vàng đất dường như có thể bong tróc ra bất cứ lúc nào; mỗi chi tiết đều đang phản ánh lên độ tuổi lâu đời của các ngôi nhà này.

Cấu trúc của loại nhà tường này tương đối đơn giản. Ngay sau cửa chính là phòng khách; hai bên phòng khách là phòng ngủ; bên phải phòng ngủ thông đến nhà bếp; mà nhà bếp còn có một cánh cửa khác để ra vào.

Nhà vệ sinh được bố trí ở bên trái phòng ngủ, nhưng không thông vào phòng ngủ. Muốn đi vệ sinh, phải đi vòng ra bên ngoài, tiến vào nhà vệ sinh bằng cửa riêng.

Tiền Thương Nhất và Mắt Ưng đang đứng trước cửa phòng khách, mà cửa phòng khách cũng đang để mở lúc này.

Và ngay thời điểm hiện tại, trang sách trong đầu lại bắt đầu lật tiếp về sau; kịch bản màn thứ 2 hiện ra trong trí não.

Tiền Thương Nhất lập tức đọc ngay.

[Màn 2]

[Không lâu sau thời điểm 3:00 chiều, trong ngôi nhà gần cổng làng Vũ Khê.]

[Tại căn nhà cũ kỹ, cửa để mở, dân làng đều biến mất.]

[Biên Triết và Trương Tử An đứng ngay cửa ra vào, chẳng gặp được bất cứ một ai.]

[Biên Triết: Có ai ở đây không?]

[Chẳng có một ai trong nhà đáp lại tiếng gọi của Biên Triết.]

[Trương Tử An: Phỏng chừng không có ai. Chúng ta cứ đi thẳng vào trong xem sao? Dù gì thì nhà này cũng không đóng cửa.]

[Biên Triết: Ừ! Bất quá, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.]

[Hai người tiến vào trong nhà.]

[Trong phòng khách, có một chiếc ghế bành tự đóng nằm vất vưởng tại một góc. Trên mặt đất bên cạnh chiếc ghế kia, có một tách trà nằm đó; bên trong tách trà chỉ còn lại lá trà. Trên chiếc bàn dài cạnh tường, có một mâm trái cây và đĩa ăn vặt; góc bàn chất đống một mớ vỏ hạt dưa.]

[Biên Triết: Có ai ở nhà không? Chủ nhà lên tiếng đi chứ.]

[Trương Tử An: Đừng kêu nữa! Anh xem xét bên trái, tôi tìm tòi khu bên phải. Có gì thì hô to lên nhé!]

[Biên Triết: Ừ.]

[Kết thúc màn thứ hai.]


Phần mô tả trong kịch bản hơi kỳ quái, tựa như dân làng vừa rời khỏi đây không lâu vậy.

Tiền Thương Nhất hơi kinh ngạc.

Vấn đề chính là: Vừa rồi khi bọn họ từ cổng làng đi vào, cũng không thấy bất kỳ dấu vết di dời, thuyên chuyển đồ đạc của dân làng nơi đây.

Tiền Thương Nhất rùng mình, nhớ lại một câu chuyện kinh dị mình từng đọc, về vụ mất tích bí ẩn của người Eskimo.

Đó cũng là một câu chuyện tương tự, liên quan đến một sự kiện mất tích tập thể hết sức ly kỳ.