Phim Trường Thoát Hiểm

Quyển 2 - Chương 26: Thử nghiệm các lối ra



Dịch: Thương Khung Chi Chủ

***

Năm người dừng chân tại bãi đất trống. Vừa rồi cả bọn cũng đã kiểm tra tất cả những túp lều; ngoài túi ngủ ra, trong lều chỉ có túi thức ăn và ba lô.

Trong ba lô, thay vì chứa đựng những vật có thể cung cấp manh mối - ví dụ như mấy quyển sổ tay - thì hiện tại chỉ có một mớ thực phẩm được nhét đầy 1/2 chiếc ba lô mà thôi.

“Mới có nửa tiếng, không ngờ lại đói thế này.” Ninh Tĩnh ấn tay trái vào bụng.

Tiền Thương Nhất nhớ lại nội dung trong quyển sổ tay. Hiện tại, chuyện mà bọn họ trải nghiệm qua gần như phát triển y hệt với những gì trong quyển sổ ấy.

“Chúng ta không thể chờ đợi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bộ xương trắng ban nãy chính là cái kết của chúng ta đấy.” Nhu Quang trông có vẻ rất lo lắng.

“Đúng vậy.” Tiêu Thiên cũng đồng ý với cách nói của Nhu Quang.

Sau khi đi vòng quanh năm túp lều, Trí Đa Tinh bèn nói:

“Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi đây, nhưng cần phải lường trước một tình huống: chính là có khả năng sẽ bị quay trở lại chỗ cũ.

Chẳng phải chúng ta từng gặp vấn đề này lúc ở bãi biển à? Vì vậy, chúng ta cần đánh dấu lại trên mỗi túp lều. 5 túp lều vải, tương ứng 5 lối ra vào và 5 ô cửa lều, lại có màu sắc khác biệt... Vậy cũng tốt, khỏi mất thời gian tìm biểu tượng khác để đánh dấu.

Tiếp theo, chúng ta lưu lại một dấu vết bên cạnh mỗi túp lều vải thôi, phòng ngừa có thứ gì đó âm thầm di chuyển vị trí của mấy túp lều vải này.

Xong rồi, giờ lên đường thôi. Trước hết, chúng ta sẽ chọn con đường cũ vừa tiến đến đây để đi ngược trở lại rừng.”

Sau đó, gã dẫn đầu đi về phía con đường đối diện với túp lều màu đỏ.

Nhóm người Nhu Quang vội vàng bám theo; Tiền Thương Nhất cũng không thả chậm bước chân, đuổi theo sát nút.

Trở lại con đường rừng lần nữa, tâm lý của Tiền Thương Nhất lại trở nên hoàn toàn khác biệt. Trước khi tìm ra cuốn sổ tay kia, hắn vẫn tiến lên với tâm thái như một nhà thám hiểm. Nhưng bây giờ, hắn đang bước đi với tâm thái của một kẻ chạy trốn để giữ mạng.

Không ai nói chuyện riêng trên đường; mọi người đều lo lắng về tương lai của bản thân.

Đi chưa đầy 5 phút, bụng của mọi người lại kêu réo lên từng cơn, cơ bản là khó mà khống chế được.

Điều đáng lo hơn nữa chính là, đói bụng kiểu này không chỉ đơn thuần là đói bụng, mà còn ảnh hưởng đến thể lực nữa. Các diễn viên đói bụng, thế là bước chân cứ nặng nề dần.

“Không được rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ ăn hết thực phẩm trong vòng chưa đầy một ngày.” Nhu Quang không khỏi nhớ lại nội dung trong quyển sổ tay.

“Còn một tin tốt.” Trí Đa Tinh quay đầu nhìn 4 người còn lại.

“Anh định nói, là chúng ta không cần đi vệ sinh chứ gì?” Tiền Thương Nhất nghiêng đầu, chọc cười một câu.

“Bingo!” Trí Đa Tinh duỗi tay phải ra và giơ ngón cái lên.

“Quả thực... đúng là một tin tốt...” Ninh Tĩnh chậm rãi nói; giọng cô càng lúc càng nhẹ nhàng hơn.

Tầm nhìn trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nhưng những chiếc lều quen thuộc và đống túi thực phẩm nằm la liệt khắp nơi khiến vẻ hưng phấn trên gương mặt của 5 người lập tức biến mất.

Bọn họ đã quay trở lại bãi đất trống; chỉ là, túp lều đối diện với con đường này không còn là túp lều màu đỏ nữa, mà là màu xanh lam.

Nếu không có ai di chuyển túp lều ấy, vậy có nghĩa là cả nhóm đang đi từ con đường này sang con đường khác.

“Kỳ lạ! Tôi nhớ rằng, chúng ta luôn đi trên một con đường thẳng và không hề rẽ sang một góc cua nào khác mà.” Tiêu Thiên tự hỏi.

Mặc dù con đường có một độ cong nho nhỏ, nhưng túp lều màu đỏ và túp lều màu xanh gần như ở hai vị trí ngược chiều nhau. Điều này có nghĩa là, muốn đi vòng từ túp lều này sang túp lều kia, vậy phải di chuyển qua một vòng cung khá lớn do thời gian băng rừng của họ cũng không phải là quá lâu.

“Không sao! Tôi đang nghĩ... Chúng ta cần đi lại lần nữa hay không?” Trí Đa Tinh nhìn sang những con đường khác.

“Vậy... Có mất thời gian quá không?” Nhu Quang cau mày.

“Nhưng nếu chúng ta tách ra, chẳng phải sẽ rất dễ bị tấn công lén à?” Ninh Tĩnh đan hai bàn tay vào nhau.

Tiền Thương Nhất cúi đầu cân nhắc, sau đó nói:

“Tôi nghĩ rằng, chúng ta không nên đi lòng vòng cùng nhau nữa. Thay vào đó, phải suy xét về các phương pháp khác.

Nội dung bên trong quyển sổ tay kia chính là tình huống của chúng ta lúc này. Kết cục cuối cùng của bọn họ chính là thiếu thực phẩm. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục đi tìm đường như vậy, e là sẽ chuốc lấy một kết cục tương tự mà thôi.

Tôi tương đối ủng hộ phương pháp chia nhau ra để đi dò đường. Mặc dù đúng là có thể gặp phải nguy hiểm do tách nhóm, nhưng như vậy cũng có thể rút ngắn thời gian trong việc xác nhận tuyến đường. Ngoài ra, 5 người nên rời khỏi 5 con đường cùng một lúc. Từ đó, chúng ta sẽ tránh được trường hợp bị thay đổi tuyến đường lúc giữa chừng.”

Đây là suy nghĩ của hắn.

“Liều ăn nhiều à? Ừm, vậy nghỉ ngơi trước đã! Rồi chúng ta sẽ tính tiếp.” Trí Đa Tinh tỏ vẻ vô cùng nặng nề.

Sau vài phút nghỉ ngơi, Tiền Thương Nhất lại ăn thêm một ít thực phẩm.

Phần lương thực vốn dĩ có thể vỗ no bụng đến tận nửa tháng, lúc này cứ thế mà bị ăn sạch dần trong vòng một ngày. Sau 7 ngày, chiếc du thuyền kia mới quay lại, nhưng bọn họ không thể nào trụ được đến ngày thứ 7 cả.

“Mọi người lại đây.” Trí Đa Tinh đột nhiên hô to lên.

Vừa đi tới, Tiền Thương Nhất lập tức trông thấy Trí Đa Tinh cầm một nhánh cây vót nhọn trong khi đang ngồi xổm trên mặt đất. Trước mặt gã, có một bản sơ đồ giản đơn ghi lại cách bố trí của đống lều trại này.

Gã đã phác họa lại vị trí và màu sắc của từng túp lều, cũng như vị trí của các con đường tương ứng.

Bên dưới sơ đồ là một bảng ô vuông 5x5, được đánh dấu bởi năm con số, gồm 1 – 2 – 3 – 4 – 5 ở phía trên cùng và năm chữ cái A, B, C, D, E ở bên trái.

“Anh định làm gì thế?” Tiêu Thiên vừa liếc mắt nhìn bảng biểu dưới đất, sau đó nhìn sang mấy con đường ra vào.

Trí Đa Tinh cười, nói:

“Vừa rồi, chúng ta đã đi ra từ con đường phía trước túp lều màu đỏ, nhưng lúc trở về lại gặp phải túp lều màu xanh ngay lối vào. Ở đây có 5 lối ra, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ quay lại từ 5 lối ra này.

Vì vậy, liệu có khi nào... sẽ xảy ra tình huống thế này không? Chúng ta sẽ đi hết 5 lối ra này một lần, và khi quay lại thì cũng chưa chắc là sẽ quay về với lối ra đối diện với lối ra lúc xuất phát. Vậy, liệu có một lối ra nào mà từ đầu đến cuối chúng ta không hề đi thông qua hay không? Nếu thế, có phải lối ra đó chính là lối ra đặc biệt nhất hay không?

Chúng ta chỉ cần đi xuyên qua lối ra đặc biệt đó, ít nhất từ 3 đến 5 lần, có lẽ sẽ có thể rời khỏi khu rừng rậm rạp này.”

Nói xong, gã chỉa nhánh cây vào bức phác họa bảng biểu trên mặt đất, nói tiếp:

“Bảng biểu này là để ghi chú lại, và tôi cũng sẽ ghi chép lại tuyến đường mà mọi người đã đi vào cuốn sổ tay của mình, phòng hờ trường hợp bị ai đó sửa đổi một thông tin nào đó. Dù gì đi nữa, chúng ta không thể loại trừ khả năng ấy trong thời điểm này.

Màu sắc của lều vải tương ứng với 5 con số, chúng ta có thể kẽ đường chéo để kết nối giữa những lối ra đối ứng khác nhau.

Bằng cách này, sau khi chúng ta chia nhau ra để hành động một mình, ắt hẳn có thể xác định được kết quả nhanh chóng. Tất nhiên, nếu một lần không được thì có thể thử thêm lần thứ hai.

Mọi người nghĩ sao?”

Nói xong, gã đứng dậy, giơ hai tay cao, duỗi lưng một cái.

Tiền Thương Nhất cũng lập tức lấy sổ tay ra, ghi chú lại bản phác thảo sơ đồ khu lều trại và bảng biểu trên mặt đất, cuối cùng mới mở lời:

“Tôi có một câu hỏi. Vì anh đã đoán rằng, có thể có thứ gì đó đang ẩn thân, có khả năng sẽ sửa đổi bảng biểu đó, vậy chẳng phải nó cũng sẽ có khả năng di chuyển luôn mấy túp lều này à?

Bãi đất trống này có hình tròn, mà lều vải cũng không phải là vật cố định. Dù có tốn thời gian hơn một xíu, nhưng vẫn có thể thay đổi vị trí của mấy túp lều được mà!”

Nói xong, hắn nhìn Trí Đa Tinh, chờ gã trả lời.

“Ý anh là... đánh dấu ư?” Trí Đa Tinh nhìn quanh, “Được rồi.” Hắn gật đầu.

“Nếu đánh dấu thì phải chọn ký hiệu sao cho thật đặc biệt và không thể bị sửa đổi được. Ngoài ra, thời gian trôi qua cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến ký hiệu đó, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn.” Tiền Thương Nhất bổ sung.

Tiêu Thiên thở dài, trầm giọng nói:

“Làm gì thì làm, tôi nghĩ là chúng nên tăng nhanh tốc độ đi. Bởi vì, tôi lại đói nữa rồi.”

Hai người còn lại cũng phụ họa theo.

“Tôi cũng vậy.” Ninh Tĩnh dùng tay che bụng.

“Tôi nữa nè.” Nhu Quang ngồi xổm xuống mặt đất.